Hoắc Vi Vũ không nghĩ để lộ ra khϊếp đảm.
Cô nâng cằm lên, gợi lên tươi cườiquyến rũ, trong mắt lóng lánh giảo hoạt, “Cố ý cái gì?”
Cố Cảo Đình ánh mắt khóa cô, đều không nháy mắt.
tay anh dọc theo đầu gối cô hướng lên trên.
Bàn tay làm nóng hổi da thịt cô cùng nhiệt độ lạnh hình thành tương phản mãnh liệt.
Nhiệt lượng cơ hồ là chui vào làn da cô.
Hoắc Vi Vũ lưng cứng ngắt.
“cô nói đi?” Cố Cảo Đình hỏi, nhìn kỹ đôi mắt cô, “dì cả đã khỏi chưa?”
“chưa.” Hoắc Vi Vũ không cần suy nghĩ trả lời.
Cố Cảo Đình trầm giọng nói: “Vậy ngoan một chút cho tôi, không nên hơi một tí liền cho tôi xem nội y.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy mất mặt, cô không phải cố ý mà, “Không cần nói tôi, như vậy anh liền có phản ứng.”
“bản năng đàn ông.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cô xem bộ dáng anh không giống như là nói giỡn, vẻ mặt tàn khốc cùng lãnh đạm, trong mắt cũng không mang theo tìиɧ ɖu͙©, mơ hồ còn có điểm lộ tức giận, có ý cảnh cáo.
Hoắc Vi Vũ không biết trả lời cái gì, nhớ tới trên tay còn cầm quả táo, cắn một miếng, giảm bớt xấu hổ.
Cô chú ý tới Cố Cảo Đình còn đang nhìn cô, áp lực tăng gấp bội, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mày hơi hơi nhíu, đem quả táo đưa tới trước mặt anh, thuận miệng hỏi: “Muốn ăn sao?”
Cố Cảo Đình cầm cổ tay cô, cắn một miếng táo, liếc cô.
ánh mắt anh mang theo xâm lược cùng cường thế, giống như, ăn không phải quả táo mà là cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Không nên hỏi anh có muốn ăn táo hay không.
“anh tránh ra, tôi muốn nằm.” Hoắc Vi Vũ co quắp nói.
Cố Cảo Đình buông tay cô ra.
“Muốn nằm có thể về phòng nằm, người ở đây rất nhiều, lần sau, tôi sẽ mời nữ cơ trưởng đi.” Cố Cảo Đình nói.
“Đây là ý kiến hay.” Hoắc Vi Vũ lăn long lóc từ trên sô pha xuống, cầm quả táo ném vào thùng rác.
Cố Cảo Đình nhíu mày, trong mắt phụt ra một đạo lệ quang.
Hoắc Vi Vũ chạy nhanh, tiến vào phòng ngủ, thuận tay, khóa cửa, nhảy lên trên giường mềm như bông, nằm xuống.
Đêm qua cô ngủ trễ, hôm nay buổi sáng lại dậy sớm.
Nằm, nằm, liền ngủ thϊếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô cảm giác trên giường có chút khác thường, mở to mắt.
Cố Cảo Đình đôi tay chống ở bên sườn, trên cao nhìn xuống cô.
Hoắc Vi Vũ mở mắt bừng tỉnh, trong đầu phản ứng lại, bật thốt lên nói: “Cửa tôi khóa, anh vào bằng cách nào?”
Cố Cảo Đình căng thẳng khuôn mặt tuấn tú, sắc bén nhìn cô, “Chỉ có tôi có khả năng vào phòng, cô khóa cửa, phòng ai đây?”
Hoắc Vi Vũ đôi mắt dừng một chút, nhìn anh sắp bùng nổ tức giận.
Chẳng lẽ bởi vì cô khóa cửa mà tức giận.
Ngẫm lại cũng là, anh là một người cao cao tại thượng như vậy, anh khẳng định không thích người khác ngỗ nghịch, làm cho anh bị sập cửa vào mặt.
Hoắc Vi Vũ không muốn cùng anh cãi nhau.
“Tôi trước kia ở một mình có thói quen khóa cửa, động tác theo bản năng mà thôi, tường đồng vách sắt đều ngăn không được anh, một cánh cửa có thể phòng anh cái gì, tôi lại không ngốc.” Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
ánh mắt Cố Cảo Đình nheo lại, ý vị thâm trường nhắc nhở nói: “Về sau có tôi ở đây, liền không cho phép đóng cửa, cái cửa gì đều không cho phép đóng.”
“Quỷ môn quan muốn hay không đóng?” Hoắc Vi Vũ trêu chọc nói, chớp chớp một con mắt, phi thường nghịch ngợm, nghịch ngợm lại mang theo vô lại cà lơ phất phơ.
Rõ ràng không tuỳ tiện, Cố Cảo Đình cảm thấy thật vất vả bình tĩnh trở lại, máu huyết lại dâng trào.
Anh nắm cằm cô, môi liền cách cô ba phân, nhìn xuống cô, nói: “Ý biếи ŧɦái nhiều như vậy, không bằng ngẫm lại như thế nào lấy lòng tôi? Nói không chừng tôi sẽ đáp ứng cô đem phi cơ bán đổi tiền mặt.”