Editor: Tuna
Bàn tay to ấm áp kia đặt ở bụng nhỏ của An Mộc, chậm rãi vuốt ve.
An Mộc sửng sốt.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phong Kiêu liền thấy ánh mắt ôn nhu của anh.
Người đàn ông này……đầu bị úng nước à?
An Mộc đang suy nghĩ liền nghe thấy thanh âm trầm thấp truyền vào tai:
“ Cười vui đến vậy sao?”
Trong giọng nói, lộ ra chút vẻ buồn bực.
Cô lại nhớ đến cái nhũ danh vừa rồi, liền cảm thấy Phong Kiêu thật quá đáng thương.
Có một bà mẹ ngớ ngẩn như vậy, tuổi thơ của anh, ừm, khẳng định là không hề tốt đẹp rồi.
Đang cảm thán liền thấy chổ mình ngồi có gì đó nhanh chóng chọc chọc vào mông, An Mộc đầu tiên là sủng sốt, chờ đến lúc phản ứng lại được thì gường mặt liền đỏ bừng!
“ Lưu manh”
An Mộc không nhịn được, thấp giọng mắng.
Khóe môi Phong Kiêu câu lên, thì thầm bên tai cô:
“ Như thế nào? Chẳng lẽ em không muốn nhìn thử xem tiểu Tước Tước sau khi lớn lên hùng dũng như thế nào à?”
An Mộc:……Người đàng ông này, không thể đàn hoàng một chút hay sao?!!
An Mộc nhảy dựng lên từ trong lòng ngực của anh:
“ Tôi đi xem bác gái thế nào rồi, ừm, buổi tối còn muốn thấp nến tâm sự đó!”
Một câu vừa nói ra quả nhiên liền thấy được vẻ mặt khó coi của anh.
Phong Kiêu quả thật rất buồn bực.
Hai mươi tám năm không đυ.ng qua người phụ nữ nào, vốn dĩ không sao hết, nhưng sau khi khai giới thì du͙© vọиɠ liền bành trướng, tách khỏi cô cũng đã nữa tháng, gặp mặt lại giận dỗi, sau đó vật nhỏ bị phát sốt, hôm nay thật vất vả mới có thể hạ khẩu, thế mà lại bị mẹ làm vướng bận!
Mắt Phong Kiêu nhíu lại, theo cô đi ra ngoài.
An Mộc chạy tới phòng của Đặng Hi Thần, cô dường như quên mất phải gõ cửa, cánh cửa chỉ khép hờ, lộ ra một khẽ hở.
An Mộc đang định gõ cửa, liền nghe được tiếng động bên trong.
“ Lục lang, chàng thật nhẫn tâm! Cái dã nữ nhân này là ai? Chàng không sợ làm ta thất vọng sao? Chúng ta rõ ràng là đã thề một đời một kiếp một đôi người mà…..”
Bước chân An Mộc khựng lại.
Cái lời thoại này là đoạn kinh điển trong ‘Lục tiểu long truyền kỳ’ mà Đặng Hi Thần đóng, lúc này, Đặng Hi Thần diễn lại, lại có cảm giác như người oán phụ năm nào xuyên đến hiện đại.
Phong Kiêu cũng dừng bước ngay phía sau An Mộc.
Hai người đứng ở đó, nhìn người trong phòng, trên gương mặt bà ấy mang đầy hồi ức chuyện xưa.
Trong lòng An Mộc đột nhiên chua xót, quay đầu liền hung hăng trừng mắt nhìn Phong Kiêu.
Phong Kiêu phản đối mình đóng phim như vậy, chắc chắc là giống ba của anh. Đặng hi Thần lão sư năm đó cũng bị ép lui ẩn như vậy sao? Đàn ông Phong gia tại sao lại bá đạo ích kỉ như vậy?
( Ba Phong ở kinh đô, đột nhiên hắt xì mấy cái mắt lập tức trừng to: Ai dám nguyền rủa lão tử a?! Nhưng sau đó mặt lại đầy vui sướиɠ: Chẳng lẽ là bà xã nhớ mình rồi.?”
An Mộc nghĩ đến chính mình, hốc mắt đỏ lên, đột nhiên xoay người rời đi.
Bước chân cô vừa mới động liền nghe thấy người đàn ông mở miệng:
“ Hết bệnh rồi mới được đi đến đoàn phim.”
Bước chân An Mộc khựng lại, cô kinh ngạc quay đầu, phong thái trong đôi mắt còn đẹp hơn bất kì vì sao nào trên thế gian này:
“ Anh, anh nói tôi có thể đi đóng phim rồi?”
Khóe môi Phong Kiêu câu lên:
“ Em kích động như vậy, chẳng lẽ là không muốn sao, vậy…..”
“ Muốn, đương nhiên rất muốn! Chú út à, anh thật là tốt quá đi!”
An Mộc kích động, lập tức nhảy dựng lên,vọt đến ôm lấy cổ anh, hôn chụt một cái lên trán anh, sau đó nhanh chóng chạy về phòng mình:
“ Tôi muốn đi ngủ, ngày mai chắc chắn thân thể sẽ tốt lên rồi!”
Mắt thấy An Mộc đã chạy vào phòng, Phong Kiêu lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía căn phòng kia:
“ Mẹ, có thể hạ màn rồi.”
Đặng Hi Thần đang diễn hăng say, nghe thấy thế liền xấu hổ quay đầu ra:
“ A! Ha ha…Lại bị con phát hiện rồi.”
Phong Kiêu cười với bà ấy, cái nụ cười này làm Đặng Hi Thần lập tức khϊếp hoảng:
“ Mẹ, con đã gọi cho ba rồi, ngày mai ba sẽ đến đưa mẹ về nhà.”
Nói xong câu đó, anh liền đi đến phòng của An Mộc, vừa vào trong liền lập tức khóa trái cửa, lên giường, đem An Mộc ôm vào trong lòng:
“ Sao đây, An Mộc, em có phải là nên cảm tạ tôi hay không?”