Vân Mẫn Phi sảy thai, tin tức này nhanh chóng truyền ra khỏi cung. Trong phủ cấm quân Đô Úy, Thẩm Diệp nghe được chuyện này không khỏi sững sờ, trầm tư một lát liền phân phó:" Nhanh chóng sai ngươi đến Ánh Dương, đưa Tô Triệt đến đây."
Tô gia gần đây gặp quá nhiều chuyện, nhất định phải để Tô Triệt trở về một chuyến.
_______________________________________
Khi Tô Dư tỉnh lại, là vào thời điểm thượng triều, thế nhưng hoàng đế vẫn còn túc trực bên nàng. Tô Dư ngẩn người, âm thanh có chút khàn:" Hài tử..."
Nàng đã mơ hồ nhận ra đứa bé không còn, đứa bé đầu tiên của nàng.
" A Dư."_ Hạ Lan Tử Hành cúi người nhìn nàng, im lặng một hồi, vẫn không nỡ đem những lời kia nói ra _" Hài tử...sẽ còn có nữa..."
Bên tai lập tức truyền tới tiếng khóc thảm thiết làm hắn chết lặng, hắn hiện tại chỉ biết nắm tay nàng chặt hơn, nửa câu an ủi cũng không nói được -- lúc này, mọi lời nói đều trở nên vô dụng.
" A Dư thân thể nàng còn hư nhược.."_ Cuối cùng đành khuyên nàng 1 câu, vô lực cực kỳ. Tô Dư chảy nước mắt, cũng không rõ là vì phụ thân hay đứa bé.
Cảm nhận thân thể bị hắn ôm lấy, nàng liền vô thức tránh né, nhưng nửa điểm khí lực cũng không có. Trong lòng chỉ biết tự an ủi chính mình, lúc này không thể khóc, phụ thân đã chết, nếu mình chỉ biết khóc lóc.....Tô Triệt sẽ thế nào đây?
Tô Dư bị hắn ôm trong ngực cuối cùng cũng dần an tĩnh lại, hoàng đế cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng cắn chặt môi, cố nén khóc.
Hắn cũng đang chịu đựng. Tuy không giống nàng phải thừa nhận đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, nhưng mất đi đứa bé, trong lòng hắn cũng không khá hơn nàng là bao. Bất quá lúc này nhìn nàng khóc thành như vậy, hắn cũng không thể cùng khóc với nàng.
Hạ Lan Tử Hành nhẹ đỡ nàng xuống, để nàng nằm an ổn trên giường, nhìn nàng bộ dáng thất thần, hoài nghi nàng có thể nghe được những lời này hay không, bất quá vẫn ngập ngừng nói:" Chuyện đứa nhỏ....nàng không nên nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt........ đừng tổn thương thân thể mình..."
Đột nhiên không biết nói gì nữa, cảm thấy lời nói nào của mình cũng vô dụng. Hoàng đế ngậm miệng, im lặng không nói.
_______________________________________
" Bệ hạ..."_ Tô Dư nhìn hắn, khẽ gọi. Nàng nói:" Phụ thân thần thϊếp....thần thϊếp nghe được hắn đến Dục Đô...."
Không hiểu tại sao, nàng đột nhiên hi vọng hắn có thể chính mình nói cho nàng biết, nói ra chuyện phụ thân bị truy sát trên đường. Để cho nàng biết rõ tường tận, để cho nàng biết rốt cuộc phụ thân đã làm nên chuyện ác tày trời gì khiến hoàng đế không thể không gϊếŧ hắn...
Chỉ cần hắn cho nàng biết lý do, nàng liền lập tức chấp nhận.
" Dục Đô?"_ Hoàng đế trong lòng căng thẳng, ánh mắt lẳng lặng quan sát nàng, suy đoán xem nàng có phải đã nghe được chuyện gì. Có lẽ là không, sự kiện kia chỉ có cấm quân Đô Úy phủ biết rõ, trong cung lại đề phòng nghiêm ngặt, hắn cũng đã nói với Thẩm Diệp không thể để người ngoài biết chuyện, như vậy hậu cung làm sao biết được?
Bất quá vẫn có chút chột dạ, hoàng đế kiềm chế hỏi một câu:" Cho nên?"
".... Thần thϊếp muốn gặp hắn."_ Tô Dư bình tĩnh hỏi _" Bệ hạ cho gọi hắn trở về được không?"
Hạ Lan Tử Hành trong lòng "lộp bộp" một tiếng, chỉ cảm thấy bản thân tiến thoái lưỡng nan. Tô Dư vừa sẩy thai, vạn lần không thể nói với nàng tin Tô Cảnh đã chết; nhưng nếu không nói, hắn làm sao có thể cự tuyệt thỉnh cầu của nàng?
Trầm ngâm thật lâu, hoàng đế thấp giọng đáp:" Được, nàng trước cứ hảo hảo tĩnh dưỡng, đợi hết tháng cữ, trẫm liền cho gọi phụ thân nàng trở về."
Không để ý trong mắt Tô Dư xẹt qua một tia lãnh ý, chỉ nghe nàng đáp:" Tạ bệ hạ."
_______________________________________
Lăn qua lăn lại một phen, Tô Dư mấy ngày này gầy đi không ít, may nhờ chăm sóc cẩn thận, cũng không để lại bệnh căn nào. Hoàng đế vẫn như trước ngày ngày đến thăm nàng, chỉ thấy tâm tình nàng vẫn không tốt lên, bất quá cũng không có chỗ gì khác thường.
Vì để Tô Dư phân tâm, tránh nàng nhớ đến chuyện mất con, hoàng đế đã cho người mang Cá Bột về Khinh Lê cung. Cá Bột giống như nhận ra điều gì, bỗng ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều, không phá châm thoa của cung nữ chơi nữa, cũng ít cùng Phi Ngư ra ngoài quậy phá hơn, trừ ăn ngủ, thời gian còn lại đều ở bên cạnh Tô Dư, đôi mắt đảo quanh quan sát nàng, giống như đang ngóng trông được cùng nàng trò chuyện.
" Lại đây."_ Tô Dư nửa nằm, nhấc nó lên ôm vào ngực mình, Cá Bột duỗi đầu cọ mũi nàng, Tô Dư khẽ cười một tiếng:" Lo cho ta à?"
"... Lạc."_ Cá Bột lại cọ cọ nàng, dụi cái đầu xù lông vào má Tô Dư, giống như muốn chọc nàng vui vẻ.
" Bệ hạ từng nói hắn không tin vận mệnh...."_ Tô Dư lẩm bẩm _" Nhưng hiện tại ta lại tin, có vài mệnh số....... chính là không thể thoát khỏi."
Phụ thân vẫn chết, cũng vào mùa thu này. So với đời trước, chỉ là thay đổi cách chết.
" Cũng do ta khờ, đều nghe lời cậu, mợ nói, biết hắn đang tra xét Tô gia, nhưng vẫn tin hắn sẽ tha cho phụ thân."_ Tô Dư vừa vuốt Cá Bột vừa nói _" Buồn cười nhỉ? Nỗi đau mất cha, ta lại cứ thế trải qua hai lần."
Nếu ngay từ đầu không tin hắn, trong lòng vẫn luôn tính toán, thời điểm nghe tin này, nàng có lẽ cũng không đau khổ như vậy.
".... Ti."_ Cá Bột phát ra tiếng bất an, tại trước ngực nàng xoay một vòng, vội đứng người lên rồi nằm xuống, ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng.
_______________________________________
Năm mới rất nhanh liền tới. Hoàng đế ngày ngày đều đến đây, nhưng lại không có lấy một ngày nói với nàng chuyện của Tô gia, mỗi lần đều làm như vô sự cười nói, nghĩ muốn dỗ nàng vui vẻ.
Tô Dư thường không chớp mắt nhìn hắn, có chút tò mò hắn tại sao có thể che giấu tốt như vậy. Để cấm quân Đô Úy phủ giống trống khua chiên tru sát phụ thân nàng, còn mình ở hậu cung, vẫn cười nói như thường đàm tiếu cùng nàng. Như vậy có bao nhiêu phần "quân tâm khó dò", có bao nhiêu phần dối trá bên trong....
Còn cả Tô Triệt....
Nguyên đáp ứng nàng vào đêm cung yến sẽ triệu Tô Triệt trở về, để nàng mừng sinh thần cho hắn. Về sau hắn nói Tô Triệt vẫn còn chút việc, phải hoãn lại -- vậy cũng không sao, khi đó nàng hết thảy đều hài lòng, hơn nữa lại vừa gặp Tô Triệt ở Kỳ sông, cảm thấy cũng không có việc gì, liền vui vẻ đáp ứng; nhưng bây giờ, nàng mất hài tử, hai người cũng mất đi phụ thân, hoàng đế thế nhưng nửa câu cũng không nhắc đến chuyện triệu Tô Triệt trở về...
Hắn có phải lại muốn gạt nàng nữa không?
Tô Dư khó tránh loạn nghĩ, Tô Triệt có hay không cũng gặp phải bất trắc gì. Bất quá phụ thân tuy phạm không ít sai lầm, nhưng Tô Triệt lại rất trung thành với hoàng đế, hẳn sẽ không đến mức....
Mỗi ngày đều sống trong vô tận kinh nghi, nhưng lại không dám nói thẳng với hắn. Nếu nói ra nghi hoặc này, tự phải nhắc đến cái chết của phụ thân, đây là chuyện hắn muốn giấu nàng, nàng vốn không nên sai người điều tra, vậy làm sao có thể hỏi được?
_______________________________________
" Mấy ngày nữa là Trừ tịch."_ Hoàng đế có chút áy này _" Cung yến không thể tránh được, không chỉ có tần phi trong cung, mà cả mệnh phụ ngoài cung cũng đến dự yến, còn có cả trọng thận trong triều. Nhưng ngươi... còn phải hảo hảo tĩnh dưỡng."
Thực khó mở miệng. Nàng chưa hết tháng cữ, Hạ Lan Tử Hành cho dù thật muốn cùng nàng trôi qua năm này, nhưng cung yến không thể không tổ chức, chỉ đành để nàng một mình tại Khinh Lê cung.
" Cung yến kết thúc, trẫm liền tới thăm ngươi."_ Hoàng đế nói.
Tô Dư nằm trên giường, mỉm cười:" Thần thϊếp không sao, bệ hạ cứ an tâm dự yến."
"A, cái này..."_ Hoàng đế đưa một lá thư cho nàng _" Thư của Tô Triệt."
Phong thư vẫn dán kín, Tô Dư mang vài phần mừng rỡ mở ra, đọc từng chữ trên giấy. Tổng cộng ba trang, đều là chữ Tô Triệt tự tay viết, nói hắn không có việc gì....
Thư này gửi đến đây phải mất chút thời gian, là hồi âm cho bức thư lần trước nàng báo với Tô Triệt chuyện mình có thai, Tô Triệt vốn luôn quan tâm trưởng tỷ, rõ ràng còn là một nam tử chưa thành hôn, lại không biết ở đâu nghe được những thứ cần chú ý khi mang thai, nói đến liên miên không dứt.
Tô Dư đọc được, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, thế nhưng cuối cùng vẫn không biểu lộ cái gì, chỉ bình tĩnh xem hết thư.
" Tô Triệt thật là..."_ Nhẹ cười thở dài, Tô Dư chậm rãi lắc đầu, làm như không quá để tâm _" Vội muốn làm cậu như vậy, thần thϊếp có phải nên khuyên hắn nhanh chóng tìm một cô nương tốt ở Ánh Dương, đợi đến sau nhược quán liền vội vã thành gia không?"
".."_ Hạ Lan Tử Hành không khỏi trầm xuống, đại để đoán ra được Tô Triệt viết gì bên trong. Vốn cũng không có gì đáng ngại, nhưng lúc này nhắc tới chuyện kia, rõ ràng đang vạch ra vết thương trong lòng Tô Dư.
Nhưng Tô Dư ngược lại vẫn vui vẻ, phảng phất không để ý đến việc này, chỉ thấy cao hứng vì nhận được thư của đệ đệ. Nàng đem thư gấp lại, cất vào phong thư, sau đó hỏi hoàng đế:" Ngươi đưa thư vẫn còn chứ?"
Hoàng đế gật đầu:" Vẫn còn, thư này vừa được mang tới."
" Vậy thần thϊếp liền viết trả hắn một phong..."_ Tô Dư ngồi dậy, bước xuống giường, đi đến bên án. Hoàng đế không theo nàng, thời điểm nàng viết hồi âm cho Tô Triệt, hắn chưa bao giờ xem qua. Cho nàng thêm một phần tín nhiệm, nàng liền thêm một phần an tâm.
Tĩnh tọa trước án hồi lâu, Tô Dư vẫn đang mâu thuẫn, không biết nên đáp lời hắn thế nào. Tin chắc hoàng đế vẫn chưa xem qua thư này, hơn nữa còn không cố kỵ giao cho nàng như vậy, có thể thấy Tô Triệt vẫn chưa biết tin phụ thân đã chết.
Nhìn tờ giấy tuyên thành trước mặt, thần sắc Tô Dư hiện ra vài phần hận ý, rõ ràng đến mức nàng không dám ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy nếu làm vậy sẽ bị hoàng đế lập tức phát giác.
Hạ Lan Tử Hành xa xa nhìn nàng, nhìn ra bức thư này nàng viết rất do dự, ngược lại cũng hợp tình hợp lý. Đã vài lần nhấc bút lên rồi đặt bút xuống, không biết có phải đang suy xét lời nói của mình, nghĩ ra cách khéo léo nói với Tô Triệt chuyện sảy thai không.
Rốt cuộc cũng hạ bút, nhưng chỉ viết nhanh vài chữ rồi đặt xuống, tiện đà lấy phong thư ra, ở trên đó viết thêm mấy chữ, sau đó đem thư đặt vào, cẩn thận niêm phong.
_______________________________________
Tô Dư rời ghế đưa phong thư vào tay hoàng đế, hoàng đế nhìn lướt qua, trên phong thư vẫn viết bốn chữ quen thuộc: Tô Triệt thân khải.
" Xem thấy ngươi chỉ viết vài chữ?"_ Hoàng đế cười hỏi.
Tô Dư gật đầu:" Ân. Lúc này viết vài chữ thôi đã thấy mệt mỏi, bất quá ý tứ như vậy cũng được rồi, chỉ là muốn hắn trở về 1 chuyến...thần thϊếp muốn gặp hắn."
Hoàng đế cười nói:" Ngược lại đỡ cho trẫm phải lần nữa hạ chỉ triệu hắn trở về."
Nói vài câu tán gẫu, hoàng đế liền đem thư thu lại, rời khỏi Đức Dung điện. Tô Dư cũng nằm lại trên giường, ngưng mắt nhìn chăn gấm đến xuất thần.
Bức thư sẽ nhanh chóng được giao cho người đưa tin, sau đó mang đến Ánh Dương, giao đến tay Tô Triệt. Hoàng đế truyền tin so với bên kia luôn nhanh hơn một chút, Tô Triệt không đến mấy ngày sẽ nhận được.
Đây đúng là phong thư ngắn nhất nàng từng gửi cho Tô Triệt, trong đó chỉ viết sáu chữ: Đi Cận Nghiêng, đừng trở lại.