Cố Cảo Đình ôm cô trở về, đặt cô lên trên giường.
Hoắc Vi Vũ ngậm miệng liếc nhìn anh, hất cằm nhìn về phía cửa, ý bảo anh đi ra ngoài.
"Cả người cũng không có mấy ký thịt, chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn thấy hả?" Cố Cảo Đình nói xong, đi về phía tủ, kéo ngăn tủ ra, phát hiện bên trong căn bản không có quần áo thể dục.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày nhìn cô.
Ý của anh là ghét bỏ cô sao?
Vẫn cảm thấy cô không có mị lực?
"Cố Cảo Đình, không phải anh nói tôi muốn anh liền cho tôi sao." Hoắc Vi Vũ nằm đó, tay chống đỡ cái đầu xinh đẹp nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ, trong mắt lại mang theo chút giảo hoạt, giọng nói mềm mại đầy mê hoặc.
Lưng của Cố Cảo Đình cứng đờ, liếc xéo nhìn về phía cô, "Đùa với lửa hả?"
"Cũng không biết ai là lửa? Ai sẽ bị cắn nuốt?" Hoắc Vi Vũ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
Cố Cảo Đình nghiêm mặt, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áσ ɭóŧ, một cái quần jean, để lên giường của cô, "Trước cần phải rèn luyện thân thể, bằng không thì, lấy cô thể yếu ớt của cô sẽ không chịu nổi."
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, khoanh chân ngồi im: "Anh đang lừa ai hả. Tôi nhất định phải làm."
"Sau này mỗi ngày đều chạy bộ mười vòng, sau khi chạy mười vòng, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, tôi sẽ nghe theo cô." Cố Cảo Đình thẳng tắp đứng ở đó nói.
Hoắc Vi Vũ cầm cái gối ném vào trên người anh."Anh nói dối."
Cố Cảo Đình bắt được gối đầu, lạnh lùng nói: "Hỏi trước một chút là cô thật lòng sao? Hay là muốn chứng minh cái gì!"
Hoắc Vi Vũ khẽ giật mình, bị Cố Cảo Đình nói trúng rồi.
Cô là không tự tin, tôn nghiêm và tự tôn đã từng bị người giẫm ở dưới lòng bàn chân, cho nên cô muốn chứng minh cái gì đó, để có thể an ủi trái tim ngàn vết thương.
Cô không thích bị người nhìn thấu.
"Không làm được thì thôi." Cô từ trên giường đứng dậy.
Cố Cảo Đình từ phía sau ôm lấy cô, kéo cô vào trong ngực của mình, đôi mắt thâm sâu nhìn ánh mắt quật cường của cô, ánh mắt đen nhánh giống như mực nước, "Thật sự muốn sao?"
Nhịp tim của Hoắc Vi Vũ đập vô cùng nhanh.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, như đã suy nghĩ kỹ.
Giống như cô nói muốn, anh sẽ cho, sẽ không bỏ dở nửa chừng giống hai lần trước đâu.
"Anh muốn không." Hoắc Vi Vũ hỏi lại, đôi mắt lóe lên.
Dường như cô rất quan tâm đáp án của anh.
Không phải cô không quan tâm đến cái gì hết sao?
Vì sao cô lại quan tâm chuyện anh muốn hay không muốn chứ?
"Muốn." Cố Cảo Đình chỉ có một chữ, lại âm vang có lực, không che giấu khát vọng đối với cô."Chẳng qua Nhan Diệc Hàm nói, cơ thể cô rất yếu, không chịu nổi bị tôi giày vò, tôi cũng không muốn cô lại chảy máu mũi, ngất xỉu đi."
Hoắc Vi Vũ xoay mặt, không chịu thua nói: "Tôi không yếu như vậy."
"Không được hút thuốc, không được uống rượu, không được thức khuya, không được ăn mì, không được ăn thực phẩm bỏ đi như vậy nữa, hôm nay người chăm sóc cô sẽ đến đây, cô ta sẽ cho cô một thực đơn hợp lý, cô ta làm cái gì, cô ăn cái đó, không được kiêng ăn." Cố Cảo Đình liên tiếp nói rất nhiều đều không cho phép.
Dựa theo bình thường Hoắc Vi Vũ, đã sớm nổi giận rồi.
Bây giờ cô lại vô cùng yên tĩnh, dường như đang còn suy nghĩ.
Lông mi dài như quạt lông, đôi mắt yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, như là trăng lưỡi liềm.
Làm cho người ta, rất muốn vuốt ve yêu thương.
Cố Cảo Đình hôn ở trên mặt cô.
Hoắc Vi Vũ lại càng hoảng sợ, mở to hai mắt, đề phòng nhìn anh.
"Đừng sợ." Giọng của Cố Cảo Đình khàn khàn nói.
"Sợ cái gì, tôi không sợ gì hết." Hoắc Vi Vũ buột miệng nói.
Khóe miệng Cố Cảo Đình giơ lên, cười tà mị, dường như bất chấp tất cả lại như ý vị thâm trường.
Cánh tay có lực của anh ôm chặt eo nhỏ của cô, tay phải để ở đầu gối bế cô lên...