Hoắc Vi Vũ nhét Lâm Quang vào ngôi nhà sát vách cửa tiểu khu, lái xe đi, trở lại nhà trọ của mình.
Cô thay một cái váy màu cà phê, vì lý do an toàn, bên trong mặc thêm một cái áo.
Kiểm tra máy chích điện phòng sắc lang.
“Xì xì xì.”
Điện lực mạnh mẽ.
Hoắc Vi Vũ bỏ vào trong túi.
Nếu Lâm Quang người đông thế mạnh, vậy cô sẽ lãnh đủ thiệt thòi.
Hoắc Vi Vũ nheo mắt lại, nghĩ một lát, gọi điện cho Lâm Thừa Ân.
Tính tình Thừa Ân ôn hòa, dựa vào công việc đang làm, nhất định có thể thủ được.
“Tiểu ngũ hả, Thừa Ân đi kiểm tra rồi, có chuyện gì không con?” Mẹ của Lâm Thừa Ân từ ái hỏi.
“Đi kiểm tra cái gì? Còn tứ ca thì sao ạ?” Hoắc Vi Vũ quan tâm hỏi.
“Đêm hai ngày trước, tiểu Ân bị tai nạn xe, gãy mất một cái xương sườn, nhưng mà bác cảm thấy không giống như bị tai nạn, giống bị người khác đánh hơn, hai mắt xanh đen, y chang như gấu mèo, hỏi bị làm sao vậy, nó liền nói là bị tai nạn, không chịu nói rõ sự tình, tiểu ngũ, con biết chuyện như nào không?” Mẹ của Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một cái.
Tối hai ngày trước, cô uống say, hình như gặp phải Thừa Ân, nhưng mà cô không nhớ rõ cụ thể chuyện gì xảy ra cả.
Tỉnh lại, đã thấy mình ở trong nhà, kế bên còn có Cố Cảo Đình.
Chẳng lẽ Thừa Ân bị Cố Cảo Đình đánh.
“Dì ơi, dì đang ở bệnh viện nào vậy, để con tới.” Hoắc Vi Vũ sốt ruột nói.
“Bệnh viện Nhân Dân Đệ nhất, lầu ba, phòng 1501.” Mẹ của Thừa Ân nói.
Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, phóng ra cửa.
Trong đầu nhớ tới tên Lâm Quang kia, mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên một tia bực bội.
Ảnh nhất định phải xóa.
Cô lái xe đến ngôi nhà sát vách cửa tiểu khu, mở cửa xuống xe.
Lâm Quang gấp rút đi tới.
Hoắc Vi Vũ đứng trước cửa, khóe miệng câu lên, xinh đẹp lạnh lùng:
“Xin lỗi soái ca, bạn của em nhập viện rồi, em muốn tới xem một chút, anh đưa địa chỉ cho em, sau hai giờ em sẽ đến, được không?”
Tròng mắt Lâm Quang chuyển động, lóe ra tia sáng.
Vừa vặn hắn muốn chuẩn bị làm camera, sảng khoái nói:
“Được, hai tiếng sau, anh tắm rửa sạch sẽ chờ em đến.”
Hắn viết địa chỉ lên danh thϊếp đưa cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn bộ dạng bỉ ổi của hắn, cười lạnh môt cái, hơi xem thường, nhận lấy danh thϊếp, nhét vào túi, mở cửa lên xe, phóng đi lưu lại một ít bụi.
*
Cô đến phòng 1501, Lâm Thừa Ân đã kiểm tra xong, nằm trên giường.
“Dì.” Hoắc Vi Vũ hô một tiếng, đặt hoa quả lên tủ đầu giường.
Lâm Thừa Ân thấy Hoắc Vi Vũ tới liền giật mình: “Mẹ, không phải con đã nói không được nói cho người khác biết sao?”
“Tiểu ngũ không phải người ngoài. Mẹ đi lấy nước, hai đứa trò chuyện đi.” Mẹ Lâm nói, nhìn Hoắc Vi Vũ cười, cầm theo ấm nước ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ nhìn Lâm Thừa Ân có chút máu tụ ở khóe mắt.
Trên gương mặt hoàn mĩ không tì vết, vết thương nổi lên rõ ràng, cô đau lòng.
“Ai đánh?” Hoắc Vi Vũ đỏ mắt hỏi.
“Không bị ai đánh cả, anh bị ngã.” Lâm Thừa Ân giải thích nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh chằm chằm, tại sao anh không nói, cô hiểu rõ, anh ta muốn bảo hộ cô.
“Em đi gϊếŧ anh ta.” Hoắc Vi Vũ quay người, đi đến cửa.
Lâm Thừa Ân nóng nảy bước xuống giường, anh nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ, bật thốt lên: “ Tiểu ngũ, em đừng kích động, nếu em gϊếŧ anh ta, ông nội của anh ta sẽ không bỏ qua cho em.”’
“Vậy ra..” Hoắc Vi Vũ đỏ mắt, liếc xéo Lâm Thừa Ân: “Là Cố Cảo Đình đánh anh!”
Lâm Thừa Ân dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Em dụ anh nói.”
“Em tìm anh ta chết chung.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, định lao ra ngoài.