Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 130: Brandish

Sau khi chọn được đầy đủ nguyên liệu, Lý Thiên Ngọc xách theo một túi đồ khổng lồ trở về nhà, sau đó hắn liền bắt tay vào chế biến, tất nhiên đủ các món từ Âu sang Á…

Erza, Ultear, Lucy, Gray, Lyon, Kagura, Millianna, Jellal cũng đúng lúc lết thân xác mệt mỏi trở về sau buổi tập luyện, chợt ngửi thấy từ trong bếp hương thơm nồng nặc tỏa ra, chỉ hít một hơi mà mấy cái bụng đã đói nay còn đói hơn, bắt đầu biểu tình kháng nghị chủ nhân ngược đãi chúng nó.

Cả đám người ngợm lấm lem cũng chẳng thèm tẩy rửa mà đều chui vào ngó lấy thân ảnh đang ở bên trong, Lý Thiên Ngọc mặc một cái áo sơ mi trắng, quần âu trông khá thoải mái, hai ống tay được xắn lên, một tay đang cầm chảo bắt đầu lật, theo mỗi lần lật chảo, mùi thơm mỗi lúc càng tán xạ đậm đặc hơn.

- Ọt…ọt…!!!

Chợt một tiếng bụng kêu rõ to kéo theo sự chú ý của Lý Thiên Ngọc, hắn liếc sang liền trông thấy cả đám đang đứng nuốt nước miếng, tiếng kêu vừa rồi không nghĩ tới lại là của Kagura, hắn chỉnh nhỏ lửa sau đó cười một tiếng nói:

- Mấy đứa đi về phòng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo vào rồi xuống ăn cơm!

Cả đám nghe vậy, không cần thúc dục, dù mệt mỏi cũng nhanh chóng trở về phòng mình bắt đầu tắm rửa, dù sao cũng thơm quá a, nghĩ thế thôi là quên cả mệt rồi.



Lý Thiên Ngọc bắt đầu dọn thức ăn ra trên một cái bàn tròn đường kính rộng tới hơn 3m đặt ở giữa phòng ăn, xong xuôi đâu đó mới đi lên phòng của Layla và Lucy, gõ cửa đánh tiếng.

- Mời vào, cửa không khóa! - Tiếng của Layla vọng ra.

Xoay tay nắm cửa, hắn liền đẩy ra cánh cửa tiến vào, lúc này Layla đang ngồi tựa lưng vào một tấm đệm, trên tay cầm một quyển sách không biết là sách gì, có vẻ đang đọc dở, hắn đi tới nói:

- Layla, tôi vừa làm xong bữa tối, xuống ăn thôi!

- Ừm, tôi biết, cảm ơn anh…

Layla nói xong chợt nhớ tới điều gì, lại có chút do dự, mặt hơi hồng hồng cúi đầu xuống nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:

- Tôi,..chân tôi…

Lý thiên Ngọc may mà thính giác cũng hơn người bình thường rất nhiều, chứ không cũng không nghe được nàng nói cái gì, vấn đề là ở chân của nàng, do cơ thể suy yếu quá mức, lại thêm mất sức sinh hạ Lucy, mặc dù thời gian qua cũng lâu rồi, tuy cơ thể đã phục hồi không nhỏ nhưng còn yếu lắm, nhấc tay nhấc chân bình thường cũng khó khăn, mà đi lại cũng cần người dìu đỡ.

Hắn đi tới, lật lên tấm chăn, để lộ ra đôi chân trần của Layla, nàng mặc một chiếc váy liền thân, kiểu dạng như váy ngủ, có hơi mỏng một chút cho nên lờ mờ thấy được bên trong nội y.

Layla hơi xấu hổ, thế nhưng cũng không biết làm cách nào, hai tay không biết từ bao giờ đã níu lấy vạt váy vò vò, bộ dáng thật giống một tiểu nữ sinh thẹn thùng.

Lý Thiên Ngọc mỉm cười nói:

- Còn xấu hổ gì nữa, khi chữa bệnh cho cô, trên người cô có cái gì tôi còn không biết sao?

Layla nghe vậy mặt mũi càng đỏ lợi hại, đầu cũng cúi càng thấp, không biết nên nói điều gì cho phải, bản thân hắn nói xong câu này mới ngớ ra, lúc này Layla đang xấu hổ, nói thế chẳng phải là càng khiến nàng tâm muốn đào cái lỗ để chiu xuống hay sao? Cho nên liền mở miệng nói tiếp:

- Thức ăn để lâu nguội mất sẽ không ngon, để tôi giúp cô mặc quần áo, mọi người chờ đã lâu rồi!

Nói xong liền kiếm lấy một chiếc áo khoác dáng dài giúp nàng mặc vào, sau đó bế lên Layla đi xuống dưới phòng ăn, mọi người đã có mặt đông đủ, bên cạnh Ur liền chừa ra hai cái ghế trống, thấy hắn đi xuống liền vỗ vỗ mặt ghế nói:

- Tới đây, Tengoku, cả Layla nữa.

Lý Thiên Ngọc theo đó đi tới, kéo ra cái ghế đặt xuống Layla lại giúp nàng chỉnh ghế sao cho thật thoải mái sau đó hắn mới kéo ra ghế của mình ngồi xuống, cầm lên đôi đũa, từ trong sáng thần không gian lôi ra một bình rượu đỏ với mấy cái cốc thủy tinh cao cổ.

Bữa ăn diễn ra khá náo nhiệt, chủ yếu là đám Erza, Ultear, Gray, Lyon,…còn đối với Layla thì đây là lần đầu tiên mà nàng ăn một bữa cơm khí thế mà ấm áp như vậy, trước kia tuy cưới Jude, gia cảnh cũng giàu có nhưng mỗi khi ăn cơm, mỗi người ngồi một đầu cái bàn dài đến mấy mét, hoàn toàn không cảm nhận được sự ấm áp từ một bữa cơm gia đình mà đáng lý ra phải có được.

Lý Thiên Ngọc cũng cùng Ur cũng chú ý tới phương diện này, cho nên rất bỏ công sức bồi tiếp nàng, Layla cũng dần dần quen thuộc với ngôi nhà này cũng chán ghét trở lại căn nhà to lớn mà lạnh lẽo kia, không chỉ nàng mà cả Lucy cũng thấy như vậy.

Ăn cơm xong, mặc kệ đám Erza, Ultear mang theo Kagura, Millianna, Gray, Lyon và Jellal ra ngoài chơi, quy có chút bận tâm Erza với Jellal, nhưng bản thân hắn cũng không quá tin chuyện mị lực của mình so ra kém Jellal, hơn nữa Erza cũng bám hắn như vậy, hắn không tin Jellal có thể lừa gạt được tình cảm của Erza.

Lúc này chỉ còn lại Hắn, Ur, và Layla ở trong phòng, đột nhiên Ur nháy mắt ra hiệu cho Lý Thiên Ngọc, sau đó liền lôi kéo Layla tắm chung khiến hắn có chút không sờ ra đầu đuôi, cho nên hắn liền lắc đầu, quay về phòng, sau đó chui vào sáng thần không gian chơi với đám lão bà mà không biết tình cảnh diễn ra trong phòng tắm lúc này.



Một bên giơ lên cánh tay trăng mịn của Layla, Ur thoa lên sữa tắm bắt đầu chà xát, lại giúp Layla kỳ lưng cũng nhân thể đưa tay bóp lấy một bên ngực của Layla đánh giá:

- Layla tiền vốn không nhỏ nha!

- Thôi mà, chị Ur, đừng có nghịch nữ, nhột quá …!! - Layla khúc khích cười xin tha.

- Layla, sau này cô dự tính như thế nào? - Ur đột nhiên hỏi.

Layla nghe vậy ngừng cười, bắt đầu trầm mặc:

- Tôi cũng không biết nữa…Jude cũng chết rồi, giờ chỉ còn có Lucy…căn nhà đó, thật cô quạnh…

Ur lại nói tiếp:

- Vậy, không bằng ở lại đây đi, mọi người sẽ trở thành gia đình mới của cô, được không?

Layla ngẫm nghĩ, lại nhớ tới hình ảnh Lucy rất vui vẻ khi ở đây, còn chạy tới kể cho nàng nghe rất nhiều thứ, sau đó mới quay đầu mỉm cười mà nói:

- Tôi cũng mong muốn như vậy, dù sao Lucy cũng thích ở đây, chỉ là…nếu mọi người không phiền.

- Không đâu, căn nhà này là của Tengoku, tất cả mọi người đều do cậu ấy tìm về, ngay cả tôi và Ultear cũng là như vậy!

Ur nói đến đây cũng nghĩ tới khi lần đầu tiên tới đây, hẳn cũng giống như Layla đi, cho nên trên môi cũng khẽ cười ra tiếng, sau đó lại quay sang nói với Layla:

- Mà này, Layla, cô…thấy Tengoku thế nào?

Layla hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười trả lời:

- Cậu ấy, rất tốt!

- Cô cũng nghĩ vậy sao? Vậy cô có nghĩ tới trở thành bạn lữ của cậu ấy hay không? - Ur hào hứng nói.

- Ur, sao…sao cô lại nghĩ vậy? Tôi…tôi dù sao cũng đã có chồng… - Layla bối rối nói.

- Vậy thì sao? Giờ cô là người độc thân mà, đúng không? Như vậy còn lý do gì mà không thể? - Ur nói tiếp.

- Để tôi suy nghĩ, dù sao chuyện này cũng quá đột ngột… - Layla nhỏ giọng nói.

- Ừm, dù sao cũng là do cô quyết đinh, tôi chỉ nhắc vậy thôi, người đàn ông tốt như cậu ấy, không dễ có, cô cũng không thể cô độc hết phần đời còn lại được, cho nên mặc sức mà tiến tới đi, Layla! - Ur khuyên bảo.

- Tôi sẽ suy nghĩ! Có vẻ đề nghị này cũng không tệ! - Layla mỉm cười.



Đến đêm, đường nhiên Ur cũng tiến tới phòng của Lý Thiên Ngọc, sau cuộc mây mưa kí©ɧ ŧìиɧ kịch liệt, Ur mệt mỏi mà thỏa mãn nằm vùi trong lòng hắn, tay đặt lên bộ ngực rắn chắc vẽ lên từng vòng trong nhỏ, chu môi nói:

- Tengoku, chuyện là như vậy…

Đợi khi nàng kể ra toàn bộ cuộc đối thoại giữa mình và Layla, Lý Thiên Ngọc chỉ cười khẽ, sau đó nói:

- Như vậy sao, không nghĩ tới Ur lại còn suy nghĩ chu đáo như vậy…

Sau đó hắn hôn lên cái môi có thể treo nguyên bình dấm trên đó, nói:

- Cảm ơn em, Ur, anh yêu em chết mất!

Sau đó hắn liền lật người lên nằm đè lên nàng, bắt đầu hiệp phụ đá luân lưu bất chấp Ur kịch liệt kháng nghị.

Sáng sớm, như mọi khi, Lý Thiên Ngọc 6h đã thức dậy, từ trong ôn nhu hương của Ur bò ra, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, bữa sáng kéo dài đến hơn 8h, hắn mới tẩy rửa bát đĩa xong xuôi rồi cùng mọi người đi tới công hội.

Đi tới bảng nhiệm vụ, Lý Thiên Ngọc nhàm chán đảo một vòng, cũng không thấy có gì đặc sắc, chỉ có một ít nhiệm vụ cấp B là cao nhất, cấp A đã trống trơn, còn đối với mấy cái nhiệm vụ cấp S thì đều không có mấy cái thích hợp.

Nhàm chán ngồi ở quầy bar uống rượu nói chuyện phiếm với Cana thì đột nhiên hắn nhớ tới một người, chính là Brandish, không biết khi hắn cứu sống Layla thì mẹ của Brandish là Grammi có bị Zoldeo gϊếŧ hay không đây?

Nghĩ thế, hắn liền bật lên mini map kiểm tra, không nghĩ tới, vậy mà không thấy, vị trí của Brandish thì vẫn còn, quỹ tích tuy có sai khác nhưng Grammi vẫn là bị Zoldeo gϊếŧ chết lại là thật.

Lý Thiên Ngọc sau đó liền uống xong cốc bia đặt xuống, sau đó không nói lời nào liền đi ra ngoài, Cana thấy vậy rất hiếu kỳ, nhưng cũng không kịp hỏi liền nhàm chán trộm một ít rượu, bắt đầu chui vào một góc mà uống.

Vài tiếng sau, Lý Thiên Ngọc trở về, trên tay là một cô bé với mái tóc xanh lục, trên đầu cắm lấy hai thanh thập tự màu đen, trông rất xinh đẹp, hiển nhiên lớn lên liền là một đại mỹ nhân, chỉ tiếc lúc này khuôn mặt u buồn, hai mắt hơi sưng do khóc nhiều đã phá hủy mất một chút vẻ đáng yêu của nàng.

Đây chính là Bandish, hắn khi tới nơi liền bắt gặp Zoldeo đang chuẩn bị xuống tay gϊếŧ chết Bandish cho nên không còn cách nào đành phải làm thịt Zoldeo, đồng thời thay Bandish báo thù, hắn lúc đầu không muốn gϊếŧ Zoldeo, dù sao Zoldeo cũng là học trò của Layla, nhưng khi thấy cả Bandish mà Zoldeo cũng không buông tha thì Lý Thiên Ngọc liền phán hắn tử hình, nghĩ tới cho dù là Layla có biết chắc cũng không thể trách được hắn.

Cũng nhờ như vậy cho nên mà hắn lừa luôn được Bandish vào tay, để xem sau này Spriggan 12 không có Bandish thì ai sẽ là người thế chỗ, hoặc giả dụ như thay đổi thành Spriggan 11 cũng có thể lắm chứ.

Ôm lấy Bandish, lại tìm tới một góc quầy bar nơi Cana đã xỉn quắc cần câu nằm bẹp một chỗ, hắn lắc đầu ngao ngán, xách lên Cana sau đó trở về nhà, đối với Cana, hắn cũng muốn Cana ở nhà mình nhưng lần nào cũng bị từ chối, có vẻ từ khi Gildart bỏ đi, và mẹ cô bé đã chết, Cana gia nhập Fairy Tail để tìm cha theo lời kể của mẹ, lúc này còn chưa phát hiện Gildart là cha mình.

Cana do hoàn cảnh cho nên rất tự lập, hoàn toàn không muốn dựa vào ai, cho nên hiện tại vẫn ở phòng mà công hội phân cho, cô bé cũng chưa làm được những nhiệm cụ cấp cao cho nên vẫn phải ở căn phòng này, tất nhiên thỉnh thoảng cũng làm khách ở nhà Lý Thiên Ngọc, nhưng cũng không phải nhiều, hầu hết đều như hôm nay, là do khi Cana say xỉn, hắn mới vác cô bé về nhà mình, ngủ cho thoải mái.