Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng, nói ra: "Tặng phẩm của cậu đáng tiền hơn bán phẩm."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy. Anh nói xem, mẹ già nhà tôi cũng cao, dáng người cũng tốt, tính cách lúc tốt vẫn rất tốt, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, sao nguồn tiêu thụ cứ kém như vậy." Viêm Viêm phàn nàn nói.
"Bà ấy không có người theo đuổi sao?" Thẩm Mặc Thần rất có hứng thú biết chuyện của Thủy Miểu Miểu.
"Bà ấy cứ hai ngày ba ngày mặc đồ thể thao, chạy còn nhanh hơn đàn ông, lại giảo hoạt như là hồ ly, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, trước kia tôi hoài nghi bà ấy là một cơn sấm, đã từng chuyên môn chiếm hữu QQ của bà ấy, đi dò xét bạn tốt của bà ấy, kết quả, bạn của bà ấy muốn đàn ông tới điên rồi, mỗi ngày đều độc hại mẹ già nhà tôi, nói như vậy, mẹ già nhà tôi vẫn cứng nhắc." Viêm Viêm tương đối hài lòng nói.
"Nếu như, có một ngày, mẹ cậu kết hôn, cậu không phản đối, đúng không?" Thẩm Mặc Thần hỏi lại vấn đề mấu chốt lần nữa.
"Không phản đối, mẹ già nuôi tôi rất vất vả, đời này tôi không thành chồng của bà ấy được, kiếp sau đi." Viêm Viêm nói ra.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sâu u nhìn lời nói như vậy, trong mắt lóe lên thương tiếc.
Cô sống xác thực rất nghèo.
"Không nghe anh nói nữa, tôi nghe thấy mẹ già về, hôm nào sẽ liên lạc lại, bye." Viêm Viêm gửi một tin nhắn tới.
Gửi xong, cậu vội vàng khép máy tính lại, nằm dài trên giường, vờ ngủ.
Thủy Miểu Miểu đẩy cửa phòng Viêm Viêm ra, nhìn thấy cậu nhóc đã ngủ thϊếp đi, giương lên nụ cười từ ái, đi vào, đắp chăn cho Viêm Viêm, nhìn gương mặt Viêm Viêm cực giống Thẩm Mặc Thần.
Cúi người, hôn một cái trên trán Viêm Viêm, quay người, đi ra khỏi phòng Viêm Viêm.
Cô trước tắm rửa xong, theo thói quen lấy di động từ trong túi ra, chuẩn bị để dưới gối.
Có điện thoại gọi đến.
Thủy Miểu Miểu nhìn liên tiếp là số lạ, gọi lại.
"Alo, xin hỏi ai vậy?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
"Cái kia, cô biết Lục Tú Nhân không?" Đối phương mang âm Thành Châu.
"Biết, sao vậy?" Thủy Miểu Miểu khẩn trương.
"Tôi là người gần chỗ Lục Tú Nhân, buổi tối hôm nay con gái bà ấy trở về, cướp đi tất cả tiền trong nhà, Lục Tú Nhân té xỉu, chúng tôi đưa bà ấy tới bệnh viện Trấn Trường, nói không tốt, hiện tại chuyển tới bệnh viện nhân dân Thành Châu cấp cứu, cô có thể tới không?" Đối phương nói ra.
Thủy Miểu Miểu kinh hoảng.
Cô biết Lục Tú Nhân bị u não, tình huống rất nguy hiểm, tỉnh táo lại nói: "Hiện tại tôi lập tức tới, bởi vì tôi ở Ninh Xuyên, có thể cần chút thời gian, mẹ tôi xin nhờ bác chăm sóc một chút."
"À được." Người ở đấy nhiệt tâm nói.
Thủy Miểu Miểu cúp điện thoại, lập tức đặt vé mười hai giờ qua Thành Châu.
Cô để lại giấy cho Viêm Viêm: "Mẹ qua Thành Châu có việc gấp, ngày mai điện thoại cho con."
Thủy Miểu Miểu đến bệnh viện, là 5 giờ sáng.
Lục Tú Nhân phẫu thuật đã xong.
Thủy Miểu Miểu đẩy phòng bệnh ra, nhìn về phía người phụ nữ trên giường.
Lỗ mũi bà đeo dưỡng khí, tóc cạo sạch, băng bó băng gạc, não đang truyền máu. Suy yếu, tái nhợt, nhìn rất đáng thương.
Mắt Thủy Miểu Miểu đỏ lên, có chút dịch thể chua chát đảo quanh trong mắt.
Người ở đấy nhìn thấy Thủy Miểu Miểu tới, hạ thấp giọng hỏi: "Cô chính là người trong điện thoại đúng không?"
Thủy Miểu Miểu gật đầu, nhỏ giọng nói ra: "Tôi lên Thủy Miểu Miểu."
"Cái kia, mẹ cô phẫu thuật bỏ ra rất nhiều tiền, tôi đua thẻ chữa bệnh cho cô, bác sĩ nói, 8 giờ qua bổ sung." Người ở đó nói, đưa thẻ trong ngăn kéo cho Thủy Miểu Miểu.
"Được." Thủy Miểu Miểu tiếp nhận, đi đến sảnh thu xem.