Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 103: Đêm xuân

Editor: Hàn Ngọc

Bà mai se mặt cho Tôn Khải Yên, khuôn mặt thiếu nữ trơn bóng tựa như trứng gà bóc non mịn mềm nhẵn.

Lưu thị cầm khăn voan trùm đầu, nhìn trái nhìn phải cũng đều nhìn

không

đủ, "Yên nhi nhà ta

thật

đẹp, đáng tiếc sau này nương

không

thể nhìn nữa rồi."

Tôn Khải Yên mắt hạnh má đào, trang dung tinh xảo, môi

anh

đào hơi hơi mím, "Nương

nói

cái gì đó? Cái gì mà

sẽ

không

nhìn nữa, sau này con

sẽ

thường xuyên trở về."

Hôm nay là ngày đại hỉ, làm sao có thể sầu não gì đó là điềm xấu. Lưu thị điều chỉnh cảm xúc

một

phen, cười cầm lấy quả táo trong khay, "Là nương hồ đồ, cái này là quả táo cát tường con phải cầm

trên

đường, nó ngụ ý ngày ngày tháng tháng bình an."

Tôn Khải Yên tiếp nhận,

đang

muốn

nói

cái gì, chợt nghe ngoài viện tiếng chiêng trống vang trời, tiếng pháo Tề Minh, nàng giật mình nhìn phía ngoài cửa sổ

đi.

Đội ngũ đón dâu

đã

tới!

Tuy rằng

đã

tới, nhưng

không

thể sốt ruột đem nữ nhi đưa ra, tân lang muốn đón nữ nhi của bà

đi, còn phải trải qua vài điểm thử thách. Lưu thị che khăn voan trùm đầu lên cho nàng thấp giọng hỏi: "Tập sách đêm qua nương đưa con nhìn chưa?"

Khuôn mặt Tôn Khải Yên đỏ lên, đôi mắt long lanh ngập nước,

âm

thanh vừa ngại vừa giận: "Nương!"

Tối hôm qua lúc đêm khuya vắng người

thì

Lưu thị lặng lẽ đưa cho nàng

một

quyển sách cũ, khơi đèn cho nàng bảo nàng xem,

nói

cái này đối với đêm động phòng hoa chúc ngày mai

sẽ

hữu dụng. Tôn Khải Yên tò mò bên trong viết cái gì, đợi sau khi Lưu thị rời

đi

thì

mở ra nhìn nhìn, ai biết thế nhưng là tập tranh trong phòng the, hơn nữa người ở bên trong đều

không

mặc quần áo, tất cả đều là

một

nam

một

nữ, lại dùng các loại tư thế kết hợp!

Tôn Khải Yên cả người đỏ giống như tôm luộc, vừa vội vàng nhắm hai mắt vừa vội vàng đem tập tranh kia khép lại.

Nàng biết nương cho nàng nhìn là có ý gì, đêm tân hôn,

không

phải là vì làm chuyện đó sao? Nương là sợ nàng vô tri, mới muốn cho nàng làm quen trước.

Nhưng là nàng

thật

sự

là nhìn

không

được, phía

trên

họa gì đó quá trình tu nhân, nàng đích thực khó có thể tưởng tượng mình

sẽ

cùng Đào Tĩnh làm loại cảnh tượng này.

Thấy nàng thất thần, Lưu thị cười

nói: "Nương biết con da mặt mỏng, nhưng đây là việc

không

thể tránh khỏi."

Nàng che lỗ tai, "Con

đã

biết! Nương đừng

nói

nữa."

Qua

một

hồi lâu nhi, ngoài viện cuối cùng cũng truyền đến tiếng động, điều này chứng tỏ tân lang rất nhanh

sẽ

đến đây. Lưu thị che khăn voan trùm đầu lên cho nàng, cùng Bà mai đỡ nàng đứng lên, trong lòng có thể

nói

trăm ngàn tư vị.

thật

vất vả mới nuôi khuê nữ lớn, chớp mắt liền thành vợ của người khác.

thật

không

nỡ gả

đi, nhưng vẫn

không

thể

không

gả.

Cửa Lăng Hoa bị người gõ vang, Bà mai hỏi mấy cái vấn đề, cố ý làm khó dễ Đào Tĩnh

đang

ngoài cửa. Đào Tĩnh kiên nhẫn nhất nhất trả lời từng vấn đề,

hắn

thủy chung chỉ mỉm cười, mặc cho các nàng có

không

phân



phải trái như thế nào

hắn

cũng

không

tức giận.

Rốt cuộc cửa cũng được mở, Lưu thị dẫn Tôn Khải Yên

một

thân giá y đỏ thẫm ra, đem Hồng Trù đưa tới

trên

tay

hắn, "Yên nhi liền giao cho con."

Đào Tĩnh trịnh trọng tiếp nhận, nhìn về phía



nương đầu

đang

đội khăn voan trùm đầu đứng

một

bên, cười trung mang theo vài phần nhu tình,

hắn

đi

ở phía trước, "đi

thôi."

Tân nương chân

không

thể chạm đất, Bà mai liền cõng nàng

đi

thẳng ra cửa Tôn phủ. Kiệu đón dâu đứng đợi ở cửa

đã

lâu, Bà mai khom lưng đem nàng thả vào trong, buông mành Đan Phượng Triêu Dương, giương giọng hô câu: "Giờ lành đến, khởi kiệu —— "

Lại là

một

trận pháo trúc rầm vang,

một

đám người quay đầu

đi

trở về, tân lang cưỡi ngựa

đi

dẫn đầu ở phía trước, tư thế hiên ngang, khí chất đường đường. Hai bên đường nhiều gia đình xem náo nhiệt, hài đồng vỗ tay

đi

theo đội ngũ

đi

về phía trước, Bà mai liền từ trong ngực lấy ra mấy khối đường đưa cho bọn

hắn,

trên

mặt mỗi người đều là nụ cười khanh khách.

*

Đợi đến cửa Đào phủ, lại thêm

một

trận rộn ràng náo nhiệt, tân khách sớm

đã

đến đông đủ,

đang

đứng ở trước cửa chờ.

Trời

đã

ngả hoàng hôn, xa xa

một

mảnh trời nhuộm màu da cam, chiếu lên chiếc kiệu hoa càng thêm rực rỡ.

Đào Tĩnh tiếp nhận cung tiễn tôi tớ đưa tới, kéo căng dây cung, chuẩn xác bắn vào thanh gỗ

trên

đỉnh kiệu hoa. Mọi người ở bên ngoài trầm trồ khen ngợi, khen tân lang xạ thủ tinh xảo,

hắn

thu hồi Trường Cung, khiêm tốn cười.

Đào Cẩn tiến lên nhấc mành kiệu lên, đỡ Tôn Khải Yên

đi

xuống nhuyễn kiệu, đem

một

đầu Hồng Trù đưa tới

trên

tay nàng,

một

đầu khác đưa tới tay Đào Tĩnh.

Người tiếp tân xướng lễ, hân hoan vui vẻ, Đào Tĩnh nhìn ở

một

đầu khác của Hồng Trù có

một

đôi tay

nhỏ

nhắn trắng nõn nắm, im lặng cười cười, dẫn nàng

đi

vào trong.

Bước qua yên ngựa,

đi

vào cổng, tiếp theo chính là đến Chính Đường bái đường.

Phía

trên

đã

sớm có phụ mẫu song phương ngồi, Ân Tuế Tình tuy

đã

hòa ly cùng Đào Lâm Nguyên, nhưng rốt cuộc vẫn là mẫu thân của Đào Tĩnh, nên hôm nay cũng ngồi ở địa vị cao.

một

bên khác là kinh triệu doãn Tôn Tri Lễ cùng Lưu thị, đón thêm người vào cửa vui vẻ cười đến

không

khép được miệng.

Người chủ trì cất cao giọng kêu

một

tiếng nhất bái cao đường, nhị bái thiên địa, phu thê giao bái.

Quỳ lạy hoàn tất, đưa vào động phòng.

Tôn Khải Yên từ

trên

bồ đoàn đứng lên, bởi khăn voan trùm đầu chặn tầm mắt, thời gian quỳ lại quá dài, dưới chân có chút lung lay bất ổn. Đào Tĩnh sau khi thấy đỡ lấy cánh tay của nàng, đem nàng đưa vào trong tân phòng ở Tấn Vũ Hiên.

Huynh đệ có quan hệ tốt chung quanh nhịn

không

được chêu chọc

hắn,

hắn

lại

không

lưu tâm, chỉ mỉm cười.

Đến tân phòng, bà mai đưa

một

thanh ngọc như ý lên, "Công tử vén khăn voan trùm đầu

đi."

Đào Tĩnh đem ngọc như ý cầm trong tay, nhìn



nương

đang

ngồi

trên

giường hỉ,

hắn

từng chút từng chút

một

vén khăn voan trùm đầu, dần dần thấy



hoa dung của nàng.



nương 16 tuổi chính là thời điểm xinh đẹp nhất, nàng ngồi

trên

giường hỉ đỏ thẫm, càng làm tôn thêm khuôn mặt

đang

đỏ ửng của nàng, kiều diễm đến cực hạn.

Nàng

không

dám nhìn

hắn, cúi đầu nắm

thật

chặt ngón tay.

Đào Tĩnh đột nhiên cười rộ lên, tiếp nhận chén rượu hợp cẩn trong tay bà mai, "Nương tử có thể uống rượu

không?"

Bên tai Tôn Khải Yên đỏ hồng,

nhẹ

nhàng gật gật đầu.

Ngoan như vậy,

thật

là làm cho người ta muốn khi dễ.

Mỗi người cầm

một

ly rượu làm lễ hợp cẩn, tân lang tân nương quấn cánh tay uống vào, nàng quá khẩn trương, cả người đều cứng ngắc,

không

cẩn thận bị sặc rượu, vẻ mặt đáng thương bắt đầu ho khan. Đào Tĩnh thay nàng vỗ lưng thuận khí, lại dùng ngón cái lau

đi

rượu dính

trên

khóe miệng nàng, "Đừng sợ, ta

sẽ

đối tốt với nàng."

một

câu

nói

này tựa như đưa áo ấm trong ngày tuyết rơi, bao bọc lấy người nàng, ấm áp lại yên ổn.

Tôn Khải Yên

thật

sự

an tâm

không

ít, đỏ mặt nhìn

hắn, đưa tay nắm lấy vạt áo

hắn, "Chàng, các chàng còn muốn

đi

tiền viện sao?"

Đào Tĩnh cười gật đầu, "Ở đó còn có

thật

nhiều người

đang

chờ,

không

đi

sao được?"

Dứt lời trấn an nàng, "Nếu nàng thấy mệt mỏi liền ngủ trước,

không

cần chờ ta."

Nàng mím môi dưới, cố chấp lắc đầu, "Thϊếp

sẽ

chờ chàng."

Chẳng biết tại sao, Đào Tĩnh cười có chút ý vị thâm trường,

hắn

hạ thấp

âm

thanh ừ

một

tiếng, "Chờ ta cũng tốt, đúng là còn có

thật

nhiều việc phải làm."

"...."

Đến tận khi người

đi

rồi, mặt Tôn Khải Yên

thật

lâu vẫn còn nóng rực.

Nàng mới vừa

nói

cái gì vậy? Tại sao nàng có thể

không

biết xấu hổ như vậy, còn

nói

phải đợi

hắn, vạn nhất bị

hắn

hiểu lầm

thì

làm thế nào!

Đến khi muốn giải thích cũng

đã

chậm, nàng hối hận

không

thôi, hận

không

tìm được

một

cái lỗ để chui vào. Bà mai thấy nàng mặt đỏ vô cùng, mập mờ cười cười, "Lão nô ra bên ngoài canh chừng, tiểu thư đói bụng có thể ăn trước

một

chút."

Nàng

không

lên tiếng, lúc này cái gì nàng cũng

không

muốn

nói.

Trong phòng chỉ còn lại hai cái nha hoàn thϊếp thân của nàng, nến Long Phượng chiếu sáng cả phòng hoa trúc, nàng áo não dúi đầu vào trong khuỷu tay, mặc cho nha hoàn gọi như thế nào cũng đều

không

đáp ứng.

*

Đào Cẩn đầu đặt ở

trên

cửa sổ, vụиɠ ŧяộʍ nhìn xem quang cảnh trong tân phòng.

Đại ca cùng Khải Yên tỷ tỷ

nói

gì đó nàng nghe

không

rõ, chỉ thấy từ lúc đại ca

đi

rồi, Tôn Khải Yên tỷ tỷ vẫn đứng ngồi

không

yên, mặt đỏ đến kỳ cục.

Nàng cười trộm hai tiếng, thu hồi tầm mắt, nhịp bước khoan khoái

đi

khỏi Tấn Vũ Hiên.

Như vậy

không

thể tốt hơn, mỗi người đều viên viên mãn mãn, là kết quả nàng tha thiết ước mơ.

đang

muốn đến tiền viện tìm kiếm mẫu thân, dạo qua

một

vòng cũng

không

thấy bóng dáng Ân Tuế Tình, nghe người hầu

nói

bà mới rồi

đã

trở về."Phu nhân vừa mới rời

đi, có lẽ chưa

đi

xa, tiểu thư có thể

đi

ra cửa nhìn xem."

Đào Cẩn cất bước

đi

tới cửa, xa xa nhìn thấy xe ngựa Sở quốc công phủ đậu ở trước cửa, trước xe ngựa có

một

người đứng, chính là Ân Tuế Tình

không

thể nghi ngờ.

Nàng nhếch môi cười,

đang

muốn đến trước mặt, đột nhiên nhìn thấy đối diện Ân Tuế Tình còn có

một

người

đang

đứng. Tập trung nhìn kỹ, thế nhưng là phụ thân nàng.

Đào Lâm Nguyên thần sắc có chút kích động, "Tuế Tuế, đó có phải là

sự

thật

hay

không

?"

hắn

vừa từ trong miệng tân khách biết được Du quận vương

đã

tới Sở quốc công phủ hạ sính,

hắn

muốn nàng phủ nhận điều

không

mong ngóng này. Ân Tuế Tình

không

trả lời, xoay người muốn lên xe ngựa,

hắn

nắm chặt lấy cổ tay của nàng, "Ngày định vào lúc nào?"

trên

cổ tay Ân Tuế Tình đau xót, bất mãn lắc lắc tay, khổ nỗi

không

đẩy ra: "Xin Đào Thị lang tự trọng!"

Lại là Đào thị lang,

hắn

cực kỳ chán ghét cái xưng hô này!

Đào Lâm Nguyên rùng mình,

đã

biết còn cố ý muốn hỏi: "nói

cho ta biết, là lúc nào?"

Ân Tuế Tình

thật

sự

tức giận, đưa

một

tay khác hất ra, Đào Lâm Nguyên bị bất ngờ

không

kịp phòng bị, bàn tay bị đánh

một

cái. Ba

một

tiếng, vô cùng



ràng.

"Chuyện trước kia

đã

qua liền cho qua

đi, ngươi

không

nên cứ tiếp tục dây dưa với ta." Bà gằn từng chữ, trong ánh mắt đều thể

hiện

sự

vô tình, "Cho dù ngươi làm gì, ta cũng đều

sẽ

không

nhìn ngươi. Đào Lâm Nguyên, ngươi tự giải quyết cho tốt."

nói

xong rút cổ tay ra, khom người

đi

vào trong xe ngựa.

Xa phu

không

chậm trễ, vung roi dài liền

đi

về phía trước,

không

bao lâu

đã

rời khỏi Đào phủ.

Đào Cẩn đứng ở cửa sau,

nói

không

ra

hiện

giờ có tâm tâm tình. Đây

thật

là... Có người vui vẻ có người sầu a.

*

Hôm sau ngày tân hôn, Đào Tĩnh cùng Tôn Khải Yên lần lượt kính trà cho trưởng bối.

Tôn Khải Yên tối hôm qua rất muộn mới ngủ, đến bây giờ cả người vẫn đau mỏi vô lực như cũ, đặc biệt giữa hai chân, giống như bị làm hỏng rồi. Đều tại Đào Tĩnh quá

không

biết tiết chế,



ràng nàng

đã

mệt vô cùng, vậy mà

hắn

lại càng muốn lôi kéo nàng

một

lần lại

một

lần làm loại chuyện này.

Hai người đều là lần đầu tiên,

không

thể thiếu sơ sót, đến sau nửa đêm

hắn

mới dần dần nắm được tiết tấu, đặt người

trên

người nàng

không

ngừng ra ra vào vào. Nàng rất sợ rất xấu hổ, hóa ra

thật

sự

làm giống với trong đông cung đồ, nhưng trong sách

không

miêu tả

sự

vui thích, cũng là

không

có ngôn ngữ.

Nàng kính trà mà vẫn cúi đầu, gương mặt đỏ rực hơi mỉm cười, nhìn

thật

vui mắt.

Khi đến trước mặt Đào Cẩn, Đào Cẩn vội vàng đứng dậy, "Khải Yên tỷ tỷ cực khổ rồi, để muội tự mình tới, tỷ nên mau trở về nghỉ ngơi

đi."

Tôn Khải Yên ngước mắt, thẹn quá thành giận, "Khiếu Khiếu!"

Nàng cười hắc hắc, uống

một

ngụm trà đặt về bàn bát tiên thượng, "Ca ca, huynh

nói

xem?"

không

đợi Đào Tĩnh

nói

chuyện, Đào Tùng Nhiên lên tiếng

nói: "Được rồi, tốt lắm. Trà cũng

đã

uống qua, người cũng

đã

gặp qua, Tĩnh nhi trở về

đi. Sau này đều là người

một

nhà,

không

cần quá mức câu nệ."

Tôn Khải Yên đứng ở trước mặt, vẫn kính sợ đáp ứng.

Sau đại hôn vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, hôm sau Đào Tĩnh mang theo nàng đến Sở quốc công phủ gặp Ân Tuế Tình, thuận đường làm quen

một

chút

một

nhà Quốc công phủ.

Tôn Khải Yên dần dần buông ra, đối mặt với mọi người ở quốc công phủ chẳng phải thẹn thùng, ngược lại còn có thể cùng Ân Tuế Tình rất hòa hợp trò chuyện. Vốn ở cùng Ân Tuế Tình

không

phải gặp nhiều khó khăn như ở chung với bà bà khác, huống chi các nàng trước kia có vài lần có duyên gặp mặt, lúc này làm quen cũng rất dễ dàng.

Hôm đó từ Sở quốc công phủ trở về, ngày hôm sau liền chuẩn bị hồi môn.

Bị

một

phen ép buộc như vậy, đợi đến lúc chân chính rảnh rỗi

thì

đã

là mấy ngày sau. Tôn Khải Yên ban ngày chạy ngược chạy xuôi, buổi tối còn phải ứng phó nhu cầu của Đào Tĩnh, mỗi ngày đều rất mệt, vừa được nghỉ ngơi liền nằm lười ở

trên

tháp

không

muốn nhúc nhích.

Ngày hôm đó lúc

đang

muốn ngủ, Đào Cẩn liền đến.

Nàng chuẩn bị tinh thần, để cho Sở Sở

đi

chuẩn bị nước trà, "Tại sao lúc này chàng lại tới đây?"

Từ sau khi Tôn Khải Yên vào cửa, hai người ở cùng trong

một

phủ, Đào Cẩn ba ngày hai bữa liền chạy đến nơi này của nàng.

không

phải như vậy sao, Đào Tĩnh chân trước vừa bước ra cửa, nàng

đã

nối gót tới.

Chẳng qua hôm nay thái độ Đào Cẩn

không

giống với trước kia, nhìn giống như mang theo điểm đắc ý, "Khải Yên tỷ tỷ!"

Tôn Khải Yến cười hỏi: "Có chuyện gì tốt, xem dáng vẻ cao hứng của muội kìa?"

Đôi môi phấn nộn của nàng cong lên, đem tấm thiệp vừa rồi nhận được bỏ lên

trên

bàn."Hoàng Hậu nương nương mời muội ngày mai vào trong cung thưởng cúc, còn

nói

muội có thể đem tỷ cùng

đi. Khải Yên tỷ tỷ, tỷ

đi

cùng muội nhé?"