Vừa nghĩ tới cảm giác, Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ, 10 giờ.
Cô đánh răng rửa mặt xong, đem toàn bộ tư liệu liên quan tới phi cơ và đảo nhỏ bỏ vào túi hồ sơ, chuẩn bị đi nhà cũ Cố gia.
Ra khỏi cửa, cảm giác sau lưng có ánh mắt đang chăm chú nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, trên hành lang không có một bóng người.
Chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều?
Tới nhà cũ Cố gia, bãi đỗ xe đậu đầy siêu xe.
xe cô chỉ có thể ngừng ở ven đường, đi bộ qua.
Trên đường, gặp rất nhiều khách khứa, không phú thì quý.
tập đoàn Cố thị làm ăn rất lớn, hơn nữa địa vị Cố Cảo Đình trong quân đội, em gái kết hôn, có một số người là có thiệp mời tới, có một số người là không mời tự đến.
Về quà cưới, Hoắc Vi Vũ cũng nghĩ tới, mặc kệ cô đưa nhiều hay ít, Cố Kiều Tuyết đều sẽ cảm thấy khó coi.
Cho nên, dứt khoát không tiễn.
Từ trên xe xuống, liền nghe được âm nhạc vui sướиɠ, một cái thảm đỏ trải dài 1000 mét.
bên cạnh thảm đỏ rải đầy hoa hồng.
Mùi hương nức mũi, nồng đậm hương thơm.
Hai mươi tám phù dâu cùng hai mươi tám phù rể đứng ở hai bên thảm, dàn nhạc hiện đại.
Xinh đẹp bắt mắt nhất chính là Cố Kiều Tuyết.
à, không, là người bên cạnh Cố Kiều Tuyết áo khoát sợi vàng.
Dựa theo tập tục, khách khứa tới chúc phúc cho cô dâu chú rể, sau đó được phù dâu phù rễ dẫn vào.
Hoắc Vi Vũ đi đến trước mặt Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết đánh giá Hoắc Vi Vũ, cô chỉ mặc một cái váy hai dây màu lam bình thường.
“keo kiệt như vậy, khất cái nơi nào tới?” Cố Kiều Tuyết ôm cánh tay Ngụy Ngạn Khang khinh thường nói.
Hoắc Vi Vũ lười nói lời chúc phúc, hướng đi tới đại sảnh.
“Đứng lại, có thể hay không nói tiếng người!” Cố Kiều Tuyết lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ liếc xéo Cố Kiều Tuyết, nhếch khóe miệng, sóng mắt mênh mông, lóng lánh dung nhan.
“Chúc các người một cái phong, một cái sa, triền triền miên miên đến thiên nhai.” Cô nói xong, đi vào đại sảnh.
Cố Kiều Tuyết nhìn bóng dáng Hoắc Vi Vũ, nhíu mày.
Cô không nghĩ Hoắc Vi Vũ sẽ nói lời dễ nghe, làm hại cô một bụng lời nói làm khó dễ không cơ hội nói ra.
Chỉ có thể dậm chân.
“Tiểu Tuyết, cô ta là đang mắng cô?” bạn của Cố Kiều Tuyết nhắc nhở.
“Cô ta mắng tôi cái gì?” Cố Kiều Tuyết khó hiểu hỏi lại.
“Cô ta chúc các người một người điên, một người ngốc.”
Cố Kiều Tuyết mặt đỏ bừng, căm hận nói: “tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, may mắn tôi đã an bài chỉnh cô ta, hôm nay tôi muốn cô ta không có mặt mũi.”
“Tiểu Tuyết, đừng náo loạn.” Ngụy Ngạn Khang nhíu mày nói.
“Như thế nào? Tôi khi dễ cô ta, anh đau lòng? anh đau lòng lúc trước sao cõng cô ta cùng tôi lên giường, cùng lúc trên tôi, anh mỗi câu đều là bảo bối, kêu rất thân thiết.” Cố Kiều Tuyết đỏ mắt kiêu căng ngạo mạn nói.
“Đây chính là hôn lễ mình, làm gì có người trong hôn lễ chính mình làm loạn.” Ngụy Ngạn Khang không vui, càng nhìn thiên kim tiểu thư trước mắt càng bực bội.
“Ai dám ở trong hôn lễ tôi làm loạn?!! Tôi chỉ là KO cô, cho hôn lễ chúng ta trợ hứng. Ngụy Ngạn Khang, anh biểu hiện cho tôi, nếu không, tôi nói anh tôi đem anh cầm tù cả đời.” Cố Kiều Tuyết cảnh cáo nói.
Ngụy Ngạn Khang ném tay cô ra, hướng đi tới đại sảnh.
Cố Kiều Tuyết sắc mặt trắng bệch, lập tức gọi điện thoại cho Nạp Lan Tĩnh Oánh.
*
Hoắc Vi Vũ bị phù dâu mang đi đến chỗ thu tiền biếu.
Bọn họ ở phía trước, có người xếp hàng nhận quà tặng.
người phụ trách ghi vào sổ, cho tiện về sau đáp lễ.
Hoắc Vi Vũ vốn nghĩ không cho, nhưng mà, chân chính đến lúc này, cảm thấy không cho, cũng băn khoăn.
“cô sẽ không phải mang theo có mấy ngàn hả?” Phù dâu khinh thường nói.