Editor: Tuna
Phí Đằng nghe đến đó, đột nhiên cười:
“Tâm băng, đến lúc này, bà còn không chịu nói thật sao? Tôi đã hỏi qua tiểu Lý.”
Tiểu Lý chính là trợ lý sinh hoạt kiêm thư kí của Hạ Tâm Băng.
Lúc ấy tiểu Lý muốn đuổi theo, là Hạ Tâm Băng gọi cô ấy lại.
Thân hình Hạ Tâm Băng cứng đờ, tiếp theo lại nức nở ra tiếng:
“Là do em thật sự quá tức giận, thật sự, a Đằng, em sai rồi, em hiện tại hối hận muốn chết, em hận không thể chết đi, em cũng không muốn Phẩm Trúc xảy ra chuyện! Nó còn nhỏ như vậy, ô ô……”
“Đúng vậy, con bé còn nhỏ như vậy, bà liền nói những lời khó nghe như vậy với nó.”
Phí Đằng lặp lại lời bà:
“Tiểu Lý muốn đuổi theo, bà lại ngăn cản, liền bởi vì bà đang tức giận. Tâm Băng, bà cũng sắp năm mươi rồi, tại sao lại tính toán chi li với đứa nhỏ? Còn có Đường Hạ, cũng là bà oan uổng cô bé đi?”
“Đến tột cùng là có cái thâm cừu đại hận gì, mà để cho bà đối xử với con gái ruột của mình như vậy?”
Phí Đằng nói, làm Hạ Tâm Băng lập tức ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nhìn ông.
Phí Đằng cười lạnh một chút:
“Hay vẫn là, bản thân bà chính là một con người máu lạnh, bà căn bản là không để bụng việc sống chết của người khác, bà chỉ quan tâm đến bản thân bà!”
Hạ Tâm Băng mờ mịt, không biết nên trả lời như thế nào:
“A Đằng, a Đằng……”
“Bà đi đi.”
Phí Đằng đột nhiên mở miệng.
Hạ Tâm Băng cứng đờ, biểu tình lập tức liền sắc bén lên:
“Anh có ý gì?!”
Phí Đằng xoay người, từng bước một hướng đến chổ ngồi của mình, khoảng chừng mười phút, ông liền giống như đã trải qua đến mười năm:
“Tôi muốn yên lặng một chút.”
Hạ Tâm Băng nhìn bóng dáng của ông, nửa ngày sau mới trầm mặc cúi đầu, đi ra ngoài.
Bà vừa ra đi, liền nhìn thấy nhân viên bên ngoài, toàn bộ đang nhìn bà, trong ánh mắt mang theo thần sắc ghét bỏ, làm bà chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt!
Từ bao nhiêu năm trước, sau khi bà thành công đóng vai nữ chính, những thứ bà thấy đều là những ánh nhìn ngưỡng mộ, nhưng bây giờ, tất cả đều đã bị hủy trong một sớm!
Bà sai rồi.
Thật sự sai rồi sao?
Nàng tiến vào văn phòng của mình, những thứ hỗn độn, đã được thu thập sạch sẽ, trợ lí tiểu Lý thấy bà, tựa như cthỏ nhìn thấy cọp, kinh hoảng thất thố.
Hạ Tâm Băng lại cô ấy lại:
“Rót cho tôi một ly nước đi.”
Trong lòng
Tiểu Lý run sợ đi rót nước cho bà.
Hạ Tâm Băng nhấp một ngụm, lại trực tiếp ném
ly nước
lên người cô!
“Lạnh như vậy, làm sao uống hả?!”
Ly nước ném đến trên đầu cô trợ lý, tức khắc liền sưng lên, mà nước cũng đổ xuống khắp người cô.
Cả người Tiểu Lý chấn động, không thể tưởng tượng nhìn Hạ Tâm Băng, liền thấy trên mặt Hạ Tâm Băng là trào phúng cùng tức giận.
“Như thế nào, không hài lòng? Thời điểm cô bán đứng tôi, sao không nói như vậy?!”
Tiểu Lý cắn môi:
“Hạ tổng, nếu tôi không đem lời nói thật nói ra, Phí tổng sẽ nói tôi công tác không đúng chỗ.”
Cô cũng không ngốc, tại sao phải gánh tội thay cho người suốt ngày hung dữ với mình, hù dọa mình?!
Hạ Tâm Băng hừ lạnh:
“Cô sợ ông ấy nói cô công tác không đúng chỗ, sẽ không sợ tôi nói sao?!”
Tiểu Lý cúi đầu, ủy ủy khuất khuất đứng ở chỗ đó.
Hạ Tâm Băng tức giận mắng:
“Lại đi rót thêm một ly nước đi!”
Tiểu Lý nắm chặt nắm tay, xoay người, đi rót nước.
Hạ Tâm Băng rũ đầu, nhìn thấy tiểu Lý lấy nước lấy, vươn tay, nhưng nửa ngày, ly nước cũng không đặt ở trong tay bà.
Bà đột nhiên ngẩng đầu:
“Có phải cô không muốn đi làm nữa đúng không?! Đưa nước……”
“Ào!”
Tiểu Lý đem ly nước trong tay, hắt toàn bộ
ở trên măt bà.