"Thẩm Mặc Thần? Cậu ta đối với con tốt chứ? Bao nhiêu tuổi rồi?" Lục Tú Nhân quan tâm hỏi.
"Tốt, anh ấy đối với con rất tốt, lớn hơn con chút, rất trầm ổn, rất hài hước, tính cách cũng tốt, tính khí cũng tốt." Thủy Miểu Miểu trấn an Lục Tú Nhân nói.
"Vậy bây giờ cậu ta ở chỗ nào?" Lục Tú Nhân bình tĩnh trở lại, hỏi.
"Anh ấy..." Thủy Miểu Miểu vẫn chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Mặc Thần vang lên.
"Xin lỗi dì, con tới chậm."
Thủy Miểu Miểu dừng một chút, nhìn về phía cửa.
Anh mặc âu phục màu trắng, bên trên âu phục có gắn cúc áo hổ phách nạm vàng, đeo chiếc cà vạt đỏ xanh, dùng kẹp cà vạt ngọc bích cố định.
Tự phụ, cao nhã.
Cằm Thủy Miểu Miểu đều sắp rớt xuống.
Anh tới cũng quá đột nhiên.
Thẩm Mặc Thần tiến lên, ngón tay nâng cằm Thủy Miểu Miểu lên, nói ra: "Khép miệng vào, sắp rơi nước miếng rồi."
Thủy Miểu Miểu nuốt nước miếng một cái, đứng lên, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Thẩm Mặc Thần đưa tay, nắm chặt eo Thủy Miểu Miểu, kéo cô lại nói ra: "Không chào mà đi, vứt anh một mình ở nhà, em còn không biết xấu hổ hỏi sao anh lại tới đây ư?"
Tuy anh nói chuyện dịu dàng, nghe không thấy chút nguy hại.
Nhưng, rõ ràng Thủy Miểu Miểu cảm giác được anh bóp ngang hông cô.
Sống lưng cô đều cứng ngắc.
"Chuyện đột nhiên xảy ra, không phải cố ý." Thủy Miểu Miểu chột dạ nói.
Thẩm Mặc Thần buông Thủy Miểu Miểu ra, mỉm cười nói với Lục Tú Nhân: "Dì, dì khỏe chứ, con là Thẩm Mặc Thần."
"A nha. Cậu chính là bạn trai của Vãn Vãn." Lục Tú Nhân nhìn Thẩm Mặc Thần từ trên xuống dưới, rất là hài lòng.
"Xác thực nói, là chồng tương lai." Thẩm Mặc Thần vừa cười vừa nói.
Thủy Miểu Miểu nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng.
Lục Tú Nhân cười, rất vui mừng, xin lỗi nói: "Ngại quá, bệnh của tôi làm trễ công việc của hai đứa."
"Vừa vặn là ngày nghỉ thứ bảy chủ nhật, con đã kêu hai hộ lý tới, bọn họ sẽ chăm sóc dì tỉ mỉ, nếu như dì còn có gì không hài lòng, có thể gọi điện thoại cho chúng con." Thẩm Mặc Thần nho nhã lễ độ nói.
"Để cậu phí sức." Lục Tú Nhân thở dài một hơi nói.
"Tiền chính là vật ngoài thân, quan trọng là thân thể dì tốt, như thế Miểu Miểu không cần lo lắng." Thẩm Mặc Thần quan tâm nói.
Nhìn cái hiểu chuyện này.
Thủy Miểu Miểu không nhịn được nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Nếu không phải biết cách làm người của anh, cô cũng sẽ cảm thấy anh thật sự là đàn ông tốt.
"Mặc Thần, ngồi đi. Cậu làm việc gì?" Lục Tú Nhân quan tâm hỏi.
Thủy Miểu Miểu khẩn trương nắm tay, bời vì không dám đối diện lời nói, sợ anh nói toạc ra.
"Thầy giáo." Thẩm Mặc Thần ưu nhã nói.
"Thầy giáo rất tốt, còn nghỉ đông nghỉ hè, Vãn..." Lục Tú Nhân nhìn thoáng qua Thủy Miểu Miểu, trong mắt có chút ướŧ áŧ, sửa lời nói: "Miểu Miểu là đứa trẻ thiện lương có phúc."
"Dì yên tâm, nhất định con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Thẩm Mặc Thần nói xong, lại bóp ngang hông cô một chút.
Thủy Miểu Miểu sợ nói nhiều sai nhiều, cười hì hì với Thẩm Mặc Thần nói: "Thẩm..." Tổng.
Cô kém chút bật hô sai.
"Mặc Thần, anh đói không? Em dẫn anh đi ăn." Thủy Miểu Miểu ngọt ngào nói.
Thẩm Mặc Thần liếc nhìn cô một cái, giống như hiểu rõ mục đích của cô, câu lên bờ môi, nói ra: "Được."
Anh nói xong, vừa nhìn về phía Lục Tú Nhân, ôn nhuận chào hỏi: "Dì, con và Miểu Miểu đi ăn trước, tối nay tới."
"Ừ, hai đứa đi đi." Lục Tú Nhân vui mừng nói ra.
Thẩm Mặc Thần ôm eo Thủy Miểu Miểu, nhìn như thân mật đi ra ngoài.