Ninh Khuyết đứng tần ngần dưới chân cầu thang gãi gãi đầu, hắn nhớ lại những quy định mà giáo viên trông coi Nhà Sách Cũ đã phổ biến, hình như không cấm học sinh lên tầng hai. Đang lúc còn do dự, bỗng có người vòng qua hắn bước thẳng lên cầu thang, thấy vậy, Ninh Khuyết chẳng phân vân gì nữa, hắn đặt bức thư pháp “Vương hành long giai thϊếp” lên trên chiếc bệ cạnh nhà sách rồi vén áo bước lên.
Tầng hai Nhà Sách Cũ càng thêm yên tĩnh so với tầng dưới, nhưng số lượng giá sách và sách vở lại ít hơn rất nhiều, do đó tầm quan sát cũng trở nên rộng hơn. Ninh Khuyết tha thẩn dạo quanh, hắn nhận ra trên này đã khá đông người, họ đều đang đứng trước giá sách chọn lựa hoặc say mê đọc, kẻ thì vừa đọc vừa tự cười một mình, kẻ thì miệng lẩm nhẩm như tụng kinh, tất cả đều trong trạng thái hết sức hưng phấn.
Những cuốn sách thuộc thể loại kinh sử hầu hết được đặt dưới lầu một, sách trên giá ở lầu hai chủ yếu là sách về võ công và tu hành. Trước khi vào Nhà Sách, người giáo viên nọ cũng chưa từng nói cấm học sinh đọc, nhưng một ngọn núi báu vật cứ thế hiện ra chình ình trước mặt, chẳng có sấm sét núi lửa ầm ĩ đi kèm, hay chí ít là một lời thông báo nho nhỏ cho thiên hạ chuẩn bị trước tinh thần nên trong lòng Ninh Khuyết cứ lâng lâng lơ mơ khó tả, hắn cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ không có thật. Ninh Khuyết đứng ngẩn ngơ giữa không gian đầy bí tịch, phải một lúc lâu, rất lâu sau hắn mới tiêu hóa hết nỗi chấn động trong lòng.
“Lý Tri Đường bàn về Phật”, “Chứng minh quan hệ giữa niệm lực và thủ ấn”, “Tóm tắt năm cảnh giới trong tu hành”, “Tây Lăng ngày ấy”, “Kinh Động Huyền”, “Nam Hoa tập”, “Sơ lược về lưu phái kiếm gỗ của Nam Tấn”, “Đại từ điển về sử dụng và kiểm tra các loại pháp thuật”...
Ninh Khuyết bước chầm chậm giữa những hàng giá sách, ánh mắt lướt qua những gáy sách xếp chi chít trước mặt, sự chấn động và niềm vui hừng hực trong lòng dần nhường chỗ cho cảm giác bối rối ngày một dâng tràn, đôi bàn tay nắm chặt của hắn khẽ run lên. Chẳng cần phải lấy hẳn xuống đọc, chỉ nhìn tên sách thôi là Ninh Khuyết đã đoán được bên trong chúng viết về điều gì.
Năm ấy, hắn gom góp hết số bạc tiết kiệm, theo đội mua lương thực của Vị Thành đến chợ Khai Bình, một mặt tìm thầy thuốc xem bệnh cho Tang Tang, một mặt lục lọi khắp xó xỉnh những hiệu sách ở Khai Bình, nhiệt tình chẳng khác gì một chú chó hoang sắp chết đói lục thùng rác, rốt cuộc hắn cũng kiếm được một quyển Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, quyển sách đã kè kè bên hắn suốt bao năm, cho đến khi chính tay hắn biến nó thành đống tro tàn.
Năm ấy, hắn gϊếŧ mười bảy tên mã tặc ven hồ Sơ Bích, cứu thoát đội ngũ đi kiếm củi của Vị Thành, tướng quân đã hỏi: ngươi có mong muốn gì không? Tất cả anh em binh lính trong Vị Thành sẵn sàng góp tiền giúp người. Lúc đó, trong tay đang cầm cuốn Thái thượng cảm ứng thiên đã bị đọc đọc đi đọc lại đến gần nát bươm, hắn trả lời: ta muốn học tu hành. Tướng quân bèn im lặng.
Người tu hành Ninh Khuyết gặp ở Mân Sơn năm xưa nói không thể, người kiểm tra ở bộ quân lắc đầu, ông cụ Lữ Thanh Thần thở dài bất lực, hôm nay giáo viên khoa kỹ thuật ở thư viện lại vỗ vỗ vai hắn. Biết chắc rằng có một thế giới đang tồn tại ngay trước mắt nhưng hắn đi mãi, đi mãi mà chẳng thể tới gần. Hắn bảo Tang Tang: thế cũng chẳng sao, chỉ bằng cây cung và thanh đao trên tay, hắn cũng có thể dựng lên một khoảng trời mênh mông cho mình, nhưng thật sự thì hắn không cam lòng, hắn không cam lòng thấy một thế giới lờ mờ bên cạnh nhưng không thể biết trong đó rốt cuộc có những gì.
Mãi đến ngày hôm nay, khi đi qua những bậc cầu thang, bước lên lầu hai Nhà Sách Cũ của thư viện, chứng kiến những cuốn sách xếp đầy trên giá này.
Ninh Khuyết biết dù đọc hết chỗ sách này cũng chẳng có mấy hy vọng thay đổi trạng thái thân thể hiện nay của mình, nhưng ít ra hắn có thể xuyên ánh mắt qua bức màn che mịt mờ, nhìn thấy bên trong thế giới kia. Suốt mười sáu năm qua hắn nâng niu cuốn Thái thượng cảm ứng thiên rách nát, kiên trì từng ngày như một đứa trẻ đói khát đáng thương nắm chặt hạt giống cuối cùng trong tay giữa lòng sa mạc, hôm nay hắn bỗng thấy một cánh đồng màu mỡ rộng mênh mông như biển, dù cánh đồng đó không thuộc về hắn, nhưng nó cũng đủ khiến hắn sung sướиɠ và cảm động vô cùng, thậm chí, hắn thấy mắt mình đang ươn ướt.
- Tang Tang...
Ninh Khuyết run rẩy đưa tay khẽ vuốt ve gáy sách, miệng thì thầm. Hắn khao khát được chia sẻ với nàng tâm trạng của mình lúc này, có lẽ trên cõi đời này chỉ cô bé ấy mới hiểu được những cảm xúc đang sôi trào trong lòng hắn.
Trên giá có rất nhiều sách, nhưng Ninh Khuyết đã xác định được mục tiêu của mình, những cuốn kiểu “Tây Lăng ngày ấy” tất nhiên không phải thể loại dành cho hắn vào thời điểm này, hay tài liệu như “Sơ lược về lưu phái kiếm gỗ của Nam Tấn” hắn cũng không có tư cách để tâm nghiên cứu, Ninh Khuyết không phải nhà nghiên cứu vĩ đại tầm mắt cao xa gì, hắn biết bản thân chỉ có khả năng tìm hiểu từ những gì cơ bản nhất, ví dụ như cuốn “Bước đầu tìm hiểu tuyết sơn khí hải” ở ngay trước mặt.
Đúng lúc hắn vừa rút cuốn sách mỏng dính ra khỏi giá bỗng một tiếng động lớn vang lên khiến tất cả học sinh đều dừng việc đưa mắt nhìn về phía có tiếng động. Một gã học sinh chẳng biết tại sao ngã sấp xuống sàn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể lăn lộn co quắp, miệng sùi bọt mép, trông hết sức đáng sợ.
Bốn người trong trang phục nhạt màu của thư viện chẳng hiểu từ xó nào lù lù hiện ra đi tới bên gã học sinh đang chết ngất rồi mỗi người túm một tay một chân nhấc bổng gã lên nom nhẹ nhõm như nhấc một con gà, sau đó bước rất nhanh về phía cầu thang, động tác thành thạo nhịp nhàng ăn ý như thể đã luyện tập vô số lần.
Đám học sinh ngớ người quay ra nhìn nhau, nhớ lại trước lúc vào đây người giáo viên đã cười cười cảnh báo, cảm xúc lo sợ bỗng lan tràn khắp nơi, nhưng sợ thì cứ sợ chứ chẳng ai chịu rời đi, ngược lại số học sinh từ lầu dưới đi lên càng lúc càng đông.
Học sinh thư viện đều là thanh niên tuấn kiệt đến từ khắp nơi trong thiên hạ, cũng như Ninh Khuyết, họ vô cùng tò mò về thế giới huyền diệu kia, hơn nữa trong lòng kẻ nào cũng tồn tại một niềm tin mãnh liệt rằng chỉ có mình mới có thể bước chân vào thế giới đó, vì thế, ai nấy đều tiếp tục lặng lẽ cúi đầu đọc sách, lặng lẽ lựa sách trên giá, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lại một tiếng động nặng nề nữa vang lên, lại thêm một gã học sinh mặt trắng bệch té xỉu trên sàn nhà. Ninh Khuyết lặng người nhìn theo con người đang được nhanh chóng khiêng ra đó, tâm trạng bỗng trở nên nặng nề, hắn chần chừ đôi chút rồi cũng giống như tất cả các bạn đồng môn khác, không thể chống lại sức hấp dẫn của thế giới kì diệu kia, Ninh Khuyết hít sâu rồi lật mở cuốn sách mỏng dính trên tay.
Câu đầu trong cuốn “Bước đầu tìm hiểu tuyết sơn khí hải” viết: “Đất trời cũng có hô hấp, cũng hít thở...”
Ninh Khuyết vừa căng thẳng vừa tập trung đưa ánh mắt theo những nét bút dần dần xuống dưới, đột nhiên hắn nhận ra những con chữ đang trở nên mơ hồ, giống như có ai đó đặt một tấm kính mờ chắn giữa mắt hắn và cuốn sách, hắn biết đây chính là điều mà người giáo viên đã cảnh báo lúc ở bên ngoài, Ninh Khuyết cắn mạnh đầu lưỡi cho tỉnh táo trở lại rồi tiếp tục đọc,
“Người là giống tinh khôn nhất muôn loài, vì thế có thể ngộ ra đạo lý của tự nhiên, dùng ý chí làm lực, đó chính là niệm lực”.
Càng đọc, chữ viết trên cuốn sách càng lung linh mờ ảo, dần dần quyện chặt với nhau thành một vệt mực đen thui, Ninh Khuyết cố gắng nheo mắt hy vọng chữ viết rõ ràng hơn, do quá cố gắng nên trán hắn cũng ngâm ngẩm đau, nhưng những con chữ lờ mờ này không rõ hơn, trái lại dường như bắt đầu nhảy múa và bay lên khỏi mặt giấy!
“Niệm lực của con người phát ra từ trong não, tụ lại ở khí hải tuyết sơn, đầy tràn mà ngưng thành sương thành nước, chảy tới lỗ khí mà tán ra bên ngoài cơ thể, giao hòa với hơi thở đất trời bao bọc bản thân...”
Những nét bút mông lung cứ lãng đãng bay lên khỏi mặt giấy tiến vào trong mắt hắn, xuyên vào trong óc hắn, biến thành từng đợt từng đợt sóng công phá dữ dội, Ninh Khuyết như một con thuyền nhỏ bé chao đảo giữa đại dương đang gầm thét. Thực ra, hắn không hề có cảm giác đau đớn, nhưng theo nhịp điệu của những con sóng, thân thể của Ninh Khuyết cũng bắt đầu lắc lư chao đảo, ánh mắt dần trở lên mơ hồ, bụng ngực cồn cào muốn nôn nửa, giống như một người bị say sóng tới mức quay cuồng.
Ninh Khuyết kêu lên một tiếng đau đớn, hắn dứt khoát gập mạnh cuốn sách trong tay rồi đứng thở dốc liên hồi, cuối cùng cũng thoát khỏi thế giới chao đảo kì lạ ấy, hắn hít sâu vài hơi, lòng dần bình tĩnh trở lại.
Ở một chỗ sáng sủa bên cửa sổ lầu sách có một người phụ nữ độ tuổi trung niên trong trang phục giáo viên đang ngồi. Khi nãy, bất kể trong lầu có bao nhiêu học sinh ngất xỉu ngã xuống dường như nàng ta cũng chẳng thèm để tâm, chỉ chuyên tâm tập chung vào bức tranh chữ đang viết dang dở trên bàn, nhưng khi tiếng gập sách rất nhỏ vang lên, nàng bỗng nhíu mày ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt còn tái nhợt của Ninh Khuyết, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Người nữ giáo viên này đã ngồi thanh tu trong Nhà Sách Cũ đến hơn hai mươi năm, đã chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh học sinh mới của thư viện bị sách vở tài liệu ở đây mê hoặc, cứ thế cắm đầu đọc đến khi tinh thần không thể chịu đựng nổi lăn ra ngất xỉu, nhưng học sinh lần đầu đọc sách mà có thể dùng ý chí mạnh mẽ của mình khống chế bản thân gấp sách dừng đọc như Ninh Khuyết lại cực kì hiếm thấy.
Ninh Khuyết hoàn toàn không biết mình đã khiến cho một giáo viên phải chú ý, tâm chí hắn hoàn toàn đặt trên cuốn sách mỏng manh, khi hắn điều tức xong, cảm thấy tinh thần thể lực đã khôi phục bình thường, Ninh Khuyết không hề do dự lật lại sách rồi cúi đầu đọc tiếp.
Lúc nãy hắn đã đọc tới hai chữ “bản thân”, vì thế hắn tiếp tục đọc từ đó, nhưng khi ánh mắt hắn vừa rơi xuống hai chữ “bản thân” bỗng cảm thấy hai nét mực này bay vυ't lên đâm sầm vào trong óc hắn, khuấy động một vùng biển cuộn trào mãnh liệt, rồi ầm một tiếng, hàng ngàn con sóng khổng lồ như ngọn núi đó nhất tề ập tới!
Cuốn sách và cả bàn tay đang cầm sách bỗng như biến mất khỏi tầm mắt của Ninh Khuyết, hắn nhìn chết trân giá sách trước mặt rồi từ từ sụm xuống, mọi thứ xung quanh như đang bay vυ't lên cao, sau đó hắn chỉ còn thấy hình ảnh trần nhà trắng muốt như tuyết, rồi cuối cùng là một vùng tối đen, đen như màu đen tận cùng đáy biển trong giấc mơ hôm nào...
................................
Một chiếc xe ngựa dừng trước hiệu Lão Bút Trai, màn xe vén lên, Ninh Khuyết lảo đảo bước xuống rồi chắp tay thi lễ với người đánh xe ngựa và vị nhân viên thư viện đã đưa hắn về bằng tất cả sự chân thành:
- Đa tạ.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh rời đi, Ninh Khuyết hít sâu rồi đưa tay xoa xoa gò má vẫn còn tái nhợt, hắn bước vào trong cửa hàng, nhìn cô bé Tang Tang vừa bỏ khăn lau xuống và đang nghía hắn bằng ánh mắt hết sức hiếu kì và hy vọng, miễn cưỡng nở nụ cười:
- Thư viện... thực sự là nơi tốt nhất trên đời, nhưng cũng là nơi dở nhất trên đời.
Ban nãy, hắn ngất xỉu trong Nhà Sách Cũ, mãi khi xe ngựa chạy đến cửa Chu Tước mới tỉnh lại. Ninh Khuyết không thể nhớ nổi mình đã ngất xỉu thế nào, mà điều khiến hắn cảm thấy sợ hãi và mất mất nhất là hắn đã quên sạch nội dung trong cuốn sách đã đọc trước khi hôn mê, dù hắn có cố công nhớ lại, nặn hết óc cũng không nhớ nổi dù chỉ một chữ.
“Ta phải cảnh báo các em, những điều huyền diệu viết trong số sách này không có cách nào nhớ được, chỉ có thể lĩnh ngộ, nguyên do trong đó ta sẽ không giải thích. Sức lực con người chung quy chỉ có giới hạn, những kẻ không có tiềm năng tu hành còn cố gắng đọc thì sẽ dẫn tới một vài kết quả rất không hay ho”.
Giờ đây, rốt cục Ninh Khuyết đã hiểu những điều mà người giáo viên trước Nhà Sách Cũ cảnh báo là ám chỉ điều gì, thậm chí còn lờ mờ đoán được những cuốn sách tu hành hẳn phải được viết bằng loại phù thuật nào đó.
- Trong Nhà Sách Cũ có rất nhiều sách tra cứu cho việc tu hành, lúc đó ta chợt nghĩ tới ngươi.
Ninh Khuyết nhìn Tang Tang, hắn bỗng nhớ lại hình ảnh rất nhiều năm trước khi bế cô bé nhỏ bé yếu ớt chỉ như chú chuột con này đi khắp chợ Lâm Bình tìm kiếm. Hắn nhẹ giọng nói tiếp:
- Nhưng để đọc, để hiểu những cuốn sách đó có vẻ là chuyện cực kì phức tạp, giống như có một ngọn núi đang ngăn trước mắt ta vậy.
- Thiếu gia, không thể đi vòng qua được sao? – Tang Tang ngước mắt, hỏi bằng giọng đầy quan tâm.
Ninh Khuyết lắc đầu, hắn nhìn vào mắt nàng rồi hỏi:
- Tang Tang, trước đây chúng ta đã bàn nhau, nếu gặp một ngọn núi không thể vượt qua thì phải làm sao?
Tang Tang gật mạnh đầu trả lời:
- Thì bổ đôi ngọn núi ấy ra.