- Lễ nghi là gì? Đây là một vấn đề rất rộng lớn, nhưng chúng ta không được vì nghĩ nó rộng lớn mà lại không chịu nghiên cứu, tìm hiểu. Như vậy cách nghiên cứu như thế nào là rất quan trọng. Một chữ Lễ này cũng giống như bầu trời vậy, cao xa không thể chạm tới, nhưng không lẽ chúng ta chỉ biết ngẩng mặt nhìn trời một cách vô vị như thế sao? Tất nhiên là không! Chúng ta lúc sáng thì nhìn mây, đo gió, tối thì nhìn sao trời mà tính toán quy luật. Chúng ta muốn biết trời xanh là gì, ở phía trên nó có còn gì nữa không.
- Một vấn đề, dù rộng lớn đến đâu chúng ta cũng cần tìm ra một phương pháp để tìm ra đáp án. Đáp án của chúng ta vì thế có thể nhỏ, nhưng sẽ đầy đủ, cụ thể, và tỉ mỉ. Chúng ta nhìn lên trời, ngắm sao, các vị tinh tú, để rồi vẽ ra những quỹ đạo, những đường cong kỳ diệu, sáng tạo ra thuật “quan tinh” (thuật ngắm sao)
- Vậy trời xanh kia như thế nào? Lúc này chúng ta chỉ có thể tinh tế cảm nhận từng đám mây trôi, cảm nhận những đường cong kỳ diệu, cảm nhận những biến đổi, cảm nhận nguyên khí dao động trong thiên địa…Mà chữ Lễ cũng giống như thế, nếu các ngươi muốn hỏi vi sư, muốn nghiên cứu chữ Lễ phải đi theo hướng nào, hoặc lại dựa theo những kiến thức có sẵn thì làm sao có thể tìm được đáp án.
- Vi sư chỉ có thể nói ra kiến giải của bản thân. Thứ gọi là Lễ cũng chính là do thói quen, tập quán mà ra.
Phụ trách giảng giải môn Lễ nghi chính là phó giáo thụ Lễ khoa, tuổi chừng hơn 60. Vị này lúc nói chuyện cực kỳ chậm chạp, đọc, nhấn từng chữ vô cùng rành rọt, nội dung bài giảng cũng được xây dựng rất rõ ràng. Các học sinh phía dưới thư án lắng nghe cực kỳ chăm chú, riêng Ninh Khuyết đã sớm mơ màng buồn ngủ. Vị giáo thụ càng nói, càng viết bao nhiêu, cơn buồn ngủ trong đầu hắn càng lớn bấy nhiêu, hắn càng lúc càng không thể chống cự thêm được.
Lúc khảo thí vào Thư Viện, điểm môn Lễ nghi của hắn thuộc dạng thấp nhất, cả kiếp trước lẫn kiếp này của hắn đều không có chút nào hứng thú đối với mấy nội dung này. Hơn nữa, những năm gần đây hắn đều chuyên chú vào luyện chữ, gϊếŧ người, phóng hỏa, đánh bạc, ngủ…Hắn thực sự cảm thấy bất lực với môn này.
Ngồi trong thư xá, Ninh Khuyết có chút thẩn thờ nghĩ đến việc mấy năm sau này phải sinh hoạt trong Thư Viện, mỗi ngày sáng tối phải lên nghe mấy cái luận điệu cũ rích, khô khan này quả thật là một thứ cực hình.
Nhưng sự tình xảy ra ngay sau đó đã cứu vớt lại tâm trạng tuyệt vọng của hắn. Một lần nữa hắn lại hiểu được, giáo thụ của Thư Viện - nơi vốn có địa vị chí cao vô thượng ở Đại Đường này quả thật không phải người tầm thường.
Sau khi vị giáo thụ già nói ra mấy quy củ của Lễ nghi, một âm thanh không đồng ý đột nhiên vang lên bên trong thư xá:
- Tiên sinh, oai danh của đế quốc Đại Đường ta vang xa bốn biển. Thánh thiên tử quân lâm thiên hạ, chỉnh đốn lễ nghi cũng đâu nhờ vào những thứ gọi là quy củ chứ.
Nội quy Thư Viện cho phép học sinh có thể đặt câu hỏi, thế nên tên học sinh này nghi ngờ như thế cũng là chuyện bình thường. Nhưng dù sao đây cũng là ngày nhập học đầu tiên, cho nên không khí bên trong thư xá cũng trở nên có phần kỳ lạ, Ninh Khuyết từ trong trạng thái mê man tỉnh lại, hỏi Chu Do Hiền đang ngồi:
- Ai vậy?
Thư Viện rất xem trọng việc dạy dỗ, tùy theo khả năng của học sinh tới đâu mà dạy tới đấy, đệ tử của học viện có rất nhiều là con cháu của những gia đình bình dân. Nhưng dám ở thư xá, trong giờ học đề ra câu hỏi cho giáo thụ như vậy tất nhiên phải có gia thế bất phàm, hoặc là tự cho mình hiểu biết. Tên học sinh đứng tại bên cạnh thư án lúc này thì ra là con trai của một vị đại tướng quân họ Mỗ.
Giáo thụ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn hỏi:
- Theo như ý kiến của trò, chẳng lẽ sinh hoạt trên thế gian này không cần có quy củ?
- Đúng vậy. – Vị hổ tử kia oang oang nói ra:
- Đại Đường ta vốn dùng võ lập quốc chứ không phải nhờ vào mấy thứ quy củ cổ hủ kia. Chỉ cần có giáp bền, mâu sắc là có thể vĩnh viễn thắng lợi. Nhưng như thế cũng không thể nói rằng chúng ta không cần tuân thủ lễ nghi.
Nếp nhăn trên mặt vị giáo thụ dần dần giãn ra, khuôn mặt không có chút tình cảm nào nhìn về tên đệ tử có dáng người khôi ngô kia nói:
- Ý trò là vậy sao? Trò cho rằng chỉ cần nắm đấm ai mạnh hơn, người đó liền nắm giữ đạo lý?
Tên đệ tử vừa rồi hơi xấu hổ gãi gãi đầu, nhưng cũng ráng gân cổ nói:
- Giải thích như vậy vốn không sai. Giống như Đại Đường ta mấy lần tấn công Yên quốc, mỗi lần không phải đều khiến cho bọn chúng khϊếp sợ sao? Bọn hắn thậm chí còn muốn đem thái tử của mình làm vật thế chấp đưa tới Trường An. Cho dù là hoàng đế của bọn hắn đi nữa cũng có dám vô lễ đối với hoàng đế Đại Đường ta hay không? Hay là còn muốn gọi thành Thánh Thiên Tử.
Ninh Khuyết ngồi ở phía đằng sau, nghe mấy lời này xong thầm nghĩ: “kết quả môn Lễ nghi của tên này chắc cũng chỉ đạt như mình là cùng.”
Vị giáo thụ chậm rãi đi về phía tên học sinh kia, trên mặt vẫn lạnh tanh, không có tí cảm xúc nào. Nhưng khi dến bên người tên học sinh, âm thanh lại đột nhiên cao lên, hắn giơ tay phải khô gầy đập xuống, mang theo tâm trạng phẫn nộ rít lên:
- Nấm đấm mạnh mà là đạo lý sao? Vậy ta bây giờ đánh ngươi cũng chính là đạo lý.
Bên trong thư xá liên tục vang lên những tiếng kêu la thảm thiết, tên con trai khôi ngô của vị tướng quân kia không biết là sợ hãi quy củ Thư Viện, hay là hắn vô cùng tôn sư trọng đạo mà không hề dám đánh trả. Hắn bị bàn tay khô gầy của vị giáo thụ già đánh cho mặt mày bầm dập, khóe miệng rỉ máu, trông cực kỳ thê thảm.
Không biết đánh được bao lâu, vị giáo thụ già cuối cùng cũng dừng tay. Hắn thở hồng hộc, mắt trừng lên nhìn về phía tên học sinh kia răn đe:
- Nếu như ngươi nói đúng, ta đánh được ngươi là vì ta có sức mạnh hơn ngươi phải không.
Từ lúc giáo thụ bắt đầu đánh đòn tên học trò kia, bên trong thư xá đã trở nên rất hỗn loạn. Các học sinh đều sợ hãi đứng lên, nhưng không ai dám tới gần vị giáo thụ gần như đã trở nên điên cuồng nọ. Cho tới lúc này, Tư Đồ Y Lan mới mở miệng nói với bộ dạng không phục:
- Tiên sinh! Nếu như ngài cho là mình lợi hại hơn hắn nên có thể đánh hắn, chẳng phải ngài đã chứng minh quan điểm của hắn vừa rồi hay sao?
Ninh Khuyết vẫn ngồi y nguyên bên cạnh thư án, nhưng miệng của hắn lúc này đã há ra thật lớn. Hắn thật không thể ngờ rằng, một màn đấm đá thế này lại được diễn ra đúng vào ngày nhập học ngày đầu tiên. Bây giờ nghe phản bác của Tư Đồ Y Lan xong, trong lòng hắn cảm thấy khá đồng tình.
Tiên sinh quay đầu lại nhìn Tư Đồ Y Lan một cách lạnh lùng rồi nói:
- Thì ta muốn chứng minh đạo lý hắn vừa nói, có vấn đề gì sao?
Đôi môi của Tư Đồ Y Lan mím chặt, nàng bỗng nhớ đến mấy lời dặn dò của cha và anh trước lúc nhập học. Nhưng trong lòng cuối cùng vẫn không nhịn được, sau khi quyết định chắc chắn, nàng run giọng nói ra:
- Đúng vậy, nhưng nếu ngài cho hắn sai, rồi lại lấy đạo lý của hắn đi trừng phạt hắn, đó cũng gọi là quy củ sao? Ngài nên dùng quy củ để ràng buộc hắn, trừng phạt hắn thì đúng hơn.
Vị giáo thụ cười cười một cách lạnh lùng, nhìn nàng rồi nói:
- Tướng quân Vân Huy cả đời chưa từng đọc sách, nhưng nữ nhi của hắn lần này nói không sai. Tuy nhiên theo ta được biết, tướng quân hai nhà các ngươi tuy có giao hảo tốt, nhưng cũng không hay lui tới.
- Việc này cùng giao tình không có quan hệ gì cả. – Tư Đồ Y Lan cố nén xấu hổ, quật cường ngẩng mặt lên nói:
- Ta chỉ nói đạo lý mà thôi.
- Tốt, vậy ta nói cho các ngươi về đạo lý.
Vị giáo thụ nhìn các học sinh trong thư xá rồi nói:
- Bất kể là tướng quân Vân Huy, hay là tướng quân gì đi nữa. Cho dù là hắn có quyền uy, có sức mạnh, có thế lực hơn ta, nhưng cuối cùng cũng không dám đánh ta. Bởi vì sao? Bởi vì ta là giáo thụ của Thư Viện, mà đây chính là quy củ của Đại Đường.
Mặt mũi Chu Do Hiền đứng phía sau tràn đầy sợ hãi, hắn nhỏ giọng nói:
- Thư xá vì sao mà trở nên hỗn loạn như thế này? Ninh Khuyết này! Ngươi tốt nhất đừng nên gây chuyện gì với vị giáo thụ kia đấy.
Ninh Khuyết đương nhiên không có cái loại dũng khí đi lại như chốn không người giữa thiên quân vạn mã. Nhìn tới vị giáo thụ đang lau chùi vết máu trên tay, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Quy củ trong Thư Viện quả nhiên là lớn nhất. Thứ này và lễ nghi có thể không có quan hệ gì, nó chỉ có thể nói lên một điều rằng trong Thư Viện này có một người có quyền lực rất lớn. Tuy nhiên người này là ai? Là Phu Tử thích uống hượu hái hoa đào sao.
Vị giáo thụ một lần nữa nhặt cuốn sách lên, ánh mắt hắn nhìn về Tư Đồ Y Lan dường như vẫn chưa cam lòng, không có một chút tình cảm nào nói:
- Không cần các ngươi có phục hay không, tin hay không. Tới lúc các ngươi có thể đem quy củ của Thư Viện phá được, lại đến nói đạo lý với ta cũng chưa muộn. Hiện tại bây giờ, đạo lý của ta rất đơn giản, Lễ nghi chính là quy củ, cũng chính là quy củ của ta.
Lễ nghi là quy củ, cũng là quy củ của ta! Một câu này quả thật vô cùng khí phách, vô cùng bá đạo, giống như một lời tuyên ngôn mạnh mẽ. Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn vị giáo thụ già gầy như que tăm kia, hắn phát hiện ra mình càng lúc càng không hiểu rõ Thư Viện này là nơi như thế nào. Thế nhưng hắn lại cảm thấy càng lúc càng hứng thú với cái nơi quỷ quái này rồi.
...
...
Đúng giờ tan học buổi trưa, vị giáo thụ môn Lễ nghi kẹp lấy cuốn sách, thổi nhẹ hàm râu dài, không hề chớp mắt rời khỏi thư xá, mức độ kiêu ngạo đã đạt tới trình độ đỉnh của đỉnh. Mấy tên đệ tử bên trong thư xá lúc đầu còn hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức rộ lên, nhao nhao tụ tập bàn luận về vụ việc lúc sáng. Tư Đồ Y Lan thì tiến về phía tên đệ tử bị đánh kia, nàng lo lắng lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, bắt đầu lau đi vết thương trên mặt hắn. Trên mặt vị nam sinh khôi ngô kia lúc này tràn đầy nước mắt uất ức.
- Sở Trung Thiên! Ngươi cứ như vậy thì tương lai sau này của ngươi sẽ như thế nào chứ.
Tư Đồ Y Lan tức giận cốc đầu hắn một cái, nổi giận nói:
- Ngươi muốn cho ông ngươi thấy bộ dáng này sao, chỉ sợ ông ấy sẽ tức chết mất. Hĩ mũi còn chưa sạch lại dám chống đối lại giáo thụ. Mà cãi vã không thì thôi, giáo thụ đánh ngươi, ngươi không biết chống đỡ à! Mà nếu không chống đỡ thì cũng phải biết bỏ chạy chứ!
Đại tướng quân Đại Đường Sở Hùng Đồ - thống lĩnh Thập Lục Vệ là kẻ đa mưu túc trí, hắn có bảy người con trai, ba mươi bảy cháu trai. Sở Trung Thiên chính là kẻ có tài thi thư tốt nhất trong đám con cháu, nếu không thì hắn cũng không có cách vào được Thư Viện. Mặc dù có tiếng là học giỏi, nhưng Sở Trung Thiên vẫn được thừa hưởng một sức mạnh phi thường, dũng mãnh vô cùng. Ai có thể nghĩ được rằng lúc trước hắn bị giáo thụ đánh cho thành thảm thương như thế.
Sở Trung Thiên lau nước mắt trên mặt, nhìn Tư Đồ Y Lan phàn nàn mà nói một cách oan khuất:
- Y Lan tỷ, chuyện này không nên trách ta. Theo như ông dạy, có người muốn đánh ta, ta phải đi đánh lại hắn, không cần biết hắn là thân vương thân viếc, hoàng thượng hoàng thiếc gì. Ta lúc nãy cũng muốn đánh trả…nhưng mà cũng không biết vì sao, khi đó ta căn bản không thể nào nhúc nhích được.
Đúng lúc này, một âm thanh lười biếng từ Chu Do Hiền vang lên:
- Phó giáo thụ Lễ khoa Tào Tri Phong, tốt nghiệp Thuật khoa tại Thư Viện năm Đại Đường Thần Phong thứ bảy. Sau đó lưu lại Thư Viện đảm nhiệm dạy học cũng đã mười năm, chính là đại niệm sư cảnh giới Động Huyền.
Lời này vừa nói ra, cả thư xá đều trở nên yên tĩnh, Tư Đồ Y Lan mở to hai mắt, một lúc lâu sau mới tức giận giậm chân la lên:
- Coi như là đại niệm sư đi nữa, nhưng là người tu hành thì ai lại đi bắt nạt mấy tên tuổi trẻ choai choai làm gì.
Chu Do Hiền bước tới nhìn khuôn mặt bầm dập của Sở Trung Thiên, hắn thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Chuyện này các ngươi tốt nhất không nên nói, bởi vì giáo thụ Tào Tri Phong chính là người nước Yên.
Đám học sinh xung quanh nghe tới câu này nhịn không được mà lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: ngươi trước mặt một người nước Yên lại đề cập đến việc đế quốc chiến tranh, thái tử đối phương bị đưa làm con tin… Vậy thì ngươi bị hắn đánh cho một trận nhừ tử thì cũng không hề oan uổng gì cả.
Đế quốc Đại Đường hùng bá khắp thiên hạ, con dân Đại Đường ai nấy đều tự tin, thậm chí tự cao, chính Ninh Khuyết cũng phải thừa nhận. Lúc ở trên thảo nguyên đối đầu với man nhân, hắn cũng thường xuyên thể hiện ra sự kiêu căng, ngạo mạn như thế. Nhưng hôm nay, tại Thư Viện ở thành Trường An này có rất nhiều đệ tử, cũng như giáo thụ đến từ nhiều quốc gia khác nhau, vậy nên sau này lời ăn tiếng nói hay làm việc gì cũng nên để ý một chút.