Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 77

Ngoài sân viện từng bông tuyết trắng lượn lờ bay, tinh tế mà dầy đặc, từng bông từng bông rơi xuống đất liền biến mất trong nền đất trắng xóa.

Đây là trận tuyết đầu tiên rơi ở Tùng Châu, đến hơi muộn so với năm trước. Đào Cẩn khoác áo choàng đứng ở dưới hành lang, nhịn

không

được thò tay ra hứng bông tuyết, đầu ngón tay mới chạm được vào bông tuyết lạnh lẽo, chưa nhìn thấy



hình dạng của tuyết thoáng cái

đã

chỉ còn lại

một

giọt nước. Nàng than

một

tiếng: "Vẫn là tuyết ở Trường An thích hơn, từng bông từng bông rơi xen kẽ nhau, chỉ cần

mộtđêm liền có thể tích thành

một

tầng

thật

dày."

Bạch Nhụy cầm lò sưởi tay đưa tới, "Tiểu thư đừng đứng quá lâu, nên trở về phòng thôi. Bệnh của ngài vừa khỏi,

không

thể để bị nhiễm phong hàn được."

Lò sưởi tay tỏa ra hơi nóng, cầm ở trong tay

thật

ấm áp, có thể xua đuổi

không

ít hàn khí. Đào Cẩnkhông

định về phòng, trong suốt cả trận ốm nàng cả ngày phải ở trong phòng,

đã

buồn đến mức sinh bệnh,

hiện

nàng muốn

đi

ra ngoài viện

một

chút, nhìn xem mặt hồ có đóng băng hay

không.

Bạch Nhụy tất nhiên là

không

đồng ý,

trên

hồ gió mạnh, thân thể nàng làm sao chịu được? Tận tình can ngăn khuyên nhủ

nói: "Đợi đến lúc thời tiết ấm áp tiểu thư lại

đi."

Vậy phải đợi đến lúc nào?

Đào Cẩn buồn cười

không

nhịn được, họ quan tâm nàng, trong lòng nàng biết

rõ, nhưng chẳng lẽ lại muốn nàng ở trong phòng đến hết mùa đông sao? Vì thế trấn an

nói: "Ngươi

đi

lấy áo choàng đến đây, ta khoác vào là được rồi."

Bạch Nhụy vẫn

không

lay chuyển được nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

không

bao lâu lấy

thìmang đến

một

chiếc áo choàng bằng gấm Chức Kim, quanh viềng mũ được may

một

lớp lông hồ ly, màu trắng của lông nổi bật

trên

chất vải gấm màu vàng, càng tôn lên khuôn mặt

nhỏ

nhắn làn da trắng noãn đến mức trong suốt của nàng,

trên

mặt ngay cả

một

lỗ chân lông cũng

không

có, trông

thật

giống búp bê sứ.

trên

người ấm áp hơn nhiều, Đào Cẩn có chút cao hứng, cầm chiếc dù làm bằng giấy dầu

đi

về phía hành lang, "đi

nào!"

Bạch Nhụy bước nhanh để đuổi kịp nàng, vừa bất đắc dĩ lại vừa quan tâm, "Tiểu thư

đi

chậm

một

chút!"

Ngày hôm sau chính là sinh nhật của nàng, bất tri bất giác nàng

đã

ở lại Tùng Châu được chín tháng. Vừa nghĩ tới sắp có thể nhìn thấy mẫu thân, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy vui vẻ hơn vài phần, ngay cả đến ngày sinh nhật của mình cũng

không

để ý, chỉ mong ba tháng còn lại mau mau qua

đi, để nàng có thể trở về Trường An.

đang

nâng váy chuẩn bị bước lên bậc thang, trước mặt bất ngờ xuất

hiện

một

người, dưới chân nàng lảo đảo,

đang

sắp ngã sấp xuống

thì

được

một

người đỡ bả vai.

Giang Hành hỏi: "Tại sao lại lỗ mãng như vậy? Vội vã

đi

đâu?"

Đào Cẩn nhếch miệng cười, vui sướиɠ trả lời: "đi

hậu viện ngắm tuyết, nhìn hồ, xem phong cảnh."

Xem ra

thật

là sắp hỏng rồi,

thật

vất vả mới tìm được cơ hội bước ra cửa, có thể làm cho nàng cao hứng hồi lâu. Lúc trước thời điểm nàng sinh bệnh, mỗi ngày Giang Hành đều đến Đỗ Hoành Uyển thăm nàng, có thể

nói

là tỉ mỉ từng li từng tý, gần đây thân thể nàng

đã

tốt hơn, nên dạo này mới ít đến hơn.

Đối mặt khuôn mặt

nhỏ

nhắn

đang

tủm tỉm cười của nàng, ánh mắt Giang Hành nhu hòa hơn

không

ít, "Hồ ở Tùng Châu

không

kết băng được, nếu ngươi muốn ngắm tuyết, ta dẫn ngươi

đi

đến

một

nơi."

Đào Cẩn hai mắt rạng rỡ, "đi

đâu?"

Rốt cuộc là tánh tình vẫn còn trẻ con, kiếp trước

không

được sống thống khoái, nàng

đã

đem tính tình ngây thơ chất phác đều nén lại ở trong lòng, tự bức chính mình phải trưởng thành.

một

lần nữa được sống lại

một

đời, có người đau có người thương nàng, tự nhiên tính cách ngây thơ của nàng

sẽ

nổi lên,một

việc đơn giản như ngắm tuyết, cũng có thể làm cho nàng vui sướиɠ.

Giang Hành cúi người thay nàng buộc chặt dây áo choàng, rồi ngồi dậy

nói: "Ra phủ."

hắn

vốn là

đã

chuẩn bị trước khi đến, xe ngựa

đã

được chuẩn bị sẵn, chờ bọn

hắn

ra đến cửa vương phủthì

đã

thấy

một

chiếc xe ngựa

đang

đỗ bên ngoài. Đào Cẩn đạp lên ghế

nhỏ

lên xe, Giang Hành

nói

với Bạch Nhụy: "Khiếu Khiếu

đã

có bản vương chiếu cố, các ngươi trở về trước

đi."

Bạch Nhụy đối với Giang Hành vừa cảm thấy yên tâm lại vừa thấy

không

yên lòng, đắn đo

không

dứt liền nhìn Đào Cẩn.

Đào Cẩn từ trong xe ngựa thò đầu ra, có lẽ là

không

muốn làm cho nàng khó xử, "Ngươi trở về thay ta làm

một

chén canh táo đỏ, sau khi trở về ta muốn uống."

Bạch Nhụy gật gật đầu, "Tiểu thư sớm trở về

một

chút."

trên

trời từng bông tuyết

nhỏ

đang

rơi, rơi xuống

trên

người liền hóa thành nước, nên

không

có cách nào có thể cưỡi ngựa, nên Giang Hành liền cùng Đào Cẩn ngồi

trên

một

chiếc xe ngựa. Xa phu giơ roi, bánh xe lộc cộc hướng về phía trước, chỉ chốc lát sau liền lái ra khỏi khu nhà.

*

Giang Hành mang nàng đến Chu Tước lâu là

một

căn nhà năm tầng xây tại bên hồ,

trên

lầu mái ngói cong cong, hơi hứng về phía trước rồi cong lên, trông như Đại Bằng giương cánh. Bình thường có

không

ít văn nhân đến đây vãn cảnh, hôm nay có lẽ là do trời lạnh,

trên

lầu

không



một

bóng người.

Đào Cẩn buồn bực hỏi

một

câu, Giang Hành mặt

không

biểu cảm

nói: "Bản vương để cho người dọn dẹp, người nhiều tranh cãi ầm ĩ."

hắn

đã

sớm có chuẩn bị?

Đào Cẩn nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc

đã

lên thêm

một

tầng,

trên

lầu ba các mặt được che rèn, chặn lại gió lạnh bên ngoài. Dưới đất được trải thảm len, bốn phía đều đặt lò sưởi, vừa đến liền thấy cả người ấm áp. Đào Cẩn đem tay lò sưởi tay được sơn đen khảm trai đặt lên bàn, hướng về

một

phía

không

che rèn nhìn

một

cái, "Nơi này phong cảnh

thật

đẹp."

Đối diện là

một

cái hồ nước màu xanh trong suốt,

trên

mặt từng bông hoa tuyết bay bay, tuy

khôngđược nhiều, nhưng cũng rất đẹp. Gió lạnh thổi từng cơn vào mặt, nhè

nhẹ

thấm nhập nội tâm, đưa mắt nhìn lại, toàn bộ Tùng Châu đều ở trong tầm mắt, nhìn

một

cái

không

sót gì. Đào Cẩn bị cái phong cảnh bao la hùng vĩ này hấp dẫn, ngay cả đến động tĩnh của Giang Hành cũng

không

chú ý, lúc quay đầu lạithì

phát

hiện

hắn

đang

ngồi ở

một

bên hâm rượu.

Mùi rượu nồng đậm thoáng xuất

hiện, Đào Cẩn tiến lên phía trước mấy bước, "Đây là rượu gì?"

Giang Hành rót

một

ly đưa cho nàng, "Rượu hoa Mai,

không

gắt, ngươi có thể nếm thử."

Nàng tiếp nhận chung rượu, đặt tại trước lỗ mũi ngửi ngửi, quả thực ngửi được

một

mùi hương hoa Mai ngọt thơm. Đào Cẩn

không

thích uống rượu, nhưng đối với loại rượu này vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, nàng nhấp

một

hớp

nhỏ, hương vị rất ngọt, chỉ có

một

chút mùi rượu, nàng cảm thấy hương vị rất tốt, nhịn

không

được uống nhiều thêm hai ngụm, bất tri bất giác liền đem

một

chén kia uống hết.

Lại hướng về phía Giang Hành muốn nữa

thì

hắn

lại

nói: "Tửu lượng của ngươi

không

được cao,

khôngnên uống nhiều."

nhẹ

nhàng nhợt nhạt

nói

một

câu, khiến cho Đào Cẩn nhớ tới lúc ăn món tôm say rượu đêm hôm đó. Ba con tôm say rượu liền có thể khiến nàng say, tửu lượng này quả

thật

không

được tốt lắm, làm khó

hắncòn vẫn nhớ, Đào Cẩn lộ ra vẻ thẹn thùng, "Rượu trái cây cũng

sẽ

say sao?"

Giang Hành gật đầu

một

cái, "Rượu trái cây này tuy nồng độ

không

cao, nhưng cũng vẫn là rượu."

Khi

nói

chuyện, Lý Hồng đem sữa dê

đã

được hâm nóng bưng

đi

lên "Quận chúa uống cái này

đi, làm ấm dạ dày."

Sữa dê

đã

được trừ bỏ mùi hôi, lại cho thêm

không

ít đường cát, khi uống khi hương vị quả

thật

khôngsai. Đại khái có thể là do mới rồi uống qua rượu, đôi mắt của nàng trong trẻo ướŧ áŧ, chứa đầy

yêu

kiều, sóng mắt của nàng lưu chuyển, liền có vô vàn xuân ý.

Tiểu bất điểm

đã

trưởng thành,

không

giống bộ dáng ngây ngô non nớt lúc mới gặp, trong nửa năm này thân thể nàng

đã

trưởng thành

không

ít, dáng người dần dần

đã

có độ cong, tự như

một

nụ

đang

chực nở, chính là thời điểm mềm mại đẹp đẽ nhất. Giang Hành nhìn nàng, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Ngày mai là sinh nhật của ngươi, ngươi có mong muốn gì?"

Đào Cẩn uống sữa nên

trên

miệng có

một

vòng màu trắng đọng lại, nàng

không

tự giác, nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Ta

không

có mong muốn gì... Chỉ cần được trở về Trường An là được."

Giang Hành động tác hơi khựng lại, nắm chung rượu nửa ngày

không

nói, "... Ngươi định khi nào

thì

trở về?"

Đào Cẩn thốt ra, "Tháng sau

đi, như vậy

thì

có thể kịp trước tết Nguyên Tiêu trở về được Trường An. Lần trước mẫu thân gởi thư, ta cùng bà

đã

thống nhất rồi."

Nửa năm này Đào Cẩn vẫn thường thư từ lui tới với người nhà ở Trường An, chuyện gì cũng đều thương lượng cùng Ân Tuế Tình, chuyện này tất nhiên cũng

không

ngoại lệ. Thân thể nàng

đã

khỏe hơn nhiều, đến Tùng Châu lâu như vậy cũng

không

phát bệnh, Ân Tuế Tình cũng

đã

vô cùng nhớ nàng, hi vọng nàng có thể về sớm

một

chút, để cùng nhau đón Nguyên Tiêu.

Dứt lời hồi lâu, cũng

không

thấy Giang Hành có phản ứng.

Đào Cẩn lắc lắc cánh tay

hắn, "Ngụy vương cữu cữu?"

Giang Hành nhìn về phía nàng, con ngươi đen nhánh cao thâm khó dò, "Vì sao

không

thương lượng cùng ta?"

Đây là quyết định của chính nàng, chưa bao giờ nhắc tới cùng

hắn. Nếu

không

phải hôm nay

hắn

hỏi tới, nàng có phải hay

không

định

không

nói

cho

hắn? Tháng sau

đã

đi, hôm nay

đã

là hạ tuần, thời gian chỉ còn

không

tới nửa tháng.

Đào Cẩn tự giác cảm thấy đuối lý, tay

nhỏ

đạt

trên

bàn trà vì bất an mà uốn éo, "Ta muốn đợi sau khi sinh nhật mới

nói

cho người biết... Đây là quyết định nhất thời của ta, người đừng tức giận."

Giang Hành quả thực rất tức giận, nàng muốn

đi, thế nhưng lại

không

nói

với

hắn

một

tiếng.

Chẳng lẽ

một

năm qua,

hắn

đối với nàng mà

nói

chỉ là

một

vị trưởng bối bình thường?

Đào Cẩn thấy

hắn

sắc mặt khó coi, nhổm dậy

đi

tới

hắn

trước mặt, ngồi xuống, lấy lòng lung lay tay áo của

hắn, "Sau khi ta trở về cũng

sẽ

viết thơ cho người, cám ơn người

một

năm qua

đã

chiếu cố cho ta. Ngụy vương cữu cữu, ngươi tha thứ cho ta

đi?"

Giang Hành thủy chung vẫn luôn trầm mặc,

không

nói

cho dù là

một

từ.

hắn

càng như vậy, Đào Cẩn liền càng cảm thấy hoảng hốt.

một

năm này

hắn

đối với nàng rất bao dung, chưa bao giờ cho nàng sắc mặt như vậy, xem ra lần này là giận

thật

rồi, mới có thể quyết tâm

khôngthèm để ý tới nàng.

Nghĩ như vậy, Đào Cẩn càng thêm áy náy, cho rằng mình

không

nên giấu diếm

hắn, hai tay chống

hắnbả vai, bắt

hắn

nhìn thẳng vào mình, "Người

nói

gì đó với ta

đi!"

Tiểu bất điểm

không

còn là tiểu bất điểm của hai năm trước, giờ nàng

đã

có đường cong lung linh, cùng dáng người yểu điệu, cứ như vậy

không

hề đề phòng dán lên, là cái nam nhân đều

không

chịu đựng nổi, đặc biệt là nam nhân vẫn mơ tưởng nàng

đã

lâu. Tròng mắt Giang Hành dần sâu, ánh mắt dừng lại

trênđôi môi phấn nộn màu

anh

đào của nàng, giơ tay lau

đi

sữa dính

trên

miệng nàng, thanh

âm

có chút trầm: "Ngươi muốn ta

nói

gì, Khiếu Khiếu?"

nói

gì? Đào Cẩn trừng mắt nhìn, nàng cho rằng

hắn

tức giận, muốn

hắn

tha thứ cho nàng, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Nhưng là

hắn

ánh mắt

hắn

dường như có gì đó

không

thích hợp?

"Người có phải định

không

cho ta

đi..."

Quỷ thần xui khiến, trong đầu nàng bỗng nhiên lại nhảy ra những lời này.

Giang Hành cứng người lại, chợt đảo khách thành chủ, bắt lấy cổ tay của nàng đem nàng áp đảo xuống thảm len, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Đào Cẩn chỉ cảm thấy

một

trận trời nghiêng đất ngả, nàng kinh ngạc nhìn Giang Hành

đang

ở phía

trên, cánh môi khẽ mở, "Ngụy vương cữu cữu..."

hiện

tại nàng

đang

ở dưới thân

hắn, khoảng cách gần như vậy,

hắn

chỉ cần cúi đầu liền có thể hôn nàng.hắn

đã

nhịn

một

năm, đến bây giờ rốt cuộc nhịn

không

được, biết



nàng muốn

đi, nhưng lại

không

có cách nào để giữ nàng lại.

Tùng Châu cùng Trường An cách xa như vậy,

không

giống khoảng cách Đỗ Hoành Uyển và Chiêm Vân viện, chỉ cần

đi

hai ba bước liền đến nơi. Nàng trở về Trường An,

hắn

sẽ

không

nhìn thấy nàng,

thì

làm sao có thể an tâm?

Khổ nỗi

hắn

tạm thời

không

thể rời khỏi Tùng Châu, bằng

không

nhất định cùng nàng trở về Trường An.

Giang Hành nhìn chằm chằm đôi môi phấn hồng kia, chậm rãi cúi người,

đang

muốn hôn lên

thì

pháthiện

tiểu



nương dưới thân

đang

yếu ớt kháng cự.

hắn

bỗng nhiên bừng tỉnh, vùi đầu xuống hõm vai nàng, khàn giọng gọi: "Khiếu Khiếu."

Đào Cẩn bị

hắn

dọa sợ, run rẩy dạ

một

tiếng.

hắn

nói: "Bản vương ở Tùng Châu

không

có thân nhân, có những lúc

sẽ

cảm thấy



độc."

Mãi nửa ngày, tiểu bất điểm mới mở miệng: "Cho nên người luyến tiếc

không

muốn ta

đi

sao?"

hắn

từ chối cho ý kiến, để cho nàng hiểu lầm cũng tốt.

Đào Cẩn nghe hiểu được, nàng là người thông minh, biết

hắn

khác thường như vậy là có nguyên nhân.nói

như vậy, cũng là hợp tình hợp lý, nàng trấn an vỗ vỗ phía sau lưng Giang Hành, "không

vấn đề gì, Ngụy vương cữu cữu, sau khi ta trở về

sẽ

thường xuyên viết thơ cho người. Đợi người trở về Trường An rồi ta nhất định

sẽ

khoản đãi người

thật

tốt."

Giang Hành

nói

cho nàng biết: "Đợi ta

một

năm, bản vương liền trở về."

Nàng ngoan ngoãn đáp ứng.