Thủy Miểu Miểu gật đầu nói: “ Nơi này để cho anh nói nhảm sao? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ thích tiền mặt, tôi cũng không có nhiều thời gian để bỡn cợt với đại gia các anh, nếu như anh không có tiền vậy thì tôi đi trước.”
Thủy Miểu Miểu nói xong, cúi người nhặt váy.
Dạ Lăng Dật đưa tay đặt lên bộ váy của cô.
Thủy Miểu Miểu rút ra, nói: “ Buông ra.”
Tầm mắt Dạ Lăng Dật vừa đúng rơi vào phần ngực của cô.
Ánh mắt anh khác thường, hồng lên vài phần, trầm giọng nói: “ Tôi không cho cô đi.”
Thủy Miểu Miểu chớp mi, buông tay ra đứng thẳng lạnh nhạt nói: “ Anh còn tiền không? Còn tiền thì nói tiếp.”
Ánh mắt Dạ Lăng Dật lúc này không còn bình tĩnh, trong mắt thoáng hiện lên tia sắc bén, ngực phập phồng: “ Có phải ai cho cô tiền, cô cũng đồng ý bán thân?”
Thủy Miểu Miểu khóa Dạ Lăng Dật trong tầm mắt, anh ta đâu có ý hỏi, mà anh ta đang muốn khẳng định.
Cô lười phải giải thích.
“ Trong lòng anh đã có đáp án, hỏi tôi làm gì, tôi nói anh tin sao?” Thủy Miểu Miểu tiếp tục rút bộ váy của mình.
Xoạc một tiếng.
Bộ sườn xám giống như bị xé rách.
Thủy Miểu Miểu nhìn về phía Dạ Lăng Dật, không vui buông tay nói: “ Kéo nữa đi, đằng nào cũng rách rồi.”
Dạ Lăng Dật chớp mi, trên mặt có một loại cảm giác khó xử, trầm giọng nói: “ Tôi đền cho cô.”
Cửa đột nhiên mở ra.
Trong mắt Dạ Lăng Dật lóe lên một tia sắc bén, không nghĩ ngợi gì lập tức nhét bộ sườn xám vào trong tay Thủy Miểu Miểu, vốn định giúp cô che đi thân thể.
Nhưng Thủy Miểu Miểu không kịp nhận, bộ sườn xám rơi xuống chân cô.
Thẩm Mạc Thần đẩy cửa đi vào, thấy Thủy Miểu Miểu trên người chỉ còn bộ đồ lót.
Mắt của anh sâu thẳm, đen nhánh giống như dòng nước xoáy.
Làm người khác không thể biết được anh đang suy nghĩ điều gì.
Thế nhưng, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười, mặc dù vô cùng kinh diễm nhưng trong mắt chẳng có lấy một tia vui vẻ.
Làm cho Thủy Miểu Miểu cảm thấy ánh mắt sâu thẳm này, giống như một con dã thú ngủ đông, có một loại cảm giác rợn tóc gáy.
Cô biết, anh nhìn thấy cô trong bộ dạng này rất giống như cô đang dụ dỗ Dạ Lăng Dật, tự mình cởi hết quần áo.
Mặc dù vậy, cô vẫn có thể tự hào đắc ý.
Bởi vì, cô vốn đã nói với Thẩm Mạc Thần cô yêu Dạ Lăng Dật.
Đây là một cơ hội tốt, để Thẩm Mạc Thần tin rằng cô không nói dối.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô không khỏi chột dạ, tay cũng thấy run rẩy, chân giống như bị tê, không cách nào nhúc nhích.
Dạ Lăng Dật nhìn cô không bắt được y phục, lại bị người đàn ông khác nhìn thấy hết, đã thế lại đứng không nhúc nhích, vô cùng thản nhiên giống như chuyện này là chuyện bình thường, lập tức nghĩ ngay rằng cô đối với người đàn ông nào cũng vậy, giống như là việc cởϊ qυầи áo đã trở thành thói quen.
Ánh mắt Dạ Lăng Dật càng lạnh như băng, giọng giống như là gió đông ngàn năm băng lãnh, không nhiệt độ nói: Mặc quần áo của cô vào, rồi cút.”
Thủy Miểu Miểu chậm rãi nhìn qua, ánh mắt dò xét về phía Dạ Lăng Dật sau đó vội vàng nhặt váy lên mặc vào.
Phần khóa kéo bị xé rách.
Cũng may không quá nghiêm trọng, chỉ hở ít.
Thủy Miểu Miểu không quá để ý đến lời anh ta vừa nói, đi ra ngoài rồi hãy nói.
Cô buồn bực hướng ra phía cửa ngoài.
Thẩm Mạc Thần bước theo, thân thể cường tráng ngăn lại trước mặt Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu lách qua một bên, từng bước bước ra. Thẩm Mạc Thần thấy vậy bước qua vài bước, một lần nữa chặn cô lại.
Thủy Miểu Miểu tức giận, cau mày nhìn Thẩm Mạc Thần thốt lên: “ Chó tốt không cản đường.”
“ Tôi có phải là chó hay không, em còn không biết sao?” Thẩm Mạc Thần hơi nhếch khóe môi, tà nịnh nói.
Nếu như anh là chó, thì cô cũng là chó.. mỗi ngày …
Xóa.