Editor: Ngạn Tịnh.
Tuy rằng tin tưởng Phong Kiêu, nhưng chuyện tình của Lâm Đại Nhi này, đối phương vẫn còn chưa giải thích với mình đâu!
An Mộc hừ một tiếng, không thuận theo không buông tha nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng, không giải thích thì đừng mong rời đi.
Phong Kiêu nhìn bộ dáng tức giận của vật nhỏ, cảm thấy buồn cười.
Bản thân cả ngày trước máy quay diễn ân ái cùng người khác. Cái loại ý vị ghen tuông này, thật sự không biết phải nói như thế nào.
Lần này, rốt cuộc cũng đến phiên vật nhỏ?
Anh bĩu môi, chậm rãi mở miệng nói, “Em cảm thấy là ai?”
An Mộc hừ lạnh một tiếng, “Hồ ly tinh!”
Đáy mắt Phong Kiêu tràn đầy ý cười, “Sau đó thì sao?”
“Anh bị cô ta câu dẫn?”
“Nếu thật là như vậy, em sẽ đối phó với cô ta như thế nào?” Phong Kiêu thật sự rất tò mò, người phụ nữ này ăn dấm, sẽ thế nào?
Ánh mắt An Mộc lập tức trở nên sắc bén, biểu tình trên mặt cũng trở nên hung ác. Bộ dáng kia khiến Phong Kiêu nhớ tới bà phù thủy trong truyện cổ tích. Ngay lúc Phong Kiêu đang chờ mong, An Mộc rốt cuộc mở miệng, “Em sẽ trước hϊếp sau gϊếŧ anh! Sau đó cắt tiểu J-J của anh xuống làm đồ chơi!”
Phong Kiêu tưởng tượng đến cảnh tượng kia một chút, lập tức cảm thấy ớn lạnh, rùng mình một cái.
Anh khó hiểu nhìn về phía An Mộc, “Chỉ như vậy?”
“Như thế nào?” An Mộc âm trầm dựa vào người Phong Kiêu, “Anh cảm thấy chưa đủ?”
Phong Kiêu ho khan mấy tiếng, “Còn Lâm Đại Nhi kia thì sao?”
An Mộc nghi hoặc, “Liên quan gì đến Lâm Đại Nhi?”
“Cô ta câu dẫn anh mà!”
“Cô ta câu dẫn anh liền sập bẫy? Nói đến cùng vẫn là do anh định lực không đủ! Trên thế giới này, hồ ly tinh vĩnh viễn sẽ không tiêu diệt được, thứ duy nhất có thể giữ lấy, chỉ có đàn ông các người! Lại nói, tất cả đều là phụ nữ, phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ?”
Phong Kiêu:...!!!
Đây là loại logic quái đản gì vậy!
An Mộc tiếp tục bắt lấy Phong Kiêu, “Được rồi, đừng nói gần xa, nhanh nói cho em, Lâm Đại Nhi rốt cuộc là ai?”
Phong Kiêu buồn cười, “Không phải em không để bụng cô ta sao? Chỉ cần quản tốt người- đàn- ông- của- em là được rồi”
Anh cố tình nhấn mạnh năm chữ ‘người đàn ông của em’ khiến gương mặt An Mộc đỏ lên. An Mộc hất cằm, “Không phải em muốn để ý, mà là chỉ muốn hỏi rõ ràng, nhìn xem rốt cuộc tình địch của mình có thực lực gì. Còn không mau nói, cô ta rốt cuộc là ai?”
Phong Kiêu mắt thấy bộ dáng của cô cô rõ ràng nói không để bụng Lâm Đại Nhi, lại cố tình dugf sức dò hỏi, lập tức cong môi cười, “Anh không biết”
An Mộc nhướng mày, “Anh không biết?”
An Mộc tức đến dậm chân, “Anh sao có thể không biết! Có phải anh không muốn nói cho em không?”
Nha!
Gia hỏa này chẳng lẽ sợ mình đi tìm Lâm Đại Nhi gây phiền toái? Cho nên dù một chút cũng không muốn nói cho mình?
Bộ ngực nhỏ của An Mộc phập phồng, tức giận đến mức hô hấp rối loạn.
Phong Kiêu bắt được cánh tay của cô, “Sao lại tức giận lớn như vậy? Nghe anh ní rõ ràng chút đi”
An Mộc tức giận đứng trước mặt anh, “Anh nhanh nói!”
Phong Kiêu buông tay, “Anh thật sự khong biết cô ta là ai”
“Vậy sao lúc ở sân bay hai người vừa nói vừa cười với nhau thân mật như vậy?!”
“Đó chỉ là ảnh ghép thôi! Em nhìn kỹ lại xem, anh cùng cô ta rõ ràng không đi cùng một lối ra”
An Mộc sửng sốt, lập tức lấy di động ra nhìn bức ảnh kia. Cẩm thận quan sát, lúc này mới phát hiện, dường như vị trí của hai người, thật sự thiếu một lan can?
Thủ pháp của phóng viên đó quá tốt, lúc ấy An Mộc nhìn một hồi lâu, cũng không thấy ra vấn đề gì. Lúc này được Phong Kiêu chỉ điểm, mới thấy rõ ràng.
Hơn nữa tư thế của Phong Kiêu cũng không phù hợp lắm, cho nên...
Đây rõ ràng là Phong Kiêu đang nói chuyện điện thoại, mỉm cười với người bên kia, sau đó Lâm Đại Nhi cố ý mỉm cười, liền chụp thành như vậy?