"Đúng vậy, thứ năm tuần trước." Đối mặt với nam thần mình sùng bái, Viêm Viêm hỏi gì đáp nấy.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sâu mấy phần, hiện lên tia sắc bén.
Anh biết, vì sao hôm thứ 5 đó, anh muốn đưa Thủy Miểu Miểu trở về, Thủy Miểu Miểu bài xích như vậy, anh phải vào nhà cô, cô chết sống không chịu.
A.
Hóa ra là dọn nhà.
Cô thật đúng là tốt, không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy và tính nhẫn nại của anh.
Điện thoại di động Thẩm Mặc Thần kêu lên.
Thẩm Mặc Thần âm trầm nghe.
"Anh hai, anh để cho tôi làm văn bản thiết kế, tôi làm xong, gửi hòm thư của anh, anh xem đi." Giang Nam Phong mong đợi nói.
Thẩm Mặc Thần mở tài liệu Giang Nam Phong gửi tới, liếc một chút, nói ra: "Ngày mai tôi dạy bên chế tác và tuyên truyền, xét duyệt hoàn tất, điện thoại cho cậu."
"Anh hai, bên đó có thể tuyển Tắng Tử không? Tôi có ấn tượng rất tốt với cô ấy." Giang Nam Phong cười hì hì nói.
"Công ty sẽ căn cứ lịch trình bọn họ sắp xếp thông báo, xác định được sẽ nói cho cậu biết."Tâm tình Thẩm Mặc Thần không tốt lắm nói.
"A a, cám ơn anh hai."
Thẩm Mặc Thần suy tư một chút, hỏi: "Nam Phong, hỏi cậu một chuyện, có một cô gái, lúc ngủ với cậu thì rất đáng yêu, nhưng ngủ xong, lại trăm phương ngàn kế muốn thoát đi, đây là vì cái gì?"
"Là anh hai không có để cho cô ấy thoải mái ha." Giang Nam Phong bật thốt lên.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên tia lạnh.
"Cậu có thể cút." Nói xong, anh khí thế cúp điện thoại.
Giang Nam Phong sợ hãi trong lòng, lưng lành lạnh, có loại dự cảm bất tường, vội vàng gọi điện thoại tới.
Thẩm Mặc Thần không nhận.
Giang Nam Phong lo nghĩ nát.
Chẳng qua anh hai còn không nhận, anh ta lại gọi điện thoại tới, có chút thích ăn đòn.
Giang Nam Phong gửi tin nhắn qua, nói ra: "Anh hai, tôi sai rồi, tôi sai rồi, nhìn cái miệng không che đậy này, mới vừa rồi là đùa giỡn."
Thẩm Mặc Thần không để ý tới Giang Nam Phong, trực tiếp gọi điện thoại cho Thủy Miểu Miểu.
*
Thủy Miểu Miểu ôm hai cánh tay, ở trong gió lạnh buổi đêm, run rẩy, nhìn chằm chằm nhà của Tắng Tử, đi tới đi lui.
Sớm biết, cô nên về nhà mặc áo khoác trước.
Bầu trời không tốt, rơi mưa nhỏ.
A nha, mẹ nó.
Thủy Miểu Miểu chạy đến của một nhà hàng, xoa xoa đôi bàn tay, điện thoại di động kêu lên.
Cô nhìn thấy là Thẩm Mặc Thần, đôi mắt dừng một chút, qua ba giây đồng hồ giãy dụa, bất đắc dĩ nghe.
"Alo, có chuyện gì sao?" Thủy Miểu Miểu thận trọng hỏi.
"Hiện tại ở đâu? Tôi qua nhà em." Thẩm Mặc Thần đi thẳng vào vấn đề nói.
"A: " Thủy Miểu Miểu nhướn mày, may mắn, cô đang làm việc.
"Cái kia, tôi nhận nhiệm vụ, không ở trong nhà, buổi tối hôm nay có thể còn không trở về." Thủy Miểu Miểu chân thành nói.
"Nhận nhiệm vụ gì." Thẩm Mặc Thần lạnh giọng hỏi.
Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái.
"Hiện tại tôi đổi công việc, là lấy tin và biên tập, ừm..."
Cô là chó săn.
"Cũng là để nhân dân cả nước nghỉ ngơi tốt hơn và giải trí làm việc, có thể giảm bớt phạm tội, sinh hoạt phong phú." Thủy Miểu Miểu nhẹ nhàng nói.
Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, không nhịn được nói: "Trọng điểm."
"Lãnh đại tôi nói Tắng Tử về Ninh Xuyên, cho nên, cố ý phái tôi, xâm nhập đêm tối, ngồi cầu nằm vùng, thỏa mãn đam mê nhân dân cả nước, truyền đạt tin tức làm cho người phấn chấn." Thủy Miểu Miểu càng nói càng thấp giọng, càng nói cũng càng không có ý tứ.
Thẩm Mặc Thần cười một tiếng, cầm áo, đi đến cửa, nói ra: "Làm chó săn, sao giảm bớt phạm tội, sinh hoạt phong phú, khiến cho người phấn chấn? Em nói thật là vĩ đại."