Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 54: Thẩm tổng, hẹn không?

Ánh mắt Thủy Miểu Miểu triệt để ảm đạm.

Tính lại

Chẳng qua là một quả Bóng Bầu Dục mà thôi, mua một cái là được

Cũng không biết làm như thế nào giải thích với Viêm Viêm?

Nói là bị trộm sao?

Thẩm Mặc Thần xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, gọi điện thoại.

"Nam Phong, giúp tôi tra một chút Hoàng Trạch của Âu Tường đặt phòng bao nào ở nhà hàng Hi Vọng, đặt một gian đối diện, hiện tại tôi tới."

Dừng ở nhà hàng Hi Vọng

Hoàng Trạch nhìn thấy Thủy Miểu Miểu tới, lập tức đứng lên, nụ cười chân thành nghênh đón, tay nhẹ nhàng khoác lên lưung Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu dò xét Hoàng Trạch một chút, giơ lên nụ cười giả.

Cô thật sự không thích khác phái đυ.ng cô, nhanh chóng đi hai bước, ngồi vào vị trí.

Hoàng Trạch ngồi ở đối diện Thủy Miểu Miểu, thân thiện hỏi: "Hôm nay Thủy tiểu thư thong thả sao? Không cần bên bạn trai à."

"Anh là khách hàng của tôi, anh ấy sẽ hiểu." Thủy Miểu Miểu hàn huyên nói.

Hoàng Trạch rót rượu vang đỏ cho Thủy Miểu Miểu, ánh mắt ý vị thâm trường nói với Thủy Miểu Miểu: "Cô như vậy, bạn trai có thể đau lòng."

Thủy Miểu Miểu nhìn rượu đỏ trong ly.

Quản lý Hoàng rót nửa ly cho cô.

Cô có chút đề phòng với Hoàng Trạch, cố ý nói ra: "Tôi để anh ấy tám giờ tới đón tôi, tám giờ cũng không tính quá muộn."

Ánh mắt Hoàng Trạch hiện lên ánh sáng u ám, vừa cười vừa nói: "Nếu tôi là bạn trai của Thủy tiểu thư, cũng không yên lòng để cô gái xinh đẹp như vậy đi ăn cơm với những người khác, đúng rồi, Thủy tiểu thư và Thẩm tổng có quan hệ như thế nào? Nhìn anh ta rất để ý cô."

"Anh ấy là thầy của tôi." Thủy Miểu Miểu khẽ cười nói.

"À, thì ra cô là học sinh của Thẩm tổng." Hoàng Trạch có chút bất ngờ.

"Được rồi, dùng bữa, cái đậu hũ gạch cua là thứ nổi tiếng nhất ở đây." Hoàng Trạch múc cho Thủy Miểu Miểu một muỗng.

"Cảm ơn." Thủy Miểu Miểu khách khí nói, ăn một chút.

Hoàng Trạch nhìn cô ăn hết, mắt lộ ra tinh quang, nói ra: "Kỳ thật, bộ dạng Thủy tiểu thư xinh đẹp như vậy, chỉ cần để Thẩm tổng nâng, khẳng định sẽ đại hồng đại tử, cần gì phải khổ cực như vậy?"

"Làm công việc gì đều sẽ vất vả, mấu chốt là làm vui vẻ, quản lý Hoàng, anh nói xem đúng không?" Thủy Miểu Miểu nói xong, nhíu lông mày, xoa bụng, bật hơi.

"Thủy tiểu thư sao thế?" Hoàng Trạch quan tâm hỏi.

"Bụng đột nhiên có chút đau, quản lý Hoàng, tôi có thể không uống rượu không?"Ngữ khí Thủy Miểu Miểu nhu hòa thỉnh cầu nói.

Sắc mặt Hoàng Trạch có chút xanh: "Không phải thân thích cô tới chứ?"

Thủy Miểu Miểu dừng một chút, hiểu quản lý Hoàng có ý gì, nheo đôi mắt như nguyệt, vừa cười vừa nói: "Thân thích của tôi như mối tình đầu, thân thích ngược tôi trăm ngàn lần, ai, không có việc gì là thích làm ầm ĩ."

"À." Khóe miệng Hoàng Trạch giật một cái, tự mình uống một ngụm rượu.

Anh ta nhìn Thủy Miểu Miểu múc gạch cua đậu hũ ăn, ánh mắt từ miệng của cô, chuyển qua ngực.

Thủy Miểu Miểu mặc áo sơmi màu trắng, bời vì quả đào hung dũng, vị trí cúc áo ở ngực bị chống đỡ gấp, tạo ra bao nếp nhăn.

Tuy áo không lộ chút nào, nhưng vô cùng gợi cảm, ngược lại so với trực tiếp nhìn bằng mắt thường càng để cho người muốn lột áo ngoài của cô ra.

Quản lý Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết nhấp nhô, trong mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.

Thủy Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng, nhìn đồ vật, đều là mấy ảo ảnh, cái muỗng trong tay cũng nắm không được, rớt vào trong chén.

Rõ ràng cô không uống rượu, tại sao có thể có loại cảm giác say rượu này?

"Phục vụ, cho tôi một ly sữa bò." Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, nhìn phục vụ nói.

"Vâng." Phục vụ đi lấy sữa bò.