Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 34: Anh có ý gì?

“Tự sát, khắc vợ.” Thẩm Mặc Thần lập lại hai từ này.

Hoắc Vi Vũ đương nhiên hiểu, biết Thẩm Mặc Thần đang lo lắng, lập tức bổ sung:

“Yên tâm đi, em là người theo chủ nghĩa khoa học, không tin những chuyện mê tín dị đoan, hơn nữa, em với Cố Cảo Đình kết hôn ngầm, bên ngoài không ai biết, Cố Cảo Đình sẽ không ở đây quá lâu, anh ta rất nhanh sẽ trở lại quân đội, đến lúc đó, em tự do rồi.”

Nghĩ đến tự do, Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, tiếp tục nằm xuống giường.

“Vạn sự cẩn thận, rất nhiều việc bất ngờ, không đơn giản đâu.” Thẩm Mặc Thần nhắc nhở.

“Biết rồi, em cúp đây. Nhị ca đi đi.”

Hoắc Vi Vũ lắc lư dưới mắt cá chân cột băng dính, không thể để cho nhị ca biết cô bị Cố Cảo Đình tổn thương, sợ bọn họ gọi cô ra ngoài, liền nói trước:

“Chờ em rãnh rỗi, sẽ đi chơi cùng nhóm.”

Sau khi Hoằc Vi Vũ cúp máy, liền gọi điện cho Yến Tử:

“Em, chị đã trở về, CMND trả cho em, em tới nhà của chị lấy hay sao?”

“Tốt, chị Hoắc, vừa vặn em có chuyện muốn gặp chị.” Yến Tử ngọt ngào nói.

Hoắc Vi Vũ híp mắt lại:

“Sao chị cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì nha?”

“Chuyện tốt mà, lát gặp mặt rồi nói.”

Yến Tử nói xong, hào hứng cúp điện thoại.

Hoắc Vi Vũ bỏ điện thoại bên đầu gối, hai tay đặt lên bụng. Thật nhàm chán, có gái đẹp tán gẫu cũng tốt.

Điệm thoại di động kêu lên, cô nhìn thấy chữ Cố Kiều Tuyết liền không muốn nhấc máy.

Tiếng chuông dừng lại một chút rồi lại tiếp tục reo lên.

Lần này là một dãy số xa lạ. Hoắc Vi Vũ mơ hồ bắt máy.

“Alo, ai vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi.

“Hoắc Vi Vũ, cô không tiếp điện thoại của tôi, số lạ gọi cô liền tiếp, cô có ý gì!” Cố Kiều Tuyết giận giữ nói.

“Rõ ràng là tôi cố ý không muốn tiếp điện thoại của cô, chuyện dễ hiểu như vậy, sao cô lại không hiểu?”Hoắc Vi Vũ nói thẳng.

“Hoắc Vi Vũ, có phải cô sợ tôi mời đi đám cưới, nên mới không dám nhận điện thoại của tôi.” Cố Kiều Tuyết lạnh lùng giễu cợt nói.

Hoắc Vi Vũ ngừng một chút, đôi mắt trầm xuống.

“Trả lời!” Cố Kiều Tuyết kiêu ngạo tức giận nói.

“Chúc các người mỗi năm đều có ngày này, mỗi ngày đều như hôm nay.” Hoắc Vi Vũ trả lời.

Cố Kiều Tuyết giận đến giơ chân:

“Cô nguyền rủa chúng tôi ly hôn hả!”

“Cô đã nghĩ như vậy thì tôi cũng bó tay, chẳng qua, tôi thật sự không hiểu, cô biết rõ tôi sẽ không nói lời dễ nghe, còn cố ý gọi điện thoại cho tôi, Cố Kiều Tuyết, cô là không có tự trọng hay sao?” Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.

“Người không có tự trọng chính là cô, biết rõ tôi sẽ kết hôn với Ngụy Ngạn Khang, cô lại muốn trở thành chị dâu của tôi là có ý gì? Muốn làm anh Khang lưu luyến sao? Cô thật sự không biết xấu hổ…”

Thấy Cố Kiều Tuyết im lặng, Hoắc Vi Vũ liền cúp máy.

Cố Kiều Tuyết lại gọi tới. Hoắc Vi Vũ bực bội nhíu mày, bắt máy.

“Cô chính là đệ nhất không biết xấu hổ, cha cô mà còn sống thấy con gái mình như vậy thật không biết dấu mặt đi đâu, khó trách, nghe nói cha cô qua đời là bị cô làm cho tức chết.” Cố Kiều Tuyết điên cuồng mắng.

Đột nhiên trong lòng Hoắc Vi Vũ đau xót, trong mắt xoẹt qua một đạo ánh sáng, lạnh lẽo sắc nhọn như băng, nhếch miệng, yêu dã, lãnh huyết:

“Cố Kiều Tuyết, tối hôm qua Ngụy Ngạn Khang không có về nhà phải không?”

Cố Kiều Tuyết dừng một chút, vành mắt đỏ lên, kiêu ngạo biến mất, kinh ngạc hỏi:

“Cô có ý gì”

“Đêm qua anh ta ở chỗ tôi.” Hoắc Vi Vũ lẳиɠ ɭơ nói.

“Ngụy Ngạn Khang..” Âm thanh bén nhọn vô cùng tức giận của Cố Kiều Tuyết truyền đến.

Hoắc Vi Vũ lạnh lùng cúp máy, nhắm mắt lại, im lặng.