Editor: Cà Chua.
Hơn nữa đang trong buổi tiệc, người ra vào kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, vậy nên người xấu cũng không có cơ hội trà trộn vào.
An Mộc vừa mới rời đi chưa lâu, Lưu Tử Kỳ liên tươi cười bước vào, “Cô bạn nhỏ, chị cô bảo tôi kêu cô qua bên kia.”
Phí Nghe Âm sửng sốt, “Bên kia sao?”
“Cô đi cùng tôi nào.” Lưu Tử Kỳ túm chặt lấy cánh tay Phí Nghe Âm, kéo cô bé rời đi.
*
An Mộc nhanh chóng lấy chiếc bánh kem, lấy chiếc bánh yêu thích bỏ vào khay, sau đó đi tới ban công.
Nhìn qua không thấy Phí Nghe Âm, tức khắc hoảng sợ!
Cô đem bánh kem đặt lên bàn trà, đi xung quanh bữa tiệc kiểm tra.
Phí Nghe Âm không có khả năng biến mất nhanh chóng trên ban công, chắc chắn là ở trong yến hộ, thời gian ngắn như vậy chắc hẳn chưa đi được xa.
Quả nhiên, An Mộc vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phí Nghe Âm cách đó không xa, Phí Nghe Âm đang bị một người phụ nữ cầm chặt cánh tay, không biết muốn đi tới nơi nào.
An Mộc nhìn bóng dáng người kia, biết chắc đó là Lưu Tử Kỳ!
Cô ta muốn làm gì?
An Mộc ngay lập tức đuổi theo, trước mặt đột nhiên lại xuất hiện một người, “Đường Hạ, hân hạnh được gặp cô!” Phí Phẩm Trúc cười hì hì trước mặt cô, tức khắc còn đem một đám người đồng loạt vậy quanh An Mộc, tuy rằng không biết tại sao Phí Phẩm Trúc lại chủ động bắt chuyện với mình, nhưng cô cũng tò mò nhìn cô ấy.
Đường Hạ là nữ minh tinh mới nổi trong giới giải trí, hơn nữa cũng đã vài lần lên trang nhất, cho nên người nhận ra cô không ít.
An Mộc bị cản đường, lại đi ra bên ngoài xem, Phí Nghe Âm đã mất dạng.
Đều là ở trong yến hội, Lưu Tử Kỳ không có khả năng làm nên chuyện gì quá mức kiểm soát, vậy nên An Mộc tạm thời cũng không sốt ruột, lại nhìn về phía Phí Phẩm Trúc.
Cô hơi mỉm cười, gật đầu với Phí Phẩm Trúc, “Chào cô.”
Sau đó vòng qua Phí Phẩm Trúc, tiếp tục bước đi.
Phí Phẩm Trúc thấy thế, chính mình vừa tìm tới, sao cô ta có thể dễ dàng rời đi như vậy?
Quả nhiên, Phí Phẩm Trúc đột nhiên đứng trước mặt An Mộc, cười hì hì mở miệng, “Đường Hạ, tôi vừa nhìn đã thấy cô rất quen, không biết tại sao.”
Người xung quanh tò mò hỏi, “Tại sao nhỉ?”
Phí Phẩm Trúc vẫn cười hì hì, “Các người không nhận ra, cô ấy có nét rất giống mẹ tôi sao?”
Cô ta nói tựa như tình cờ nhưng lại rất đúng, trong lòng đang cười thầm.
Chị ấy nói đúng, khi gặp mặt chọc phá cô ta rằng cô ấy lớn lên có nét rất giống mẹ, cho nên những thành tựu cô ta đạt được trong giới giải trí, đều là vì cô ấy bắt chước mẹ.
Một người bắt chước người khác, vĩnh viễn sẽ không vượt qua được người kia.
Huống chi đó là một con người vốn dĩ đã kém cỏi.
Cho nên, Đường Hạ Mai sau kiểu gì cũng phải tìm cách lấp liếʍ điều này.
Quả nhiên, ánh mắt của mọi người xung quanh toàn bộ dừng trên mặt An Mộc.
Phí Phẩm Trúc muốn nói rằng, cô ấy đột nhiên phát hiện, chẳng trách nhìn An Mộc quen mặt như vậy là vì có nét rất giống Hạ Tâm Băng!
“Đúng vậy, không giấu vào đâu được!”
“Tôi cũng cảm thấy thế.”
“Trừ đôi mắt ra, mọi đặc điểm như cùng một khuôn đúc ra vậy!”
Những lời tranh luận của mọi người truyền tới, bước chân An Mộc lập tức khựng lại.
Phí Phẩm Trúc lại mở miệng, “Cô thật sự rất giống mẹ tôi ~”
Bởi vì là mẹ con nên khẳng định là rất giống.
Nhưng An Mộc không muốn thừa nhận quan hệ với Hạ Tâm Băng trước mặt người ngoài, cho nên những lời này vừa nói ra, mọi người lập tức đoán già đoán non, chẳng lẽ…..Đường Hạ đi phẫu thuật thẩm mĩ?
Đúng, cô ấy nhất định đã đi phẫu thuật thẩm mĩ! Nếu không sao có thể giống Hạ Tâm Băng đến vậy!
Diện mạo của Hạ Tâm Băng lão sư vô cùng kinh diễm, hơn nữa lại có nhiều nét đặc sắc, huống hồ lại giống một cách lạ thường như vậy!