"Tử Bảo con nói như vậy, ba liền yên tâm hơn!” Sắc mặt Tô Quốc Cường dịu đi, quay qua nói với Tô Lệ Nhã: “Lệ Nhã, sao không nhanh cảm ơn chị."
Bởi vì Tô Tử Bảo, cho nên Bùi gia mới đứng về phía Tô gia.
Có lẽ hai nhà Tô Liễu có thể đấu một trận, hơn nữa Bùi gia cũng không thể đùa nổi, chọn một hai cái đều không có chuyện gì.
Tô Lệ Nhã hận đến ngứa răng, mình bị cô ta hại thành như vậy rồi mà ông ấy còn bảo mình cảm ơn cô ta? Nhưng mà cô cũng biết ông ấy mới là chỗ dựa của bọn họ, không tình nguyện nói với Tô Tử Bảo: “Cảm ơn chị cả."
Bên môi Tô Tử Bảo hơi nhếch lên một độ cong, liếc nhìn Tô Lệ Nhã, hoàn toàn không muốn đáp lời.
Cô ta muốn gọi cô là chị gái, cô cũng không muốn thừa nhận đứa em gái như vậy.
Tô Lệ Nhã đều nhanh nghẹn chết, bây giờ cô bị cưỡиɠ ɧϊếp, đều là Tô Tử Bảo làm hại, kết quả lại phải cảm ơn cô ta, vậy mà cảm ơn người ta đều giống như trước đây kiêu ngạo không nhận.
Không có ai bực bội hơn cô.
Tỏ thái độ, hơn nữa Tô Lệ Nhã muốn đối phó Đào Thi Tình thật chu đáo, Tô Tử Bảo cũng sẽ không nhúng ta, cùng Bùi Dực trở về.
Vừa trở lại biệt thự, Tô Tử Bảo liền đem bản thân ném vào sofa phòng khách, ngón tay cũng không muốn động.
Tối hôm qua làm bài đến nửa đêm, tối nay lại mở cuộc họp, mở xong lại trực tiếp đi nhà cũ Tô gia, chuyện này đến chuyên khác, mệt không chịu được.
"Bùi Dực, hôm nay cảm ơn anh.” Tô Tử Dực nói.
Cô phải bận rộn chuyện Truyền thông Đế Tước, chuyện trong nhà đều là Bùi Dực giúp đỡ giải quyết.
Bùi Dực nằm ở bên cạnh cô, lười biếng chỉ chỉ mặt mình, mí mắt cũng chưa động một chút.
Tô Tử Bảo biết ý anh là muốn hôn môi, tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Không hôn!"
"Không hôn liền không hôn, hung dữ với anh làm gì?.” Bùi Dực chớp mắt, vẻ mặt vô tội, lông mi cong dài rất là xinh đep.
Tô Tử Bảo trừng mắt nhìn anh, vừa rồi còn cảm thấy mệt không chịu được, vì sao vừa nói chuyện với anh, liền có sức lực như vậy.
"Không phải chính em muốn cảm ơn anh sao? Anh vừa mới phối hợp em.” Bùi Dực nhìn trời: “Anh nhớ rõ mỗi lần em cảm ơn anh, đều hôn anh.
Chẳng lẽ đây không phải là lời kịch trước khi em hôn anh sao?"
Lời kịch của người khác trước hôn môi là "Em có thể hôn anh sao?".
Lời kịch của nhà bọn họ trước hôn môi là "Cảm ơn anh".
Tô Tử Bảo không nhịn được cười khúc khích, Bùi Dực vừa nói cũng đúng, hình như sau mỗi lần cảm ơn anh đều là hôn môi.
Lần trước anh cũng nói qua, không cần lại nói cảm ơn với anh, nếu không liền ngầm thừa nhận là mời gọi cái kia.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tử Bảo ửng đỏ nhìn người bên cạnh, gò má anh anh tuấn, làn da còn trắng mịn hơn phụ nữ, mặt mũi xinh đẹp, đôi mắt hẹp dài mà sâu lắng, giống như sẽ sáng lên vậy.
Anh chính là chồng của mình, hôn một chút làm sao chứ?
Tô Tử Bảo, mày sợ cái gì!
Cho mình lấy đủ dũng khí, Tô Tử Bảo nhắm mắt lại liền muốn sát lên, ngược lại không nghĩ tới Bùi Dực dùng ngón tay nhẹ nhàng chống lại cái trán của cô.
Mặt Tô Tử Bảo nghẹn đỏ bừng: “Sao vậy?"
"Anh đói bụng.” Bùi Dực nhìn chằm chằm đôi mắt ngập nước của cô, nói.
Tô Tử Bảo a một tiếng, không hiểu vì sao trong lòng có vài phần thất vọng, muốn hôn anh, nhưng mà bị từ chối.
Rõ ràng mỗi lần đều là anh tìm đủ mọi cách lừa mình hôn, vì sao lần này mình chủ động hắn lại từ chối.
Chẳng lẽ nhanh như vậy, liền chán ghét mình sao? Đã qua kỳ gìn giữ của anh sao?
"Em đi nấu cơm cho anh.” Tô Tử Bảo đứng lên nói.
Bây giờ đã là nửa đêm, các đầu bếp đều ngủ, Tô Tử Bảo cũng không muốn gọi người lại đây, về phần Bùi thiếu gia liền đừng hi vọng, vị Đại thiếu gia này chỉ biết đốt phòng bếp, tốt xấu kiếp trước cô còn có mấy món ăn sáng sở trường.
Tô Tử Bảo chính là nghĩ như vậy muốn đi xem tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn gì không, tay đột nhiệt bị người nắm lấy, Tô Tử Bảo liền vững chắc ngồi trong lòng anh..