Hoắc Vi Vũ nằm chán, ngón tay dọc theo khăn trải giường vẽ hoa.
Phía sau là anh tản ra nhiệt lượng thân thể, chóp mũi đều là hơi thở quen thuộc của anh.
Đó là ánh mặt trời chiếu trên cỏ xanh, tản mát ra hương vị sạch sẽ mát lạnh, hỗn hợp thuốc Đông y, hình thành mùi hương an thần.
Hoắc Vi Vũ đầu óc càng ngày càng trầm, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Cô mất ngủ đã lâu, cố tình, ở bên người anh, ngủ thϊếp đi.
Không biết qua bao lâu.
Cố Cảo Đình tỉnh lại, mở mắt ra, liền thấy được cô trong lòng ngực.
Cô ngủ rất say sưa, hô hấp đều đều dừng ở cánh tay anh, ngứa, giống như có một ngón tay nhỏ gãi ở trái tim anh.
ánh mắt anh nhu vài phần, buông tay ra.
Nhưng mà, một bàn tay khác bị cô đè ở phía dưới, đã tê cứng.
Anh không có rút ra, bình tĩnh nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ nghiêng người một chút, lại nghiêng người một chút, lại nghiêng người một chút, cuộn tròn, đối mặt Cố Cảo Đình.
Khuôn mặt bởi vì ngủ hồng hồng, đè ở mu bàn tay mình, thịt trên quai hàm đều phồng lên.
Cố Cảo Đình giơ lên khóe miệng, cúi người, môi dừng ở trên môi cô.
môi cô thực mềm, hôn lên khiến cho anh nghiện.
Cố Cảo Đình nhắm mắt lại, đầu lưỡi duỗi vào trong miệng cô.
“uh.” Hoắc Vi Vũ khẽ hừ một tiếng, ghét bỏ phun đầu lưỡi, đôi mắt mày đều nhăn một chỗ, đẩy anh ra.
Cô nghiêng người một chút, lại ngủ rồi.
Cố Cảo Đình đem cô kéo đến trong lòng ngực mình, tay để ở trên eo cô, thương tiếc vỗ về.
rối loạn vẫn luôn gãi trong lòng, không có rời đi.
tay anh dọc theo da thịt cô, chậm rãi hướng lên trên, đến ngực cô, hướng trái, bao trùm đi lên, hôn dừng ở ót cô.
Cuối cùng nhịn xuống tiếp tục, sợ đến lúc đó, anh sẽ không khống chế được mình, biến thành ác ma, đem cô hoàn toàn nuốt vào trong bụng.
cửa bị lặng lẽ đẩy ra.
Cố Cảo Đình cảnh giác mà nhìn về phía cửa.
Trung tá Thượng tiến vào, xem chừng Cảo Đình tỉnh, chỉ cánh tay.
Ý tứ là, muốn đổi thuốc cho tư lệnh.
Cố Cảo Đình cằm liếc về phía cửa.
Trung tá Thượng đã hiểu, rón ra rón rén đi ra ngoài, đóng cửa lại.
“Cảo Đình không đổi thuốc sao?” Nhan Diệc Hàm hạ giọng hỏi.
Trung tá Thượng giơ lên tươi cười, “Có người đẹp trong lòng, so với dùng thuốc hiệu quả hơn.”
Nhan Diệc Hàm gật đầu, như suy tư gì cảm thán nói: “Xem ra, Cảo Đình lần này thật gặp hạn.”
Trung tá Thượng cười quái dị một tiếng, “gặp hạn? A, tôi đoán chừng tư lệnh đã gặp hạn hai mươi mấy năm.”
“Nguyên lai đã có thói quen gặp hạn. Trách không được, trăm bại trăm chiến, đúng rồi, nữ chính là Thiết kim cương vô địch sao? Là nam, đều bị Cảo Đình bẻ cong đi.” Nhan Diệc Hàm hiếu kỳ nói.
“Cô không phải Thiết kim cương, là đấu sĩ. Kiên trì —— thừa.” Trung tá Thượng gõ gõ đầu, “Cô nơi này hư hỏng.”
“Tôi xem bằng không, cô ta nhìn thấy Cảo Đình bị thương, đáy mắt lo lắng và đau lòng không giả được.” Nhan Diệc Hàm phán đoán đi xuống lầu.
Trung tá Thượng bốc cháy lên hy vọng, đi theo phía sau Nhan Diệc Hàm, “anh nói Hoắc Vi Vũ thích tư lệnh?”
“có khả năng.”
Trung tá Thượng vui vẻ, như tên trộm nói: “Buổi tối giữ cô ta xuống dưới ăn cơm, cái loại này, có thể hỗ trợ tính dược, còn có đi.”
Nhan Diệc Hàm: “……”
Lại qua hai giờ, sắc trời dần tối đen.
Cố Cảo Đình mở đèn.
Hoắc Vi Vũ ngủ thoải mái, mở to mắt, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, nhớ tới mình đang ở nơi nào.
Cô quay đầu, nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Anh đang nhìn xuống cô.
Đáy mắt thâm u như giếng cổ vạn năm, phản ảnh ra hai cái bóng cô.
tim cô đập lỡ một nhịp.