Editor: Ngạn Tịnh.
Một phân cảnh này, thập phần khảo nghiệm tâm lý, đặc biệt là cảm xúc lọ ra trong ánh mắt, phải biểu lộ được sự tuyệt vngj của nữ chính.
Nhưng An Mộc...
Bị ánh mắt Phong Kiêu nhìn chằm chằm, trong đầu đều là hình ảnh hai người triền miên trên giường, gguowng mặt đỏ bừng,, căn bản là không thể tiến vào trạng thái.
Ngay cả đạo diễn nhìn vào màn hình, đều phải hô một tiếng, “Sao lại thế này? Hôm nay ai hóa trang cho Đường Hạ vậy? Khuôn mặt đỏ bừng kia là thế nào chứ? Lúc này sắc mặt của nữ chính phải là tái nhợt mới đúng, không biết sao?”
Chuyên viên trang điểm nghe nói thế, một đường vội vã chạy tới phim trường, nhìn sắc mặt An Mộc, tỏ vẻ, cô rất uất ức!
Kia không phải là do phấn má hồng, mà là do khuôn mặt của An Mộc thật sự rất hồng có được không!
Chuyên viên trang điểm lo lắng dò hỏi, “Đường Hạ, cô không phải là phát sốt chứ?”
An Mộc:...!!!
An Mộc biết, hôm nay dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông kia, bản thân đừng mong diễn cho thật tốt, liền dứt khoát nhìn về phía đạo diễn, “Đạo diễn, tôi có lẽ vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, có chút mệt”
Đạo diễn nghe nói thế, mày nhắn lại. Nghĩ nghĩ một hồi, lúc này mới mở miệng, “Vậy được, phân cảnh này mai lại quay”
Lúc này An Mộc mới nhẹ nhàng thở ra.
Đạo diễn nói xong câu đó, mới đột nhiên nhớ đến Phong Kiêu đang ở bên cạnh mình, vì thế nhanh chóng quay đầu lại giải thích, “Phong tổng, kỹ thuật diễn của Đường Hạ thật sự rất tuyệt. Bình thường quay căn bản chỉ một lần liền qua, rất ít NG, hôm nay cũng chỉ là tình huống đặc biệt. Anh xem, bởi vì cô ấy quay thuận lợi, tiến triển của chúng tôi sớm hơn so với dự tính rất nhiều”
An Mộc rất được lòng nhân viên đoàn phim, ch nên mọi người đều khá chiếu cố cô. Đạo diễn là sợ Phong Kiêu bất mãn với An Mộc, mới nói như vậy.
Diệp Đồng Đồng ở bên cạnh chờ đại hiến ân cần, nghe thấy lời đạo diễn nói, trong lòng cười đến nở hoa.
Boss mới khoog dám quở trách Mộc Mộc đâu!
Đạo diễn nói xong câu đó, còn vẻ mặt cười lấy lòng. Ý vị bảo vệ kia, quả thực là quá mức rõ ràng.
An Mộc đều cảm thấy mất mặt, thừa dịp người khác không chú ý, trừng mắt liếc nhìn Phong Kiêu một cái.
Khóe môi Phong Kiêu cong lên.
Hai người cứ như vậy em tới ah đi, mày đi mắt lại, khiến An Mộc cảm thấy trong lòng như được quét mật.
An Mộc đi đến nơi nghỉ ngơi. Sau khi ngồi xuống, Diệp Đồng Đồng liền đi đếnbên cạnh cô, “Mộc Mộc, lại cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nơi đông người thế này vui sướиɠ không?”
An Mộc:... “Giáo viên ngữ văn tiểu học của cậu, là thầy giáo thể dục sao?”
Diệp Đồng Đồng nghiêm trang, “Làm gì có! Tiểu học chúng ta học cùng lớp với nhau mà, cậu quên rồi sao?”
An Mộc:...
Cốn cho rằng chịu đựng đến khi công việc kết thúc là tốt rồi, nhưng không ngờ tới trước khi công việc kết thúc, trong nhóm WeChat lại thả ra một tin tức lớn, “Boss đại nhân muốn mời đoàn phim chúng ta đi ăn cơm”
Kết quả là, ngay cả đạo diễn cũng trở nên hưng phấn. Một đám người nhanh chóng quay cho xong phân cảnh còn lại, thế nhưng còn dư nửa ngày so với dự tính.
Sau đó mọi người đều bắt đầu lên xe. Xe của đoàn làm phim không nhiều lắm, cho nên mọi người đa số đều gọi xe taxi.
Một đám người đi đến cửa đoàn phim, tụ tập một bầy.
Tầm mắt Phong Kiêu đảo qua, cười như không cười mở miệng, “Xe của tôi có thể chứa thêm hai người”
“Tôi, tôi, tôi!” Diệp Đồng Đồng đột nhiên mở miệng, một phen túm chặt An Mộc, “Tôi cùng Mộc Mộc!”
Nhân viên công tác chung quanh, đối với tính cách này của Diệp Đồng Đồng đã sớm không bận tâm.
Người khác chân chó lấy lòng Boss, mọi người liền sẽ khinh thường đối phương. Nhưng Diệp Đồng Đồng lấy lòng, nông cạn như vây, lại khiến người khác vừa thấy liền sinh hảo cảm. Giống như một đứa trẻ, lời nói lấy lòng cũng nói ra thật hồn nhiên như vậy, làm người ta không chán ghét được.