“Hoàng bá phụ, năm viên Duyên thọ đan, 2500 năm tuổi thọ, như vậy đủ rồi chứ?” Lý Thiên Ngọc mỉm cười nói.
Hoàng Dược Sư trong lòng rung động không ngớt, 500 năm tuổi thọ a, cho dù là hắn nhất thời cũng không kìm được dụ hoặc.
Chỉ là, sau khi Phùng Hành chết đi, hắn đối với thế gian lưu luyến cũng chỉ có đứa con gái Hoàng Dung này mà thôi, cho nên nhanh chóng bình ổn tâm tình, cũng không tiếp tục nhìn lấy bình ngọc trên bàn mà nhìn chằm chằm Lý Thiên Ngọc nói:
“Ngươi nói mỗi viên Duyên thọ đan này có thể mang tới 500 năm tuổi thọ, là chân thật? Chẳng lẽ đây chính là tiên đan, nếu không trước giờ tại sao ta chưa từng nghe qua thế gian có loại đan dược như vậy?”
“Hoàng bá phụ, ngươi nếu không tin chi bằng để cho Dung nhi phục dụng một viên thử xem, đây có thể không phải là cái gì tiên đan, nhưng nếu là đối với người bình thường thì nó chính là tiên đan diệu dược” Lý Thiên Ngọc gật đầu đáp.
Hoàng Dung ngồi kế bên từ bên trong trạng thái ngây ngốc thoát ra, bởi lẽ tin tức nàng tiếp thu được quá có lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi mà.
Từ trong tay hắn tiếp nhận lấy một viên Duyên thọ đan, Hoàng Dung không chút nào chần chừ nuốt vào, đan dược vào miệng liền tan, Hoàng Dung chỉ cảm thấy thân thể một hồi nhẹ bỗng, cảm giác cực kỳ thư thích nhanh chóng lan tràn toàn thân khiến từ trong miệng nàng liền thoát ra một tiếng đầy dụ hoặc để cho hắn cùng Hoàng Dược Sư đều có chút xấu hổ, có điều Hoàng Dược Sư vẫn chăm chú nhìn lấy sự biến đổi của con gái lo lắng Hoàng Dung xảy ra chuyện.
Nhưng hiển nhiên Hoàng Dược Sư lo lắng là dư thừa, Duyên thọ đan không phải Lý Thiên Ngọc chưa từng đem ra tặng người, điển hình là hai nàng Lý Bình cùng Bao Tích Nhược, hiệu quả ra sao hắn là người rõ ràng nhất.
Chỉ thấy Hoàng Dung làn da càng lúc càng trơn mịn oánh ngọc, lỗ chân lông hầu như không thể nhìn thấy chút gì, mái tóc đen dài như thác chảy đầy sức sống, nếu như lúc trước tuy cũng đen bóng nhưng lại cho người ta cảm nhận thấy có một chút gì đó tiêu điều lại hơi xơ xác, thì nay điều này hoàn toàn biến mất không vết tích, một chút nếp nhăn nơi khóe mắt rất nhỏ cũng biến mất hoàn toàn, có thể sử dụng từ dung nhan tỏa sáng để hình dung.
“Dung nhi, con cảm thấy thế nào?” Hoàng Dược Sư vội tiến lại gấp hỏi, mặc dù hắn trong lòng đã có đáp án.
“Cha, Dung nhi cảm thấy toàn thân rất thư thái, đặc biệt nhẹ nhõm, tràn đầy sức lực, con đã trẻ lại phải không?” Hoàng Dung vuốt ve lấy gò má nói.
Hoàng Dược Sư cũng rất kinh ngạc, vội gật đầu hài lòng nói:
“Quả thực là đã trẻ ra không ít!”
Lý Thiên Ngọc phất tay từ trong sáng thần không gian lôi ra một mặt gương đưa tới:
“Dung nhi, muội tự mình xem chẳng phải càng rõ ràng!?”
“Đẹp quá, Lý đại ca, đây là cái gì?” Hoàng Dung tiếp nhận tấm gương vuốt ve, hứng thú hỏi.
“Không có gì, chỉ là một mặt gương soi thôi, muội tự xem đi!” Lý Thiên Ngọc cười khẽ đáp.
Từ hình ảnh phản chiếu Hoàng Dung diện mạo hiện ra, làn da nhẵn mịn co dãn, chân mày, hàng mi, mọi thứ đều cực kỳ rõ nét.
Mặc kệ Hoàng Dung muội tử một bên cầm lấy chiếc gương soi yêu thích không buông tay, Lý Thiên Ngọc chắp tay đối với Hoàng Dược Sư nói:
“Hoàng bá phụ, như vậy đã đủ chứng minh tiểu tử không có lừa ngài chứ? Xin Hoàng bá phụ đồng ý gả Dung Nhi cho ta!”
Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng đáp:
“Chuyện đan dược tạm thời bỏ qua, coi như ta tin lấy Dung nhi tuổi thọ được bù đắp, hai mươi năm nàng lấy u sầu tâm tính vượt qua ta cũng không thèm tính toán với ngươi, nếu ngươi muốn cưới Dung Nhi, ngươi phải từ bỏ vị cô nương Thu nhi kia, chỉ có thể có một mình Dung Nhi là thê tử mà thôi!”
Lý Thiên Ngọc nghe vậy rất im lặng, sau đó nhíu mày nói:
“Hoàng bá phụ, ta và Dung nhi người tình ta nguyện luyến ái lẫn nhau, thế nhưng ta cũng đồng dạng đối với Thu Nhi như vậy, lại nói Thu Nhi còn yêu ta trước Dung Nhi, nếu cả hai người các nàng đều gả cho ta, chắc chắn là sẽ không phân lớn nhỏ, địa vị đều ngang hàng, ta đều yêu thương các nàng như nhau, ta tự hỏi nam nhân tam thê tứ thϊếp không phải không có, Hoàng bá phụ không phải không hiểu rõ ý của ta chứ, tại sao lại muốn ta từ bỏ Thu nhi đây?”
“Hừ, ngươi nghĩ đẹp lắm, Dung Nhi là con gái lão phu, chẳng lẽ còn muốn nàng hầu chung một phu sao? Nếu vậy ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, ta sẽ không gả nàng cho ngươi!” Hoàng Dược Sư hừ lạnh khăng khăng nhất mực khẳng định nói.
“Hoàng bá phụ, ta nghĩ chuyện này nên hỏi ý kiến của Dung Nhi thì hơn, mặc dù ngài là phụ thân của nàng, nhưng nàng hiện tại cũng đã là người trưởng thành, có quyền đưa ra quyết định cho cuộc sống của nàng, thứ mà ngài không thể chi phối cho dù có là phụ thân của nàng đi chăng nữa”. Lý Thiên Ngọc nhàn nhạt đáp.
“Lại nói tình cảm ta dành cho Thu Nhi cùng Dung Nhi đều là như nhau, cũng tự ngẫm không thua tình cảm ngài dành cho Phùng phu nhân, ngài tự mình nghĩ xem bản thân liệu có thể từ bỏ Phùng phu nhân hay sao?” Lý Thiên Ngọc nói tiếp.
“Làm sao ta có thể từ bỏ nàng, ngươi cũng đừng có bẻ cong lý niệm, ta chỉ yêu một mình Phùng Hành, còn ngươi thì là muốn trái ôm phải ấp, như vậy cũng có thể gộp vào mà nói sao?” Hoàng Dược Sư lạnh giọng nói.
Thấy Hoàng Dược Sư dầu muối không ăn, Lý Thiên Ngọc cũng có phần hết cách, chỉ đành nói:
“Vậy thì có gì sai? Ta thừa nhận ta hoa tâm, thế nhưng nếu Dung nhi không có ý kiến, nàng có thể cùng Thu nhi chung đυ.ng rất tốt, Thu nhi cũng rất yêu quý Dung nhi, nếu đã như vậy tại sao ngài còn muốn ngăn cản? Lại nói, ngài ý nghĩ ta hiểu, đơn giản chỉ là muốn Dung Nhi được đối xử tốt, không bị phụ bạc, ta đáp ứng ngài, một đời trân trọng nàng, còn có điều gì là ngài không thể chấp nhận?”
Hoàng Dược Sư hiển nhiên không ăn cái điệu này của hắn, còn muốn nói gì thì lúc này Hoàng Dung đi tới nhẹ giọng đối với hắn nói:
“Cha, Dung Nhi trong lòng đã quyết nếu không phải Lý đại ca sẽ không gả, con gái biết cha thương con, không muốn con bị đối xử lạnh nhạt, thế nhưng tất cả đều là con gái tự nguyện. Cha à, Dung nhi cũng không còn là một nha đầu không hiểu chuyện luôn gây phiền phức cho cha nữa”.
Hoàng Dược Sư nhíu mày, trầm ngâm nhìn lấy đứa con gái luôn ở bên cạnh mình hơn hai mươi năm qua, từ nhỏ đều dưới mí mắt mình mà lớn lên này, sau đó khẽ thở dài, nghiêm túc nói:
“Con thực đã quyết định như vậy? Không hối hận?”
Khẽ gật đầu, Hoàng Dung coi như khẳng định lời nói của Hoàng Dược Sư, chỉ thấy Hoàng Dược Sư nghe xong liền như già đi vài tuổi, đối với nàng nói:
“Thôi, chim non cuối cùng cũng có một ngày giương cánh bay đi, phải rời đi cha mẹ, con cũng đã hoàn toàn trưởng thành, nếu như trong lòng đã quyết ý, vậy thì tùy con!”
“Cha!!!” Hoàng Dung hai mắt lưng tròng chui vào lòng Hoàng Dược Sư lớn tiếng khóc lấy, Hoàng Dược Sư vỗ về mái tóc của nàng, khẽ nói:
“Sao rồi, chẳng phải con đã nói quyết không hối hận sao? Cũng sắp sửa muốn gả cho người, khóc lóc như vậy ra thể thống gì?
Sau đó quay sang nói với Lý Thiên Ngọc:
“Lý tiểu tử, Dung nhi sau này giao cho ngươi chăm sóc, nếu để cho ta biết ngươi đối xử tệ bạc với nàng, cho dù liều cái mạng già này ta cũng phải gϊếŧ ngươi, nhớ lấy!”
Mỉm cười, hoàn toàn không coi Hoàng Dược Sư “uy hϊếp” để trong lòng, cha vợ mà, cũng hiển nhiên thôi, cho nên hắn cũng gật đầu nói:
“Bá phụ yên tâm, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với Dung Nhi, không để nàng chịu ủy khuất, nếu có việc này không cần bá phụ ra tay, ta tự động thủ là được!”
Cam đoan với Hoàng Dược Sư, hắn sau đó cũng đối với Hoàng Dung mà nói:
“Dung nhi, muội cũng đừng quá buồn, dù sao sau này khi nào nhớ Hoàng bá phụ đều có thể tùy thời trở lại, cũng không phải vĩnh viễn cách xa!”
Hoàng Dược Sư hiển nhiên với hắn còn có chút tức giận trong lòng, chỉ “hừ!” khẽ một tiếng không nói.
Hoàng Dung sau đó nghe vậy cũng nguôi ngoai, có điều một chút thương cảm khi biệt ly là khó tránh khỏi.
Có điều thời gian trôi qua, cả hai tâm thái cũng coi như bình tĩnh lại, Lý Thiên Ngọc cũng đề ra yêu cầu muốn tổ chức hôn lễ với Hoàng Dung trên đảo đào hoa, Hoàng Dược Sư nghĩ một chút liền đồng ý, dù nói nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, đôi khi chỉ cần chót lưỡi đầu môi đã thành vợ người, thế nhưng có cưới hỏi đoàng hoàng hiển nhiên vẫn tốt hơn.
Hôn lễ sau đó được quyết định tổ chức vào hai ngày nữa, cũng là Lý Thiên Ngọc đề nghị như vậy, để cho Hoàng Dung muội tử có thêm chút thời gian bồi tiếp cha của nàng.