Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng.
Cô biết, Cố Cảo Đình đưa phi cơ cho cô, thoạt nhìn như là của cô, nhưng thật ra vẫn là vật sỡ hữu của hắn.
Anh ta còn gian hơn so với thương nhân!
Cố Cảo Đình sắc bén nhìn Hoắc Vi Vũ.
Trên mặt cô là nụ cười giễu cợt, làm anh thấy không thoải mái.
“Tôi đưa cho cô phi cơ không phải để cho cô khoe khoang, cũng không phải làm công cụ cho cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ người nhà tôi, làm người phải khiêm tốn, tỏ ra yếu thế trong trường hợp thích hợp, mới không bị người ta công kích, Hoắc Vi Vũ, cô hiểu chưa?” Cố Cảo Đình nhắc nhở.
“Vậy xin anh, thu lại phi cơ đi.” Hoắc Vi Vũ lười biếng nói ra.
“Cảo Đình, con nhìn xem cô ta có thái độ gì, con đưa núi vàng núi bạc cho người ta, người ta cũng không cảm kích con.” Thái Nhã gió chiều nào theo chiều ấy nói.
Cố Cảo Đình nhíu mày, quét qua toàn trường, nghiêm nghị nói:
“Từ nay về sau, tôi không muốn thấy các người xung đột với nhau, nếu không, bất kể là ai, đều cút ra Cố thị cho tôi.”
“Anh.” Cố Kiều Tuyết đỏ mắt hô một tiếng.
Ánh mắt Cố Cảo Đình sâu thẳm nhìn Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói:
“Cô cũng thế, tôi hi vọng cô nhớ kỹ, làm cô sống không bằng chết dễ như trở bàn tay! Thận trọng từ lời nói đến việc làm, xem xét thời thế, học được thỏa hiệp và cầu xin tha thứ, mới có thể sinh tồn, không ngừng trêu chọc người nhà tôi, không tốt cho cô đâu.”
Hoắc Vi Vũ cười, trên mặt bị thương làm cô thấy đau, nhưng lại xinh đẹp mị hoặc như yêu tinh, máu trên mặt càng làm cô xinh đẹp hơn, lạnh lùng hơn.
Đây chính là trạng thái sinh tồn của cô.
Cho dù cô không làm, cho dù cô bị ức hϊếp, nhưng sẽ không ai bênh vực cho cô, càng không ai cho cô công bằng.
Bị thương, cũng chẳng ai quan tâm, xong lại tiếp nhận lời cảnh cáo.
“Các người, tôi tình nguyện cả đời cũng không muốn gặp.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, kéo cửa, đi ra ngoài.
Trong lòng Cố Cảo Đình căng thẳng, giống như bị một lưỡi đao bén nhọn đâm trúng, từng chút từng chút, cảm giác đau đớn truyền đến.
“Cảo Đình, con xem cô ta có thái độ gì kìa.” Thái Nhã trừng mắt tức giận nói.
“Thái độ gì!” Anh không vui quét mắt nhìn Thái Nhã, nhắc nhở:
“Nhớ cho kỹ, bà là trưởng bối, là tổng giám đốc của Cố thị, nếu như một chút phong thái của người làm trưởng bối cũng không có, tôi không cảm thấy bà không có chút tố chất làm giám đốc Cố thị.”
“Anh, sao lại nói chuyện với mẹ như thế, em và mẹ là người thân của anh nha, anh vì Hoắc Vi Vũ nên chửi hai mẹ con em.” Cố Kiều Tuyết không bình tĩnh khóc lóc nói.
“Phê duyệt đơn từ chức cho cô ấy.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
Nước mắt của Cố Kiều Tuyết rơi càng nhiều: “ Anh, anh thay đổi rồi.”
“Đó là tôi muốn giáo dục lại cô, gọi người bắt cóc, hành hung cưỡиɠ ɠiαи, kế tiếp có phải định phóng hỏa gϊếŧ người hay không?” Cố Cảo Đình nghiêm khắc nói.
Cố Kiều Tuyết tự biết đuối lý, liền im lặng.
Cố Cảo Đình nhanh chân đi đến cửa.
Thượng trung tá đồng tình nhìn Cố tư lệnh.
Buổi chiều Tư lệnh còn có một cuộc hội nghị quan trọng, vội vàng chạy tới.
Một bên là mẹ ruột và em gái, một bên là phụ nữ của mình, muốn hai bên hài hòa, thật không dễ dàng.
Quan thanh liêm khó khăn chuyện nhà nha.
Vừa ra khỏi Cố thị, Cố Cảo Đình nhìn Thượng trung tá, thâm trầm hỏi:
“Đã phái người theo cô ấy chưa?”
Thượng trung tá hiểu ý của Cố Cảo Đình, báo cáo:
“Đã giám sát kỹ càng.”
“Qua bác sĩ Nhan lấy thuốc tốt nhất, cô ấy yêu xinh đẹp, muốn trên mặt không có sẹo.” Cố Cảo Đình trầm giọng ra lệnh.
“Vâng.”