"Cô nói cái gì?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
Thủy Miểu Miểu: "..."
Ngay trước mặt nhiều học sinh như vậy, cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thẩm Mặc Thần, không phải ăn no rỗi việc chứ!
Đây là một người đàn ông tính toán chi li.
Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười, tán dương nói: "Tôi nói, anh anh minh thần võ, vô song cái thế, sẽ không làm khó nhân vật nhỏ như tôi chứ."
Thẩm Mặc Thần nhìn sâu vào cô.
Nhìn, Thủy Miểu Miểu cảm giác sợ nổi da gà.
Anh chuyển mắt, nói với cậu nam răng hô: "Cho cậu một cơ hội, cưỡng hôn, nam sinh bên cạnh cậu."
"Ọe, tôi không muốn."Cậu nam răng hô và nam sinh bên cạnh lập tức từ chối.
Trong lớp có một trận cười to.
Thẩm Mặc Thần cũng giương lên khóe miệng, quay người, viết trên bảng: "Luận theo tố chất nghề diễn viên."
Viết xong, anh xoay người, bắt đầu nghiêm túc với các bạn học, nói ra: "Đây chính là bài đầu tiên khi tôi lên lớp.
Hôn, đối với diễn viên mà nói, cũng là cảnh lúng túng trong bộ phim.
Hai người xa lạ, bời vì nội dung cốt truyện, sẽ hôn môi."
Bạn diễn, khả năng rất xấu, khả năng thân cao, dáng người, giới tính cũng không phải mình thích, có lẽ có người yêu ăn dấm.
Như vậy cầm một trái tim mạnh mẽ, cần hết sức với công việc, có một phần tố chất ưu tú nghề nghiệp diễn.
Nếu như không có tố chất tâm lý này, tôi đề nghị mọi người, vẫn không nên làm diễn viên..."
Thẩm Mặc Thần chậm rãi nói.
Thủy Miểu Miểu nhìn anh giảng trên bục.
Anh giống như người khiêm tốn từ trong sách đi ra, học thức uyên bác, khôi hài hài hước, có tu dưỡng và trí tuệ siêu cao.
Nếu như anh không trêu cợt cô, xác thực cảnh đẹp ý vui.
Cuối cùng tiếng chuông tan học vang lên
Thủy Miểu Miểu đấm đấm cái chân mỏi nhừ, bất tri bất giác đã đứng hai tiết rồi.
"Sau đây, mời bạn học này nếu lên ý nghĩ khi nghe giảng hai tiết này." Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Từng đôi mắt, đồng loạt nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, đều chờ đợi cô tổng kết.
Mặt Thủy Miểu Miểu phát hồng, suy nghĩ một chút, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, thái độ rất tốt nói ra: "Tôi thật sự có thể nói ra ý nghĩ của mình sao?"
Thẩm Mặc Thần ung dung gật đầu.
Thủy Miểu Miểu liếc về phía túi anh, nói ra: "Có thể trả di động lại cho tôi không."
Thẩm Mặc Thần: "..."
"Phốc." Trên lớp lại vang lên một trận cười.
Thẩm Mặc Thần khóa cô lại, giương lên khóe miệng ý vị thâm trường: "Cùng tôi tới phòng làm việc."
Buổi chiều chỉ có 2 tiết, Thủy Miểu Miểu xoay người đi về bàn cầm ba lô, sau khi đeo lên, bất đắc dĩ đi cùng Thẩm Mặc Thần vào văn phòng.
Anh không nói một lời mà đi phía trước.
Đi qua thầy khác chào hỏi anh.
Anh chỉ gật đầu một chút.
Khách nói, lại xa cách.
Thủy Miểu Miểu luôn cảm thấy đi theo anh vào phòng làm việc riêng quá nguy hiểm.
"Cái kia, giáo sư Thẩm." Thủy Miểu Miểu đeo túi, chạy đến trước mặt Thẩm Mặc Thần, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, nói ra: "Tôi biết sai rồi, về sau tuyệt đối sẽ không chơi điện thoại di động trên lớp của anh, có thể trả di động cho tôi không?"
Thẩm Mặc Thần nhìn cô mỉm cười, bộ dạng vô hại, nói ra: "Tự cô lấy."
"A." Thủy Miểu Miểu nhớ kỹ anh để trong túi áo, tay phải nhét vào túi áo trái anh.
A, không có.
Thủy Miểu Miểu cười, tay trái nhét vào túi áo phải.
A, vẫn không có?
Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, chẳng lẽ ở trong túi quần?
Hai tayThủy Miểu Miểu đều vươn vào trong túi quần của anh.
Sờ vào.