Edit: Phong Nguyệt
Phong Kiêu dùng ánh mắt lẳиɠ ɭơ, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm An Mộc.
An Mộc cảm thấy mình bị đối phương dùng ánh mắt lăng trì(xẻo thịt) nhìn cô, mới nghe được sự răn dạy của anh ta, giọng nói không có một tia tức giận: “Được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Trong lòng của An Mộc, chợt trầm xuống, vội vàng kéo cánh tay của anh, thè lưỡi cười nói, “Ta biết chú nhỏ đối với ta tốt nhất, chú nhỏ, đoàn phim muốn quay phim, trong trường học ta muốn xin nghỉ, cái này……”
“Muốn ta đây giúp cháu dâu phải không.”Giọng nói của Phong Kiêu, vẫn tà mị như cũ, khàn khàn tựa như đàn violon, “Nhưng cháu dâu phải đáp ứng ta, cái phim truyền hình khi hoàn thành, liền ngoan ngoãn nghe lời.”
——*——
Trưa hôm đó, Phong Tử Khiêm hưng phấn nói cho An Mộc biết sự tình đã lđược giải quyết, bên đài truyền hình sẽ không phong tỏa phim truyền hình, 《 Đông Hoa công chúa 》 có thể tiếp tục truyền phát tin tức.
An Mộc nhẹ nhàng thở ra.
Vết thương trên người tuy rằng nhìn qua thật khủng bố, nhưng đích xác chỉ là một ít bị thương ngoài da, An Mộc kiên trì xuất viện, tiếp tục đi quay phim, ít nhất không thể trì hoãn vì cuối tuần phải truyền phát tin tức.
Nhưng khi cô trở lại đoàn phim, lại phát hiện, nhân viên bên ngoài đoàn làm phim, thế nhưng toàn bộ biến mất!
Trong nháy mắt An Mộc choáng váng.
Vào lúc này cô mới có phản ứng lại, sự việc mình bị phong tỏa đã được giải quyết, không có nói cho Hoàng Đạo biết, cho nên đây là…… Đoàn phim đã giải tán?
An Mộc buồn bã mất mát!
Tuy rằng ở chỗ này một thời gian, thật sự không lâu lắm, nhưng thật là lần đầu tiên cô đóng phim truyền hình, có một loại cảm tình đặc biệt.
Vội vàng lấy di động ra, gọi điện thoại cho Hoàng Đạo: “Hoàng Đạo, sự việc ta bị phong tỏa đã được giải quyết, cho nên đoàn phim……”
“Đường Hạ a, cái phim truyền hình này, ai, chúng ta không quay nữa.” Hoàng Đạo mở miệng, giọng nói thực chán chường, “Cái phim truyền hình này, từ lúc bắt đầu đầu tư, người đến sau được chọn, vẫn luôn không thuận lợi, ầm ĩ sóng gió cũng rất lớn, cho nên, cái hạng mục này, ta quyết định từ bỏ, cô là người diễn viên tốt, về sau có bộ phim điện ảnh, ta lại tìm cô.”
An Mộc trợn tròn mắt.
Chính mình nỗ lực lâu như vậy, rốt cuộc vẫn là bị từ bỏ?
Cúp điện thoại, cô liền đứng ở bên ngoài đoàn phim, ngây ngốc đứng yên thật lâu.
Nửa ngày, cô thở dài, chân bước vào bên trong đoàn phim.
Nơi này là cung Cửu Trọng Thiên, cũng là nơi ở của Quỳnh Hoa, lần đầu cô diễn, cũng đúng là ở chỗ này.
An Mộc sờ sờ đầu gỗ cho tới lúc đi vào phòng ở, từng bước một đi vào.
Càng lúc cô đi vào trong, nhìn gian phòng hết sức ảm đạm, đột nhiên ánh đèn sáng lên, tiếp theo, một trận tiếng hoan hô vang lên: “Anh hùng, hoan nghênh trở về!”
Trong nháy mắt, trong phòng toàn bộ đèn được bật lên, chiếu sáng một đám người ở trong chỗ tối, một đám toàn bộ đứng lên, đối với An Mộc dùng sức vỗ tay!
An Mộc bị biến cố bất thình lình làm cho, cô ngơ ngẩn, nửa ngày mới phản ứng kịp!
Ảnh đế Tạ Nghi dùng khuôn mặt mỉm cười, từng bước một đi tới, đem hoa trong tay, đưa tới tay của An Mộc “Đường Hạ, hoan nghênh trở về.”
An Mộc ngây ngốc như cũ.
Đoàn phim xứng cho cô một tiểu trợ lý, tên là Miky, là một người hai mươi bốn tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, cô chạy đến trước mặt của An Mộc, “Đường Hạ, cô thật là quá tuyệt vời! Câu chuyện về người anh hùng, tất cả mọi người đều đã biết, hoan nghênh anh hùng trở về!”
An Mộc nghe đến choáng váng, này, việc này cuối cùng là cái gì a?
Cô nhìn đến không biết làm sao, Miky cầm lấy di động, “Đường Hạ, chuyện của cô đều được đăng ở trang đầu, cô còn muốn dấu giếm tất cả mọi người hả?”
Trang đầu?
Chuyện của cô?
An Mộc sửng sốt.