Tô Tử Bảo mở cửa, phát hiện trong phòng không có một bóng người, vào giờ này quản gia và nữ giúp việc trong biệt thự đều ngủ rồi.
Còn tưởng rằng Bùi Dực ở nhà, kết quả vội vàng chạy về, chỉ có mỗi bản thân mình.
Muốn nói không mất mát là không có khả năng, trước kia cô về muộn, cho dù Bùi Dực không ở, cũng sẽ khiến quản gia chuẩn bị xong bữa ăn khuya.
Nhưng mà ngày hôm nay, Tô Tử Bảo chưa thấy cái gì, tủ giữ ấm trong phòng bếp cũng không có đồ ăn.
Biệt thự cao cấp to như vậy, cảm giác thật trống rỗng.
Sớm biết như vậy không bằng mình ăn khuya một chút lại trở về.
Tô Tử Bảo tức giận thầm nghĩ, nhưng mà nghĩ lại không phải là lúc mình ra cửa nghe Bùi Dực nói một câu trở về sớm một chút, cho rằng anh đang để ý việc mình đi nhà đàn ông khác đêm không về ngủ, liền vui vẻ ngoan ngoãn đúng hạn trở về sao, kết quả người ta vốn không thèm để ý, chính là thuận miệng nói một câu.
Để cô về sớm một chút, chính anh vẫn còn chơi bời trăng hoa ở bên ngoài.
Quên đi, lúc trước khi ký thỏa thuận kết hôn, không phải đã nói sao, Tô Tử Bảo mặc kệ cuộc sống riêng tư của Bùi Dực, nhưng mà bản thân cô phải hoàn thành bổn phận của Bùi phu nhân.
Cũng chính là chỉ cho phép Bùi Dực chơi bời trăng hoa, còn mình không được nɠɵạı ŧìиɧ.
Nhìn qua hình như rất không công bằng, nhưng mà khi đó là Tô Tử Bảo cầu Bùi Dực kết hôn, chính cô cũng một lòng báo thù, vốn không nghĩ chuyện nɠɵạı ŧìиɧ.
Tất nhiên, bây giờ Tô Tử Bảo cũng sẽ không bởi vì Bùi Dực chơi bời ở bên ngoài mà cố ý cắm sừng anh.
Thỏa thuận giữa bọn họ, cô tôn trọng.
Bản thân cô trừ bỏ báo thù ra, cũng chỉ có Bùi Dực thỉnh thoảng có thể gây xao động tâm tình của cô.
Những người khác, chưa từng vào mắt cô.
Hiểu rõ những cái này, Tô Tử Bảo cũng không tức giận, duỗi người, xoa xoa bả vai nhức mỏi, đi về phía phòng ngủ ở lầu hai.
Nếu Bùi Dực không ở, vậy cô liền tắm ngủ sớm một chút, sàng mai còn phải đi công ty.
"Lạch cạch!"
Ấn chốt mở, nhưng mà đèn phòng ngủ còn không bật.
Tô Tử Bảo nhíu mày một cái, xảy ra chuyện gì? Bóng đèn hỏng rồi?
Ngày mai tìm người đến thay bóng đèn, hôm nay đi phòng khách ngủ.
Tô Tử Bảo nghĩ như vậy, đột nhiên cửa phía sau tự động đóng lại.
Lập tức làm da đầu Tô Tử Bảo tê dại, trợn to mắt nhìn xung quanh.
"Ai vậy?"
Chẳng lẽ có ai ẩn nấp vào nhà bọn họ? Ăn trộm sao?
Nhưng mà một người cũng chưa thấy.
Cửa phòng ngủ của Tô Tử Bảo là loại kéo từ hai bên, chính là gió cũng không thể thổi đóng lại được.
Hơn nữa lúc này cũng không có gió.
Bỗng dưng, ngăn tủ bên góc tường có ánh nến sáng lên.
Ánh sáng đột nhiên tới, càng làm cho Tô Tử Bảo căng thẳng.
Trong phòng thật sự không có người khác, mà cả phòng ở dưới ánh nến sáng tắt chập chờ, cảnh vật di động, lờ mờ, tăng thêm vài phần cảm giác âm trầm khủng bố.
Da đầu Tô Tử Bảo tê dại một trận.
Mọi người đâu? Ma quỷ lộng hành sao?
Phi! Sợ cái gì, mình không phải là người từng chết một lần sao, cũng không tính là người bình thường, nếu tỉnh lại không phải là linh hồn nhập xác, mình cũng là quỷ tộc.
Sợ cái gì.
Tô Tử Bảo tự cổ vũ cho bản thân, từng bước đi về phía ánh lửa bên cạnh ngăn tủ.
Càng ngày càng gần, Tô Tử Bảo cắn chặt môi, mặt mũi căng thẳng.
Đợi lát nữa cô sẽ thấy những thứ không sạch sẽ nào?
"Đang đang đang!” Đột nhiên một giọng nói từ tính vang lên, Bùi Dực nhảy ra ngoài từ ngăn tủ bên cạnh, hai tay bưng một bánh gato, ánh sáng chính là từ ngọn nến tỏa ra.
Thiếu chút nữa Tô Tử Bảo bị dọa ngất xỉu, một lúc lâu mới thả lỏng tâm tình, “Bùi Dực, anh làm cái gì vậy, làm em sợ muốn chết, em còn tưởng ma quỷ lộng hành chứ."
"Cái này gọi là bất ngờ.” Bùi Dực đưa bánh gato trong tay để ở trước mặt cô, bên môi gợi lên một nụ cười tà mị xinh đẹp, “Biết hôm nay là ngày mấy sao?"
Tô Tử Bảo trừng mắt nhìn anh, “Cái này gọi là kinh sợ được không? Ngày mấy...!Anh, sinh nhật?"
Bởi vì trên bánh gato viết "Sinh nhật vui vẻ"..