Editor: Cà Chua.
Cặp mắt tuyệt đẹp kia tràn ngập lo lắng cùng chờ mong.
Phí Đằng nhìn đôi mắt đó, nắm chặt tay, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài, lắc đầu.
Hai chân Hạ Tâm Băng mềm nhũn, lập tức ngất xỉu trên mặt đất.
“Tâm Băng!” Phí Đằng vội tiến lên hai bước ôm chặt bà, lo lắng hét lên một tiếng, tiếp theo liền nhanh chóng đem bà đặt lên sopha.
Bên cạnh, một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi nhanh chóng đỡ lấy cánh tay Hạ Tâm Băng, “Mẹ, mẹ, mẹ làm sao thế? mẹ tỉnh lại đi!”
Hạ Tâm Băng hé mở mắt phục hồi tinh thần, bà lập tức đẩy người con gái ra, nắm lấy tay Phí Đằng, “Tại sao lại không tìm thấy, rốt cuộc là ở đâu?!”
Người con gái tầm mười bốn mười lăm tuổi lảo đảo lùi về phía sau vài bước, lúc này mới đứng vững, kinh ngạc nhìn về phía mẹ mình trên sopha.
Cô nắm chặt tay, trong ánh mắt hiện lên một tia oán hận.
Chỉ cần Phí Nghe Âm kia còn ở nhà, cô vĩnh viễn cũng không thể nghĩ tới chuyện được ba mẹ chú ý tới, ba mẹ vẫn sẽ bỏ qua mình, không thèm để mắt đến mình.
Phí Đằng thở dài.
Trong hốc mắt Hạ Tâm Băng, những giọt nước mắt liền không kìm được, nhỏ xuống.
Bà nắm chặt tay Phí Đằng, “Con bé đang có bệnh, con bé đang có bệnh đấy!
Sao lại có thể biến mất như vậy! Phí Đằng, đi tìm lại đi, tìm lại một lần nữa được không? Hay là, chúng ta truyền thông tin này ra ngoài đi.”
Lời vừa nói ra, thiếu nữ bên cạnh tức khắc mở miệng, “Không được!”
Giọng nói quá sắc bén, ngữ khí quá vội vàng, nhanh chóng khiến Hạ Tâm Băng và Phí Đằng lập tức hạ ánh mắt trên người cô.
Người con gái lúc này mới hiểu được, bản thân đang có biểu hiện bất thường, cô nhanh chóng mở miệng, “Ba, mẹ, nếu truyền thông tin kêu gọi bên ngoài, những người xấu tuyệt đối sẽ không bỏ qua em gái!”
Phí Đằng cũng chợt ngưng mi.
Ở vị trí này đã lâu, kỳ thật bọn họ cũng có không ít kẻ địch, cũng rất sợ một khi đưa thông tin này ra ngoài, sẽ bị kẻ địch tìm được Hạ Nghe Âm trước, sau đó…..gϊếŧ chết!
Vậy nên Hạ Nghe Âm đã biến mất một tháng, nhưng bọn họ chỉ có thể ngầm tìm người, không dám lộ ra ngoài.
Hạ Tâm Băng nghe vậy, thân thể lại mềm nhũn, ngã xuống sopha.
Bà lẳng lặng nhìn chăm chú lên trần nhà, không nói một lời nào.
Rất lâu sau, bà rốt cuộc cũng mở miệng, “Phí Đằng, đến nhờ Phong Kiêu hỗ trợ đi, anh ta có tiếng nói rộng rãi, nếu anh ta ra tay….”
Phí Đằng vô cùng chấn động, rất lâu sau mới cười khổ, “Kỳ thật trong lòng bà, tôi rốt cuộc cũng không bằng anh ta.”
Hạ Tâm Băng nghe vậy lại không nói gì thêm.
Mỗi ngày không thấy Nghe Âm, bà lại nghĩ đến việc tìm đến Phong Kiêu, nhưng vì mặt mũi của Phí Đằng, bà vẫn không nói ra, nhưng hiện tại…..
Nếu trì hoãn một thời gian nữa, Nghe Âm của bà lại thêm một chút nguy hiểm!
Càng nghĩ bà lại càng thấy hết cách!
Gần đây vì quá bận rộn nên Nghe Âm của bà mất tích đến nửa tháng sau bà mới nhận ra.
Lúc đầu, bà cho rằng Nghe Âm do giận dỗi nên mới đến nhà người quen, nhưng mấy ngày sau vẫn không tìm thấy, Hạ Tâm Băng mới thấy vô cùng nóng ruột.
Hạ Tâm Băng thở dài, rốt cuộc cũng nhìn sang bên cạnh chờ đợi con gái lớn, “Con à, mẹ vẫn chưa nói cho con và em biết, thận của em con đã yếu lắm rồi, không còn chờ đợi được nữa, con hãy thử nghĩ kĩ lại xem, em con trước khi đi có nói gì không, nó có nói muốn đến đâu không?”
Phí Phẩm Trúc nghe nói như thế, nhanh chóng mở miệng, “Mẹ, mẹ nói gì cơ? Em gái bị làm sao cơ?”
Phí Đằng bên cạnh mở miệng, “Ba mẹ vẫn luôn giấu các con là mong Nghe Âm có thể vui vẻ sống qua ngày, em gái con thật sự, thận của nó đã vô cùng yếu rồi.”