Editor: Quỷ Quỷ
Đặng Thần ra vẻ đáng thương nhìn Phong Kiêu, “Tước Tước, mẹ sắp tới không có tiền tiêu vặt, làm sao mua đồ cho con dâu được?”
Phong Kiêu ngẩng đầu lên nhìn bà một cái, sau đó đi tới, lấy chiếc thẻ đen trong túi ra đưa cho bà.
Đặng Thần lập tức sung sướиɠ nhận lấy:”Con trai ngoan quá, con trai là tuyệt nhất!”
An Mộc:…
Đây là cách đòi tiền tiêu vặt sao?
Phong Kiêu kéo An Mộc đang trợn mắt há mồm lên lầu.
Dưới lầu, Phong Hầu đáng thương nhìn Đặng Thần nói, “Vợ à, rõ ràng anh vừa đưa thẻ cho em mà.”
Đặng Hi Thần liếc mắt nhìn ông,”Tiền của con trai phải khác.”
Phong Hầu sầm mặt xuống, “Thế trả lại thẻ cho anh đi.”
Đặng Hi Thần nhìn ông hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều lên lầu đi tắm.
Trong phòng ngủ.
An Mộc cười ôm eo Phong Kiêu, “Bác gái tiêu nhiều tiền như vậy thực sự không sao chứ?”
“Có sao chứ.” Phong Kiêu nhếch môi, kéo An Mộc lại gần, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói, “Em có nghĩ rằng anh nên bù đắp cho anh không?”
An Mộc:…
Phong Kiêu không đợi cô trả lời, trực tiếp hôn xuống, bàn tay to luồn vào trong lớp áo, xoa nắn da thịt cô.
An Mộc đỏ bừng mặt, muốn đẩy anh ra, lại nghe thấy giọng nói ấm áp của anh vang lên, “Vợ à, anh đã nhịn mấy ngày rồi.”
Một tiếng vợ này khiến An Mộc tê dại toàn thân.
Hai người đang chuẩn bị đến thời khắc mấu chốt thì tiếng gõ cửa vang lên.
An Mộc bừng tỉnh, vội vàng đẩy Phong Kiêu ra, liền thấy Đặng Hi Thần vui vẻ ôm gối đi vào, “Tiểu Mộc Mộc, mẹ đến ru con ngủ.”
Phong Kiêu:…
An Mộc:…
Phong Kiêu xoa xoa cái trán, “Mẹ, bao giờ mẹ mới về nhà?”
Đặng Hi Thần phất tay, “Nơi nào có con trai và con gái, nơi đó là nhà, không cần vội vàng làm gì.”
Nhưng con thì vội!
Cuộc sống riêng tư của mình bị quấy rầy nhiều lần, Phong Kiêu vô cùng vô cùng bất mãn.
Anh chậm chạp đi ra cửa, đột nhiên quay đầu nói, “Mẹ, ba con lại gọi điện cho Hạ Tâm Băng xin lỗi rồi.”
“Cái gì?” Đặng Hi Thần kêu lên giận dữ, đứng bật dậy sau đó xông thẳng ra ngoài.
Sau đó, Phong Kiêu nhanh tay đóng cửa phòng, quay lại nhào về phía An Mộc.
An Mộc giãy dụa, nhưng người nào đó đang vô cùng cuồng nhiệt, nào có cho cô cơ hội mở miệng?
Chỉ chốc lát sau tiếng gõ cửa lại vang lên, “Thằng ranh kia cũng dám lừa mẹ! Mau trả Tiểu Mộc Mộc lại đây!”
An Mộc lại vội vàng đẩy Phong Kiêu.
Phong Kiêu bình tĩnh mở miệng, “Đừng lo, anh khóa cửa rồi.”
An Mộc:….
Ngoài cửa càng ồn ào náo nhiệt thì trong phòng vận động càng kịch liệt, cảm giác này thực sự không vui nổi.
Đến sáng hôm sau, Phong Kiêu rời giường đi làm, vừa mở cửa phòng Đặng Hi Thần đã vọt vào đẩy anh lùi lại vào trong, “Tiểu Mộc Mộc, sao con có thể khuất phục cái thói biếи ŧɦái của nó cơ chứ, bỏ nó đi cho mẹ!”
Phong Kiêu:…
An Mộc:…
Phong Hầu:..
*
Cả nhà ăn sáng xong, Phong Kiêu chỉnh trang lại quần áo rồi ra khỏi nhà.
An Mộc đi theo sau anh, vẻ mặt lo lắng, điều muốn nói từ hôm qua rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để nói, “Bệnh của Thính Âm làm sao bây giờ? Thực sự có thể tìm được người quyên thận sao?”
Phong Kiêu gật đầu, “Anh đã liên lạc với rất nhiều người, đều đang tìm kiếm, cùng lắm là 1 tháng nhất định sẽ tìm được.”
An Mộc gật đầu.
Sau đó, điện thoại của Phong Kiêu đổ chuông.
Anh nghe điện xong, vẻ mặt vô cùng quỷ dị nhìn An Mộc, sau đó nói, “An Mộc, em hãy thật bình tĩnh, Phí Phẩm Trúc….đã xảy ra chuyện.”