Chẳng lẽ, là bởi vì cô đánh anh một cái ở trong trường học.
Người đàn ông này, tính toán chi li.
Nếu như có thể có một lời, từ nay về sau, anh đi đường Dương quan của anh, cô đi cầu độc mộc của cô, cô để anh đánh trả một cái, cũng được
Thủy Miểu Miểu nhìn quản lý Hoàng vẫn còn đang đánh giá cô, kéo ra nụ cười, giải quyết việc chung nói: "Quản lý Hoàng chê cười, tôi muốn làm ở GBB cả đời. Người nghe GBB vẫn rất nhiều, nếu như anh làm quảng cáo với GBB chúng tôi, tin tưởng sản phẩm công ty có thể có hiệu quả quảng bá rất tốt."
"Đầu quân quảng cáo là chuyện nhỏ, chỉ hy vọng Thủy tiểu thư ở trước mặt Thẩm Tổng nói tốt vài câu. Mời qua bên này." Quản lý Hoàng nói xong, cong lưng, làm động tác mời.
Nếu như, chỉ là Thẩm Mặc Thần gọi cô ăn cơm, khẳng định cô sẽ từ chối.
Anh được xem như hoàng đế, còn cô là dân thường, nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng quản lý Hoàng khách hàng của cô, không kéo được tài trợ là một chuyện, nếu quản lý Hoàng khiếu nại cô, cô đoán chừng là sẽ bái bai GBB.
Hiện tại cô vẫn là sinh viên năm thứ tư, có thể được làm việc, nuôi sống Viêm Viêm và mình, rất không dễ dàng, cô vô cùng trân quý.
Cho nên, được quản lý Hoàng mời mọc, cô chỉ có thể kiên trì đi.
Thủy Miểu Miểu đi theo quản lý Hoàng đến trước Bentley.
Quản lý Hoàng cung kính mở cửa xe.
Thủy Miểu Miểu nhìn trợ lý Thẩm Mặc Thần ngồi ở vị trí điều khiển, Thẩm Mặc Thần ngồi ở phía sau, trong tay cầm một phần tư liệu, ngón tay thon dài ưu nhã lật xem.
Anh thấy cô tới, nhẹ nhàng liếc một chút, hất cằm nhìn sang chỗ bên cạnh anh, rồi đặt mắt trên tư liệu.
Thủy Miểu Miểu chịu đựng tính tình, lên xe.
Quản lý Hoàng đóng cửa xe, chạy tới một chiếc xe khác.
Thủy Miểu Miểu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Anh buông thõng đôi mắt, lông mi thật dài như là cách quạt, dưới mí mắt, lưu lại một cái bóng.
Tường hòa yên tĩnh, tự phụ lại xa cách, mơ hồ có loại không khí người lạ đừng vào, để cho người ta không dám quấy rầy.
Thủy Miểu Miểu tức giận anh xem cô như làm động vật nhỏ chơi đùa, còn có thể bình tĩnh như vậy.
Trong mắt của cô hiện lên tia sáng kỳ lạ.
Đưa tay.
Cướp đi tài liệu trong tay anh.
Thả ở sau lưng của mình.
"Sao anh ăn cơm cũng kéo tôi theo?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
Thẩm Mặc Thần liếc mắt nhìn cô, ánh mắt sâu u, trầm tĩnh lại có lực áp bách, nói ra: "Đưa tôi."
Người ta sợ Thẩm Mặc Thần, là bởi vì anh là sinh vật sinh tồn đỉnh cao trong tự nhiên, giống với voi.
Lão hổ, sư tử, đều kiêng kị anh.
Cô là chuỗi thức ăn đê non, chuột nhỏ, ngược lại không sợ.
Thủy Miểu Miểu hất cằm lên, nhíu mày, khí thế mười phần trả lời: "Không đưa."
Thẩm Mặc Thần xoay người, tay phải chống bên cạnh cô, thân thể cường tráng ở trước người cô, tay trái đi đoạt tư liệu sau lưng cô.
Thủy Miểu Miểu một lòng nghĩ đừng cho anh cầm được, nhanh chóng giơ tư liệu lên, cắn môi dưới, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhíu mày.
Thẩm Mặc Thần câu lên nụ cười tà mị, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng vui vẻ.
Anh cảm thấy cô như vậy thật đáng yêu, sinh động, như là Tinh Linh nghịch ngợm trong rừng, tuy trong mắt là xa cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thế nhưng, lại tồn tại sống sờ sờ.
Đột nhiên, thân thể của anh ép chặt lấy thân thể của cô, hai tay đè chặt cánh tay cô, không cho cô động đậy.
Thủy Miểu Miểu vặn vẹo uốn éo bả vai, chẳng những không có tránh ra khỏi.
Ngược lại bời vì bộ ngực cách anh quá gần, cô có thể cảm giác được đôi thỏ của mình ma sát qua ngực anh.
Mềm mại của cô đυ.ng vào kiên cố của anh.
Như có hai dòng điện truyền qua hai chỗ mẫn cảm của cô.
Phía sau lưng Thủy Miểu Miểu cứng ngắc, mặt đỏ bừng.