Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 144: Còn đau không?

Cố Cảo Đình nhẹ nhàng xoa giúp cô.

Tay anh nóng hổi, dù cách một lớp quần áo, nhưng cô vẫn thấy nóng, giống như đầu của điếu thuốc lá.

Mà lực đạo, nhẹ, nhẹ, nhẹ xoa bóp, không làm đau cô, nhưng cũnng không làm cô xem nhẹ sự tồn tại của anh.

Tim Hoắc Vi Vũ đập như trống, giống như có thể nhảy ra ngoài.

Có phải anh ta đang thử cô xem cô còn đau hay không, hay là tại…

“Anh làm gì vậy?” Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, đẩy tay anh ra.

Cố Cảo Đình nắm tay của cô, đặt vào lòng bàn tay anh, nhéo một cái, giọng khàn khàn:

“Cô chớ lộn xộn.”

Hoắc Vi Vũ chống lại đôi mắt u ám như muốn phun trào của anh, khẽ giật mình, không dám lộn xộn.

Tay bị anh cầm hơi hơi run rẩy.

Máu huyết trong cơ thể cô chạy tán loạn, quá mức mãnh liệt, giống như sắp bị cái gì nuốt lấy, đôi mắt rũ xuống.

Cố Cảo Đình thấy mặt cô bạo hồng, như một trái đào, hầu kết khiêu gợi nhấp nhô.

Với anh mà nói, việc giúp cô xoa bóp, thật sự là tra tấn.

Thân thể thơm tho mềm mại, ngay trong lòng bàn tay anh, chỉ cần anh dời xuống một chút, liền có thể đến… cái kia của cô.

Anh muốn biết, nếu như bây giờ anh đυ.ng chạm, cô sẽ phản ứng ra sao.

Thẹn thùng, kích động, thoải mái, khẩn cầu, muốn, hay vẫn là bài xích.

Anh là một người đàn ông bình thường, chỉ là nghĩ đến ngày đó giữ anh và cô, khi đó biểu lộ tình cảm, bụng dưới liền căng cứng như sắp nổ.

Hơn nữa, hiện tại cô đang nằm trong tay anh.

“Còn đau không?” Hoắc Vi Vũ hỏi, hô hấp hơi nóng hơn chút

Hoắc Vi Vũ rút tay về, đưa tay lên miệng, cắn ngón tay.

Người đàn ông này thật đúng là xấu xa.

Nếu như cô nói đau, thì anh sẽ tiếp tục xoa, xoa mãi, xoa không biết ngừng nghỉ.

Nếu như cô nói không đau, có phải anh muốn làm cái kia cái nọ với cô không?

Nói cái nào cũng không được.

Hoắc Vi Vũ bực bội nói sang chuyện khác: “Tôi đói, muốn ăn gì đó.”

“Có thể ngồi không?” Cố Cảo Đình hỏi.

“Không thể.” Hoắc Vi Vũ trả lời.

Cô thấy anh bưng cơm lên, lông mày hơi nhíu nhíu, lúng túng muốn đấm ngực dậm chân.

Cô còn tưởng là anh hỏi: Có làm được không?

Thì ra là anh hỏi có thể ngồi dùng cơm được không.

Là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hoắc Vi Vũ ngồi dậy, sửa lại lời nói:

“Có thể ngồi, chưa bị phế đâu.”

“Vậy sao hồi nảy cô bảo không ngồi được?” Cố Cảo Đình đặt cơm tấm và thuốc lên bàn.

Hoắc Vi Vũ không trả lời, ngửi ngửi dĩa cơm, nhíu mày ghét bỏ nói: “Có gừng?”

Cô ghét nhất vị gừng.

Cố Cảo Đình múc một muỗng nhỏ ăn thử, lông mày nhíu lại.

Anh quên nói với Nhan Diệc Hàm là cô rất ghét ăn gừng.

“Để tôi kêu người ta làm lại.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói, bưng dĩa lên.

“Thôi không cần. Tôi nghỉ…” Cô chưa nói hết lời thì điện thoại kêu lên.

Cô nghe tiếng chuông điện thoại từ trong ngăn kéo của tủ ở đầu giường truyền ra.

Cô kéo ngăn kéo, mở túi của mình, lấy điện thoại ra, là Yến Tử, nghe.

“Yến Tử, sao vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi.

“Chị Vi Vũ, em nghe bạn em nói chị đã được nhận làm rồi, chúc mừng nha.” Yến Tử vừa cười vừa nói.

“Cảm ơn.”

“Bạn em còn nói chị làm chính thức được nhận hai vạn đấy.”

“Ừm.”

“Cái kia, chị Vi Vũ, ví của em bị người ta cướp, cả tiền mặt thẻ ngân hàng…tất cả đều mất hết, chị có thể cho em mượn một vạn hay không? Đợi đến khi người ta trả lương cho em, em sẽ trả lại cho chị.” Yến Tử đi vào vấn đề chính.