Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc

Quyển 2 - Chương 5

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Cửa hội nghị bị đẩy ra, vài tên vệ sĩ bước vào trước, phía sau là một nam giới rất trẻ tuổi, trên khuôn mặt của đối phương còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, sau khi y tiến vào, liền làm ra một tư thế mời, ngay sau đó mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía vị thiếu niên một thân tây trang mới xuất hiện này. Thiếu niên tuấn tú, bất quá cũng chẳng có ai đi chú ý tướng mạo xuất chúng của y, từ lúc y tiến vào, mọi người liền cảm nhận được một cỗ áp lực kỳ dị kéo tới —— Không ngờ lại có một người chưa hề mở miệng ra, lại có thể khiến bọn họ cảm nhận được phần khí thế sắc bén như thế này.

Không ai ngăn cản, mọi người đều ngơ ngác nhìn thiếu niên kia đi tới bên cạnh Quan Sóc, Quan Sóc cũng kinh ngạc nhìn y, hẳn người này là Quan Duyệt, chỉ là giờ phút này hắn cũng không quá chắc chắn, khi thiếu niên ấy bước tới liền mang theo một cỗ hơi thở ngạo nghễ coi rẻ mọi thứ, đương nhiên cũng truyền đạt tới cả hắn.

"Tránh ra."

Hai chữ thật nhẹ, Quan Sóc không tự chủ được đứng dậy tránh ra, cặp mắt kia nhìn về phía hắn rất đỗi quen thuộc, đến nổi đại não của hắn đã làm ra phán đoán trước, thân thể cũng như có phản xạ mà nghe theo.

Quan Hủ Hành ngồi xuống vị trí của Quan Sóc, nhìn lướt qua mọi người ở đây, tựa như trước đây y vẫn hay làm.

Tính đến nay cũng đã được vài chục năm, y vẫn luôn ngồi ở vị trí này ra lệnh cho người khác, không ai dám cãi lại mệnh lệnh của y, hôm nay cũng như vậy, vị trí của y, tuyệt đối không cho phép tên nào dám mơ ước tới!

"Cậu là ai? Ai cho cậu tự tiện xông vào? Người đâu, đem bọ họ tống cổ ra ngoài!"

Tên cổ đông chân chó kia liền phản ứng trước, dưới ánh mắt của Quan Hủ Kiệt mà ra lệnh cho vệ sĩ tới đuổi người, lại bị vệ sĩ của Quan Hủ Hành dễ dàng cản lại được.

"Cậu!"

Vị cổ đông kia tức đến cả khuôn mặt đều biến thành màu gan heo, muốn tự mình đến bắt người, lại nhìn thấy sắc mặt của Quan Hủ Kiệt, không dám lộn xộn.

Quan Hủ Hành đem ánh mắt dời sang hai anh em Quan Hủ Kiệt, nhàn nhạt nói: "Tôi gọi là Quan Duyệt, chịu sự ủy thác toàn quyền của Quan Hủ Hành tiên sinh tiếp quản hoạt động của Quan thị, đây là giấy ủy quyền."

Y giơ tay lên, Yến Tử Thanh đứng đằng sau liền đem văn kiện đưa cho luật sư Cố ở bên cạnh, Quan Hủ Hành nói với Quan Hủ Kiệt: "Thật đáng tiếc là kế hoạch thu mua vừa rồi của ông không thể nào thực hiện được, bởi vì tôi phản đối."

"Làm càn! Anh của tôi làm sao có thể giao công ty cho một tên tiểu tử chỉ có mấy cọng tóc trên đầu xử lý chứ? Chỉ bằng tờ giấy kia là cậu nghĩ cậu có thể tiếp quản được công ty sao, nực cười!"

Vốn dĩ kết cục đã nắm chắc trong lòng tay vậy mà bỗng nhiên lại xuất hiện trở ngại, Quan Hủ Kiệt bực bội, rống lớn lên, luật sư Cố nhìn hắn một cái, nói: "Quan tiên sinh, mời ông bình tĩnh, đây quả thực là giấy ủy quyền được viết bằng tay của Quan Hủ Hành tiên sinh."

Làm luật sư cố vấn cho công ty đã lâu, luật sư Cố đã sớm ngứa mắt với thái độ kiêu ngạo kia của Quan Hủ Kiệt, chỉ là ngại thân phận của bản thân, cho nên mới không có tỏ rõ ra, nhưng sau khi nhìn thấy tờ giấy ủy quyền kia, hắn lập tức liền đưa ra lời dị nghị.

"Đó là giả, anh tôi sẽ không ủy thác cho người ngoài tiếp quản công ty!"

"Ai nói tôi là người ngoài? Tôi và Quan Hủ Hành tiên sinh là có quan hệ ruột thịt!"

Quan Hủ Hành đem bản xét nghiệm DNA ném qua, nhìn Quan Hủ Kiệt biến sắc, khóe miệng liền gợi lên nụ cười trào phúng, tham lam là bản tính của con người nhưng kết cục cũng chỉ có thể tự gϊếŧ chết bản thân, cho dù đối phương có là anh em của y đi chăng nữa, y cũng tuyệt đối không mềm lòng, bởi vì những năm gần đây y đã quá nhường nhịn rồi.

"Đây cũng là giả!"

"Muốn chứng minh nó có phải là giả hay không rất đơn giản, bất quá 50% cổ phần trên danh nghĩa của Quan Hủ Hành tiên sinh là thuộc về tay tôi, đây là sự thật không thể nghi ngờ được, Quan tiên sinh tốt nhất là nên hợp tác một chút, nếu không..." Nói tới đây, nụ cười trên mặt Quan Hủ Hành cũng dập tắt, "Tôi có thể lập tức đá ông ra khỏi ban quản trị ngay bây giờ!"

"Cậu dám!"

Một phần văn kiện liền được đưa tới trước mắt hắn, con dấu màu đỏ ở trên hết sức chói mắt, Quan Hủ Kiệt tức giận đến hô hấp dồn dập, nhìn thiếu niên bình tĩnh tựa như nước ở trước mặt, lại không có cách nào giữ bình tĩnh được, tính kế lâu như vậy, đã sắp đi tới bước cuối cùng lại xuất hiện loại kết cục này, hắn làm sao có thể cam lòng được, hướng về phía luật sư Cố rống lên: "Cậu nhìn kỹ cho tôi, xem mấy thứ này có phải là giả hay không? Từ trước đến nay Quan Hủ Hành cũng chưa từng nói mình có một đứa con rơi nào khác, nếu trước đó y đã có kế hoạch ủy quyền cho nó, thì tại sao bây giờ tên tiểu quỷ này mới xuất hiện?"

"Bởi vì nếu không làm như vậy, thì làm sao có thể bắt được cái tên đang giờ trò ở sau lưng?"

Quan Hủ Hành dựa vào bàn, thân thể hướng về phía trước, mỉm cười nhìn mọi người, nhưng ánh mắt kia lại so với lửa giận càng thêm lạnh lẽo hơn, ánh mắt của mọi người lập tức trốn đi, tận lực không đối diện với y, nghĩ tới thủ đoạn của Quan Hủ Hành, đều có chút lo sợ bất an, có vài người đã bắt đầu hối hận vì hợp tác với anh em Quan Hủ Kiệt.

"Những tư liệu này hoàn toàn không có vấn đề gì, về phần chữ viết tay và chữ ký của Quan Hủ Hành tiên sinh có phải là giả hay không, còn cần phải xác nhận rõ hơn, bất quá theo đánh giá của riêng tôi thì khả năng giả tạo không lớn lắm."

Luật sư Cố nhìn văn kiện xong, hỏi Yến Tử Thanh: "Thì ra đây là môn sinh mà luật sư Hà tâm đắc nhất, những tư liệu này là do cậu làm sao?"

Án kiện cưỡиɠ ɧϊếp nghiêng về một phía kia lại chuyển bại thành thắng tại lần chung thẩm trước đó, xem như là tiêu điểm đang hot trong giới luật sư gần đây, luật sư Cố đương nhiên nhận ra Yến Tử Thanh, tuy rằng đối với thân phận của vị thiếu niên mới xuất hiện này có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy Yến Tử Thanh ra mặt, trong tâm lý đã có chút tín nhiệm hơn.

"Là một tháng trước khi Quan tiên sinh xảy ra chuyện ủy thác cho tôi làm."

Yến Tử Thanh đúng mực trở lời từng vấn đề của luật sư Cố, tất cả những câu trả lời này đều đã được hắn và Quan Duyệt lên kế hoạch tốt từ trước đó, Quan Duyệt gần như nói trúng những vấn đề của luật sư Cố, thậm chí trình tự trước sau cũng không hề sai biệt lắm, điều này khiến hắn không thể không kính nể y —— Trên thực tế đoán trước bước đi của người khác là sở trường của Quan Hủ Hành, mà luật sư Cố là người mà y đã quen mấy chục năm, đoán được bước đi của hắn còn dễ dàng hơn so với đối phó với luật sư của án kiện cưỡиɠ ɖâʍ kia.

Tất cả những vấn đề đều được Yến Tử Thanh thong thả đáp lại, đúng lúc này, có người đột nhiên đứng lên, nói: "Người này nói dối, cái đêm mà chú ngã lầu thì hắn mới gặp mặt chú lần đầu, trước đó bọn họ không hề quen biết nhau."

Người nói chuyện chính là con trai của Quan Hủ Anh, đêm đó Yến Tử Thanh tới bái phỏng Quan gia nó cũng có mặt ở đó, nhịn không được mà đứng lên chỉ điểm, ngay sau đó lại bị ánh mắt của Quan Hủ Anh ngăn cản lại.

Nghe xong lời này, tinh thần của Quan Hủ Kiệt run lên, lập tức nói: "Đúng vậy, chuyện lớn như chuyển nhượng cổ phần, anh tôi làm sao có thể không giao cho luật sư Cố làm? Mà lại giao cho một tên không biết mặt mũi? Các người căn bản là nói dối, tôi muốn báo cảnh sát!"

"Xin cứ tự nhiên."

Quan Hủ Hành làm ra tư thế mời, mỉm cười nói.

Yến Tử Thanh trả lời hoàn mỹ liền nhận được sự tán thành của luật sư Cố, dưới tình huống này, Quan Hủ Kiệt kêu gào lên chẳng khác nào thể hiện gã đang chột dạ. Bình tĩnh, là điều kiện tiên quyết khi đối địch với kẻ thù, đáng tiếc Quan Hủ Kiệt từ trước đến nay chưa bao giờ làm được.

Quan Hủ Kiệt quay đầu lại nhìn những người khác, kinh ngạc phát hiện chẳng có ai đứng ra hưởng ứng hết, ngay cả Quan Hủ Anh cũng không hề nói một tiếng nào, gã đành phải xin sự trợ giúp từ Trần đổng ở đối diện, Trần đổng là người thâm niên nhất trong công ty, lời nói của ông ta cũng rất có trọng lượng.

"Cái kia..." Cảm nhận được ánh mắt mong chờ của gã, Trần đổng ho khan hai tiếng, mới nói: "Kỳ thật hôm nay tôi không có tư cách ngồi ở chỗ này, tôi đã chuyển nhượng tất cả cổ phần trên tay mình qua danh nghĩa của Quan Duyệt tiên sinh từ ngày hôm qua rồi, tôi xin rời khỏi hội đồng quản trị."

Cáo già! Đồ cáo già gió cuốn theo chiều nào thì ngã theo chiều ấy!

Bị ánh mắt của Quan Hủ Kiệt lăng trì, Trần đổng cũng rất là bất đắc dĩ, nếu có thể lựa chọn, ông cũng không muốn bán cổ phần của mình ra, ông chỉ hối hận tại sao trước đó lại dung túng cho những hành vi quá phận của nhóm người Quan Hủ Kiệt.

Ngày hôm qua, dưới thế tấn công vừa đấm vừa xoa của Quan Duyệt ông liền bị bắt chuyển nhượng hết cổ phần, lúc đó ông liền biết Quan Hủ Kiệt không phải là đối thủ của Quan Duyệt, thiếu niên này chính là phiên bản nhí của Quan Hủ Hành, gã làm sao có thể đấu lại được y? Sống lâu như vậy, có cái gì mà ông không nhìn thấu, số tiền kia cũng đủ để ông an dưỡng tuổi thọ, ngày tháng sau này cũng không còn nhiều nữa, không đáng để ông phải liều cái mạng già này theo.

Nghe Trần đổng nói xong, Quan Hủ Kiệt mới biết mình đã hết đường cứu vãn, đành phải dùng tuyệt chiêu cuối cùng, "Cho dù những văn kiện này là thật đi chăng nữa, tôi cũng không thể giao Quan thị cho một người khác được, ngay cả Quan Sóc cũng đem công ty làm cho hỏng bét, thì bằng vào cậu có tư lịch (tư cách + sự từng trải) gì để xử lý?"

"Nói rất đúng!"

Quan Hủ Hành vỗ tay một phát, khiến mọi người ở đây sợ tới mức run lên một cái, y nhìn mọi người, điềm nhiên nói: "Công ty hỏng bét, nguyên nhân cũng đâu chỉ ở trên đầu một mình Quan Sóc? Mỗi người các ông đang ngồi ở đây, ngoài trừ muốn từ cái màn thu mua khôi hài này vớt vát được một khoản, thì có ai là thật lòng nghĩ cho công ty không? Ông? Ông? Hay là ông?"

Y điểm tên từng người ra, đối phương lập tức cúi đầu, sau khi Quan Hủ Hành hôn mê tới giờ, đã lâu rồi bọn họ cũng chưa cảm nhận được khí tràng khủng bố đến như vậy, hiện tại mọi người đều chỉ có một ý niệm duy nhất ở trong đầu, chính là —— Buổi hội nghị này khi nào mới có thể kết thúc đây?

Trời không theo ý nguyện người, sau khi Quan Hủ Hành nói xong, liền kéo ngăn bàn ra, mở máy tính lên, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, rất nhanh, trên màn hình tinh thể lỏng ở đối diện liền xuất hiện tư liệu hoạt động của công ty, y di chuyển hình ảnh, bắt đầu giảng giải tình huống trước mắt của công ty.

Lần này ngay cả Quan Hủ Kiệt cũng triệt để ngây người, mật khẩu của máy tính kia cũng chỉ có mỗi mình Quan Hủ Hành biết, tư liệu bên trong đều là do một mình y khống chế, ngay cả Quan Sóc cũng không thể động vô được, vậy mà thiếu niên này lại có thể dễ dàng mở ra, còn nói rất có lý, rõ ràng đã được Quan Hủ Hành huấn luyện qua, chẳng lẽ y thật sư là quân cờ mà Quan Hủ Hành cố ý bồi dưỡng ở bên ngoài sao?

Ngay khi nhìn thấy thị trường chứng khóa có xu hướng tăng trở lại, trong phòng hội nghị liền phát ra một vài âm thanh thổn thức, dù sao làm cổ đông của công ty, cũng chẳng có ai hi vọng công ty sẽ tổn thất, nguyên nhân bọn họ ủng hộ Quan Hủ Kiệt chủ yếu là vì lo sợ Quan Sóc không thể vực dậy được, nếu thành tích của công ty không thể tăng trở lại, vậy thì ai làm tổng tài cũng đều như nhau cả thôi.

Dưới sự giải thích tinh tế, tất cả mọi người đều có cảm giác, nếu không phải giọng nói của hai người khác nhau, bọn họ đã không hề do dự mà cho rằng đó là Quan Hủ Hành. Chỉ có Quan Hủ Hành mới có phần thong dong quyết đoán kia, đó là sự quyết đoán từ khi sinh ra đã có rồi, chân nhân bất lộ tướng, khiến mọi người không thể trốn tránh khỏi sức hút này, nghe lời y, không thể phản bác, từ trong tiềm thức liền cho là như vậy, làm như vậy nhất định sẽ không sai.

Quan Hủ Hành giải thích xong, tắt máy tính đi, nói với mọi người, "Những lời tôi vừa nói hi vọng mọi người đều hiểu được, tuy rằng công ty xuất hiện một chút tình huống, nhưng trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ làm cho nó đi vào quỹ đạo bình thường lại, nếu có người lo lắng cổ phần trong tay bị đóng băng, có thể bán ra lúc nào cũng được, tôi sẽ mua hết toàn bộ, cuối cùng, còn ai có ý kiến nữa không, mời đưa ra."

Tư thế mời kia dùng đến nho nhã cực kì, lại mang theo mệnh lệnh không thể trái lại, đây cũng là phong cách của Quan Hủ Hành, chẳng còn ai hoài nghi y không phải là con của Quan Hủ Hành nữa, y đem tất cả tài năng hoàn mỹ của Quan Hủ Hành đều bộc lộ ra, bao gồm cả khí thế áp đảo ngay lúc này, từ đầu đến cuối đều không lộ ra bất cứ giận dữ gì, nhưng tất cả mọi ngươi đều cảm nhận được, đừng vượt khỏi phạm vi của y, nếu không kết cục nhất định sẽ rất bi thảm.

Kết cục như vậy, đương nhiên cũng chẳng có ai dám đứng ra phản đối.

"Tốt lắm."

Quan Hủ Hành nở nụ cười, đứng lên, nhìn mọi người chung quanh, nhàn nhạt nói: "Tôi nói thêm một câu cuối nữa, tôi mới vừa tiếp nhận công ty, cũng chưa nắm rõ được cách thức hoạt động của công ty, nếu có chỗ không đúng, mời mọi người cứ trực tiếp chỉ giáo, ngược lại... Tôi biết sự xuất hiện của tôi đối với người nào đó là ngoài ý muốn, nhưng tôi cũng chẳng thèm quan tâm các người nhắm vào tôi đâu, có thủ đoạn gì ghê gớm thì cứ mời dùng ra, tôi chỉ khuyên một câu thôi —"

Y dừng lại một chút, thu hồi lại nụ cười, nói: "Trước khi muốn đối phó tôi, hãy chuẩn bị cho mình một cỗ quan tài thật tốt trước đi!"

Choang!

Tay của Trần đổng sợ hãi run lên một cái, chén trà liền không giữ được, trực tiếp rớt xuống sàn nhà vỡ nát.

Làm người từng trải lâu nhất, đương nhiên ông vẫn còn nhớ rõ một màn khi Quan Hủ Hành vừa mới tiếp nhận công ty, cũng là khí phách như vậy mà nói ra những lời này, giờ phút này ông cực kì tin tưởng Quan Duyệt cũng có thể làm được điều này, thiếu niên yếu ớt không có kế thừa vẻ ngoài của Quan Hủ Hành, nhưng lại kế thừa tất cả những cá tính hoàn mỹ kia của y —— Ưu nhã, quyết đoán, lãnh khốc, còn có khí thế không thể nào chống lại được.

Sau khi Quan Hủ Hành nói tan họp, tất cả cổ đông đều tựa như được đại xá mà chạy nhanh ra đại sảnh, Quan Hủ Kiệt bực bội vô cùng, vọt tới hanh lang, vài bước liền đuổi tới trước mặt của Quan Hủ Anh, nổi giận đùng đùng chất vấn: "Tại sao lúc nãy anh không nói một câu nào, anh thật sự tin thằng nhãi kia là con của Quan Hủ Hành sao?"

"Anh không biết." So với giận dữ như Quan Hủ Kiệt, Quan Hủ Anh tương đối bình tĩnh hơn, nhàn nhạt nói: "Anh chỉ biết, đừng đối phó với Quan Hủ Hành, em không phải là đối thủ của y."

"Hừ, nói thật dễ nghe, đừng cho là em không biết anh làm những chuyện gì, anh không sợ thằng nhãi kia điều tra ra hết sao?" Quan Hủ Kiệt cười lạnh.

Trong mắt Quan Hủ Anh hiện lên lạnh lẽo, không nói gì nữa, xoay người rời đi, lúc Quan Hủ Hành ra tới, chỉ nhìn thấy một mình Quan Hủ Kiệt đứng ở đó giậm chân tức tối.

Y cười khẽ một tiếng, xoay người về văn phòng tổng tài, Quan Sóc kinh ngạc mà đi theo sau y, hắn không rõ tại sao y lại hiểu rõ kết cấu của công ty như lòng bàn tay như vậy.

Đi vào văn phòng rồi, Quan Phong mới đầu còn muốn dẫn Hạ Nhan Chi vào theo, lại bị Hạ Nhan Chi cự tuyệt, một nhà Quan gia nói chuyện bản thân hắn lại là một người ngoài, nếu tham dự thì hình như không được tốt cho lắm, nhìn ra được băn khoăn của hắn, Quan Hủ Hành nói: "Anh cũng vào đi, tôi cũng có chuyện muốn nói."

Y ngồi dựa vào ghế tổng tài, anh em Quan gia đều chưa thoát khỏi được biến cố lên xuống trước đó, trước cái nhìn chằm chằm của y, lại không biết nên nói cái gì, rốt cuộc Quan Sóc cũng mở miệng ra nói trước.

"Cảm ơn cậu."

"Không cần cảm ơn, tôi chỉ đang giúp bản thân thôi."

Cơ nghiệp mà y vất vả chèo lái được, làm sao có thể trơ mắt nhìn nó bị đào đi? Sớm biết như vậy, trước kia y nên để anh em tụi nó tự lực cánh sinh nhiều hơn, thì bây giờ tụi nó cũng không đến nổi bó tay bó chân dưới tình huống như vậy, mặc người bài trí.

"Cậu... Thật sự là em của tụi tôi sao?" Quan Nguyệt thật cẩn thận hỏi.

Trước kia Quan Duyệt làm công ở Quan gia hắn vẫn còn nhớ rõ, hắn thật sự không có cách nào xem thiếu niên chỉ biết vâng vâng dạ dạ này là người vừa mới thay đổi đại cục vừa rồi kia, vừa kinh ngạc lại vừa tán thưởng vạn phần vì dự kiến của cha mình.

"Tôi và các anh có quan hệ huyết thống rất gần." Những lời này cũng không phải nói dối, phần tình phụ tử không thể chia cắt kia, với y mà nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

Mọi người đều lộ ra nụ cười thoải mái, Quan Oánh Oánh là người hiện đại, chạy nhanh tới bên cạnh Quan Hủ Hành, bắt lấy bả vai y, cười nói, "Thì ra là em trai của bọn chị, vậy mà trước giờ không chịu nói, thật là quá đáng."

"Đúng vậy, khó trách cậu cứ khăng khăng bảo chúng ta không có khả năng, thì ra là vậy, nhưng mà có một đứa em ngầu lòi như vậy cũng không tệ, vừa rồi cậu thật sự rất lợi hại, nhìn bộ dáng xám xịt của đám khốn kia, thật là quá đã!"

Quan Hoa cũng hưng phấn chạy tới phát biểu cảm nghĩ, hắn với Quan Oánh Oánh rất quen thuộc với Quan Hủ Hành, tuy rằng bị khí thế vừa rồi của y dọa chạy, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy y chỉ là một thiếu niên thanh tú thôi, quan trọng nhất vẫn là, y chính là em trai ruột của bọn họ, còn cái gì có thể khiến người khác hưng phấn hơn.

Trước thế tiến công nhiệt tình của bọn họ, hình tượng lãnh khốc mà Quan Hủ Hành vẫn luôn duy trì liền bất đắc dĩ mà sụp đổ, đây cũng coi như là gia đình đoàn tụ đi, tuy rằng là dùng cách thức khác.

Chờ hai người phát biểu cảm nghĩ xong rồi, y nhìn Hạ Nhan Chi ở trước mặt nói: "Cảm ơn anh thời gian này đã chăm sóc cho Quan Phong, công việc mà anh phụ trách làm cũng rất tốt."

Đây không phải chỉ là một lời nói suông, y đã nhìn qua thành tích trong khoảng thời gian này của Hạ Nhan Chi, so với tưởng tượng càng ưu tú hơn, nếu không phải có hắn đứng ra lo chu toàn mọi việc, chỉ sợ người bên bộ phận của Quan Phong đều bị Quan Hủ Kiệt điều đi sạch hết.

"Là điều mà tôi nên làm." Đối phương rất khiêm tốn mà nói: "Vừa khéo ngành mà tôi học chính là thương mại, có thể giúp đỡ Tiểu Phong, tôi cũng rất vui vẻ."

Quan Hủ Hành khen ngợi mà gật đầu, lại nhìn anh em Quan Sóc một cái, "Lúc nãy tôi nói về tình huống của công ty chắc hẳn các anh đã rõ rồi, trách nhiệm của các anh, là nỗ lực khiến nó mau chóng đi vào lại quỹ đạo."

Nhìn thấy Quan Nguyệt có điều muốn nói, y hỏi: "Còn vấn đề gì?"

"Tôi muốn từ chức."

Ánh mắt sắc bén phóng tới, Quan Nguyệt có ảo giác như đang đối mặt với cha mình, hắn thật cẩn thận nói: "Có liên quan đến chuyện tham ô công khoản, tôi bảo đảm sẽ bổ sung phần công khoản thiếu hụt nhanh nhất có thể, có cái vết nhơ này, tôi cũng không có tư cách ở lại làm bộ trưởng của công ty, chuyện này ba tôi cũng đã biết trước khi ông ấy hôn mê, ông ấy từng nói qua một tháng mà còn chưa bổ sung lại số tiền đó liền báo cho cảnh sát, hiện tại kỳ hạn sớm đã qua, nếu cậu muốn báo cảnh sát, tôi cũng không có ý kiến."

Quan Nguyệt rốt cuộc cũng có thể đối mặt với sai lầm của bản thân, xem ra trong khoảng thời gian này hắn và La Trình cũng đã thảo luận với nhau rồi, bất quá khi đó y cũng chỉ là tức giận mà thuận miệng nói thôi, y làm sao có thể đưa con mình vào đồn cảnh sát được?

Nhìn Quan Nguyệt, Quan Hủ Hành nói: "Tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng sẽ không duyệt anh từ chức, anh vẫn luôn làm rất tốt, hiện tại công ty đang cần người, vậy mà anh lại muốn từ chức theo chân tình nhân đi hưởng thụ sao? Tôi không đồng ý."

Trong lòng Quan Nguyệt lộp bộp một tiếng, kinh ngạc mà nhìn y, Quan Hủ Hành cười, lại nói: "Con người đều sẽ phạm sai lầm, té ở đâu, thì đứng lên ở đó, đây chẳng phải lác tác phong của ba anh sao? Tôi nghĩ, quyết định của tôi cũng có thể đại biểu thay cho ý của ông ấy."

"Nhưng mà... Tiền nợ..." Mấy trăm vạn kia, muốn hắn lập tức móc ra, căn bản là không thể.

"Tiền nợ đã có người thay anh trả." Giá của ly Whiskey cũng thật là xa xỉ, Quan Hủ Hành oán giận mà nghĩ.

"Ai thay tôi trả."

"Anh cho là ai, thì chính là người đó."

Cho con mình một chút gợi ý, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, biểu tình nhiều lần thay đổi, Quan Hủ Hành bởi vì bị gạt mà tâm tình buồn bực trước đó cũng dần tốt đẹp lên, "Ra ngoài làm việc cho thật tốt, về sau không được nhắc lại chuyện này nữa."

"Đã biết, cảm ơn."

Quan Nguyệt nói xong lời cảm ơn liền vội vã rời đi, nhìn bộ dáng vui vẻ kia của hắn nhất định là muốn báo cho La Trình biết một tiếng, nghĩ tới bộ dáng hai đứa nhỏ nghĩ tới nổ não cũng không nghĩ ra là ai, Quan Hủ Hành ác liệt mà cười.

Y nói với Quan Sóc: "Đuổi việc thư ký của anh đi, tôi không muốn nuôi một con chó mà ngay cả một chút trung thành cũng không làm được."

Thư ký kia không báo cho hắn thông tin đúng lúc, có thể là sợ hãi thế lực của Quan Hủ Kiệt, cũng có thể là coi những báo cáo đó không đáng nhắc đến, Quan Sóc có chút không nỡ đuổi cô ấy đi, bất quá lại không dám phản bác.

"Tôi sẽ tìm thư ký khác cho anh." Quan Hủ Hành quay đầu lại nói với Quan Oánh Oánh: "Nói với Trương Duyên, bảo hắn tới công ty báo danh."

"Khụ khụ!"

Phía sau truyền đến tiếng ho khan, hiển nhiên là Yến Tử Thanh bị dọa vì quyết định này rồi, Quan Oánh Oánh cũng ngẩn người cả ngày, nói: "Trương Duyên học luật mà, bảo hắn tới làm thư ký hình như không phù hợp cho lắm đi? Lại nói chân hắn cũng chưa có được tốt."

Trên thực tế, bảo Trương Duyên tới công ty chỉ là ý niệm đột nhiên xuất hiện khi y nhìn thấy thư ký của Quan Sóc không tận chức trách mà thôi, y cũng nghe được vài chuyện của Trương Duyên từ chỗ của Yến Tử Thanh, tuy rằng nghề nghiệp không thích hợp, nhưng là người tương đối đáng giá để tín nhiệm, về phần hắn muốn ra sức học lên học vị tiến sĩ, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới công việc, nếu ngay cả một điểm này mà hắn cũng không có thành ý, vậy căn bản không xứng kết giao với con gái nhà mình.

Nghe thấy Quan Hủ Hành nói vậy, Quan Oánh Oánh đỏ mặt không lên tiếng, tựa như đang suy xét lấy chuyện này ra để thử lòng đối phương cũng là một chủ ý không hề tồi.

Quan Hủ Hành giao lại công việc xong, liền bảo bọn họ rời đi, những vệ sĩ mướn tạm thời cũng cùng nhau kéo ra ngoài, Yến Tử Thanh đóng cửa, khóa trái, xoay người lại, Quan Hủ Hành đang dựa vào ghế tổng tài, mỉm cười nhìn hắn.

"Chúng ta thắng rồi, Duyệt Duyệt, chúng ta đánh một trận thật đẹp mắt!"

Không có khói súng ác liệt, lại càng thảm thiết hơn bất cứ chiến trường chém gϊếŧ nào, hắn biết đối thủ mà bọn họ phải đối mặt là người như thế nào, chỉ cần lơ là một chút thôi, bọn họ sẽ không bao giờ vực dậy được, một khắc đó hắn liền hiểu được nguyên nhân tại sao Quan Duyệt lại không chịu mời hắn.

Nhìn tư liệu tỉ mỉ như thế, trên thực tế vẫn có chút lỗ hổng, trong quá trình luật sư Cố kiểm tra, mặt ngoài thì hắn trả lời thong dong nhưng chỉ có hắn biết lúc ấy tim hắn đập nhanh đến cỡ nào, nhưng hắn không thể nào lùi bước. Cái lúc mà hắn đặt bút xuống ký hết những tập tài liệu kia, cũng đã cho phép bản thân, đó là, mặc kệ kết quả có như thế nào đi nữa, đều cùng Quan Duyệt cùng tiến cùng lui.

Cảm nhận được tâm tình của Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành mỉm cười nói: "Vừa rồi anh làm rất tuyệt, Yến Thanh."

Loại cảnh tượng giương cung bạt kiếm này đối với y mà nói đã quá đỗi bình thường, y cũng có đủ tự tin sẽ trấn áp được đám khốn kia, nhưng quan trọng nhất vẫn là cần sự phối hợp của Yến Tử Thanh, sự thật chứng minh y không nhìn lầm người, Yến Tử Thanh đối đáp rất thong thả, ngắn gọn chặt chẽ, phát huy ngoài dự đoán, lúc ấy thay vì nói nhìn hai luật sư đối đáp, chi bằng nói thưởng thức người yêu mình biểu diễn, biểu diễn hoàn mỹ như trong vô hình cổ vũ y.

"Anh tuyệt như vậy, không phải em đã biết từ sớm rồi hay sao?" Yến Tử Thanh hơi ghé tới bên tai của y trêu ghẹo, "Biết gì không? Khi em mặc tây trạng lại có một phong vị rất khác nha."

Quan Hủ Hành nâng mí mắt lên, trong mắt đã sớm không còn khí thế bá đạo nữa, giữa mày đều tràn đầy ý cười dịu dàng, "Anh muốn chơi ở đây?"

"Cái này phải xem em có biết điều hay không."

Yến Tử Thanh ác liệt mà thổi khí vào bên tai của Quan Hủ Hành, cười nói: "Thật kỳ quái, rõ ràng em là em út, vậy mà lúc nãy cứ như đang giáo huấn con mình vậy."

Hắn có hơi ngờ ngợ, ánh mắt mà Quan Duyệt nhìn anh em Quan Sóc rất kỳ quái, có lo lắng, có trách móc, nhưng càng nhiều hơn là sắc thái cưng chiều, Quan Duyệt che giấu tâm tình của y rất kỹ, nếu Yến Tử Thanh không phải là loại quan hệ thân mật này, có lẽ cũng chẳng phát hiện được những thời khắc đó, không khí quá mức quỷ dị, thật khiến cho người khác cảm thấy không khỏe chút nào cả.

Thân thể của Quan Hủ Hành cứng đờ, ngay sau đó liền nâng mắt lên lạnh lùng nhìn hắn.

"Lúc này anh nên chuyên tâm cho tôi mới đúng."

Người yêu thoạt nhìn không cao hứng, Yến Tử Thanh thông minh mà dừng đề tài lại, ngôn ngữ liền chuyển sang hành động thực tế, trước tiên dùng nụ hôn, ngăn chặn y lại.

"Vâng, thiếu gia."

Sau khi triền miên qua đi chính là vùi đầu vào công việc, đây là điều gay go nhất trong giai đoạn tình yêu, bất quá có Yến Tử Thanh ở bên cạnh giúp đỡ, lượng công việc của Quan Hủ Hành cũng giảm bớt một phần rất đáng kể, chỉ nhằm vào những tình huống khốn khó trước đó của công ty mà làm ra những phần văn kiện phù hợp, cùng với chính sách giảm biên chế tăng lên, y không cần người quá thông minh, nhưng phải tuyệt đối trung thành, Quan Hủ Kiệt thì hết thuốc chữa rồi, còn về phần công tác mà y định giao cho con trai của Quan Hủ Anh thì y cũng giao lại cho người khác luôn.

Còn Hạ Nhan Chi.

Trong khoảng thời gian này y rất biết ơn sự nỗ lực của Hạ Nhan Chi, nhưng cũng không phải là y hoàn toàn tín nhiệm hắn, so với Trương Duyên, người này rõ ràng là khó dò hơn nhiều.

Một ly trà xanh liền được đưa đến trước mặt y, Quan Hủ Hành tiếp nhận nhấp một ngụm, hương vị của trà quả nhiên hợp lòng người, là tay nghề của Yến Tử Thanh.

"Duyệt Duyệt, tiền mà em mua cổ phiếu là ở đâu ra vậy?" Hắn dựa vào cạnh bàn, cười hì hì hỏi.

Quan Hủ Hành hoài nghi mà nhìn Yến Tử Thanh, ở chung lâu như vậy, y đã biết nụ cười của Yến Tử Thanh không phải mang theo thiện ý như bề ngoài của nó, bất quá vẫn trả lời hắn, "Đỗ Dao, ông ấy là bạn của ba tôi."

"Đó không phải là một khoản tiền nhỏ." Ý cười trên miệng Yến Tử Thanh không giảm, nhìn không ra ẩn ý gì.

Quan Hủ Hành nhướn mày, "Anh muốn nói gì?"

"Không có gì, chỉ cảm thấy em lợi hại đến khó tin."

Trong lòng run lên một cáu, Quan Hủ Hành theo bản năng hỏi: "Anh sợ tôi?"

"Sao anh phải sợ em?"

Sau lưng truyền đến ấm áp, Yến Tử Thanh từ phía sau ôm lấy y, mỉm cười nói: "Có người yêu lợi hại như vậy, không phải là chuyện rất vui vẻ sao?"

Yến Tử Thanh không hỏi nữa, cũng không hỏi chuyện chữ ký, Quan Hủ Hành biết lấy đầu óc của hắn nhất định đoán được giữa y và Đỗ Dao đã làm một cái thỏa thuận gì đó, nhưng hắn không hề nói gì cả, sự thông minh của hắn được biểu hiện trên sự tín nhiệm cùng săn sóc, làm cho y rất cảm động.

Chờ bức màn này hạ xuống, y liền rút khỏi thương trường, bỏ lại hết tất cả, lấy thân phận là Quan Duyệt cùng Yến Tử Thanh bắt đầu một cuộc sống mới.

Đột nhiên, ý niệm này xuất hiện ở trong đầu của Quan Hủ Hành.

Một tháng sau, sinh hoạt chủ yếu của Quan Hủ Hành đều chỉ qua lại giữa công ty và nhà, những vệ sĩ tạm thời mà ngày đó y thuê đều bị y tống cổ, đổi thành những cảnh vệ của công ty, đây là vì Yến Tử Thanh lo lắng cho an toàn của y mà cố chấp sắp xếp cho y, bản thân Yến Tử Thanh ngoài trừ đi làm, gần như là quanh quẩn ở bên cạnh y, bài tập bên đại học nghiên cứu thì nhờ bạn học làm giúp.

"Anh qua loa như vậy không được tốt lắm đi? Nói như thế nào đi nữa tôi cũng là một thằng đàn ông, không cần phải bảo hộ như vậy."

Hôm nay, Quan Hủ Hành có chút chuyện ở công ty, tranh thủ lúc rảnh liền gọi cho Yến Tử Thanh, nghe ngữ khí thì như đang khiển trách, nhưng trên mặt đều là nụ cười chứng minh chủ nhân của nó hoàn toàn không phải vì được bảo vệ mà buồn bực.

"Duyệt Duyệt đáng yêu, xin tin tưởng trực giác của một người đã xém trở thành cảnh sát hậu cần đi."

Yến Tử Thanh ở bên kia điện thoại trêu chọc, bất quá hai người đều biết đó không phải là chuyện cười.

Từ sau khi công ty trải qua một hồi chấn động kia và nghênh đón cơn lốc mới, Quan Hủ Hành đã chuẩn bị tâm lý bị trả thù, Quan Sóc vẫn luôn căn dặn mọi người phải cẩn thận, cho nên trong thời gian này y vẫn luôn đề phòng, Quan Hoa thì như keo dán chó mà dính trên người y cả ngày, may là hiện tại Quan Hoa đã chuyển từ cảm tình tình yêu sang tràn ngập sùng bái, nếu không đã sớm bị Yến Tử Thanh xua đuổi như pháo hôi rồi.

"Hiện tại anh đang làm gì vậy?"

Quan Hủ Hành một bên nói chuyện một bên cũng không chậm trễ công việc, ngón tay linh hoạt mà gõ trên bàn phím, dùng đầu bả vai kẹp điện thoại lại nói chuyện với Yến Tử Thanh.

"Mới tan làm, chuẩn bị tới trường một chuyến, đúng rồi, luận văn tiến sĩ của anh được thông qua rồi."

Yến Tử Thanh nói rất vui vẻ, Quan Hủ Hành biết vị giáo sư kia nổi tiếng là khắc nghiệt, có thể cho Yến Tử Thanh thông qua, một phần là dựa vào vận khí đi.

"Tôi cũng sắp tan làm rồi, tôi đi tìm anh nha."

"Không cần, em trực tiếp về nhà là được, cùng nhau ăn mừng."

"Anh muốn ăn mừng như thế nào?"

"Còn chưa nghĩ ra, bất quá trên giường cũng là lựa chọn không tồi." Nói xong câu cuối, Yến Tử Thanh bắt đầu cười.

"Ân, tôi sẽ suy xét."

Quan Hủ Hành tưởng tượng đến bầu không khí dưới ánh nến, coi bộ cũng không tồi, gần đây bọn họ giao lưu tứ chi càng ngày càng ăn ý, Yến Tử Thanh là một người tình rất hoàn mỹ, ít nhất y cho là như vậy.

Có lẽ y cũng nên cảm ơn ông trời đã cho Yến Tử Thanh đến nhà y mượn tiền vào buổi tối hôm đó.

Hai người hàn huyên một lát mới cúp điện thoại, Quan Hủ Hành vừa mới buông điện thoại, liền nhìn thấy Quan Hoa ở bên ngoài chạy vào, hai tay ôm ngực, dựa vào thành cửa không vui mà trừng y.

"Anh rất khó chịu" Hắn nói: "Nhìn thấy em và tên kia buồn nôn như vậy, lại không có cách nào đoạt em lại từ tay hắn, trong lòng liền buồn bực vô cùng, em xứng đáng với một người tốt hơn!"

Sau khi Quan Hủ Hành tới công ty nhận chức, Quan Hoa liền đem nơi này thành địa bàn của hắn, thỉnh thoảng chạy tới lắc mông nâng cao sự tồn tại của mình, đối với bài ca muôn thuở của hắn, Quan Hủ Hành đã sớm nghe đến phát chán, đem văn kiện cho vào cặp công văn, thuận miệng hỏi: "Tốt hơn? Ở đâu?"

"Anh Trình cũng đâu có tồi, bạn trai anh ba cũng không tồi, cho dù là anh, cũng hơn cái tên nham hiểm đó."

Quan Hoa tùy thời đều không quên đẩy mạnh tiêu thụ bản thân một chút, nhưng ngay sau đó lại chán nản vì nhớ đến quan hệ huyết thống của hai người, hắn hoàn toàn không còn đất diễn nữa, rất muốn dùng thủ đoạn một chút để kéo em trai mình ra khỏi tên nhãi chán ghét kia, bất quá nhớ đến thủ đoạn của y, nếu bị lộ tẩy, vậy... Hắn nhất định chết rất thảm.

Từ chuyển biến trong một tháng của công ty có thể nhìn ra được, tác phong hành sự của Quan Duyệt giống cha mình bao nhiêu phần, tuy rằng y là tổng tài trên danh nghĩa, nhưng quyền hành vẫn luôn giao cho Quan Sóc, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được những người đi theo Quan Hủ Kiệt đều bị cách chức, xuất phát là từ ý muốn của Quan Duyệt, nhưng cố tình những người này một câu phản kháng cũng không dám nói ra, Quan Hoa đoán trong chuyện này nhất định là có chuyện mà mình không hề hay biết, cho nên những người bị chèn ép mới không dám nói nên lời nào, thử hỏi một người như vậy, hắn làm sao có thể chọc vào được?

"Giày có hợp hay không, chỉ có người mang vào mới biết."

Quan Hủ Hành nói, rời khỏi văn phòng, Quan Hoa mặt dày mà theo đuôi ở phía sau lấy lòng, "Em trai à, anh mới đổi một cái xe mới, có muốn ngồi lên hóng gió một chút không?"

"Tôi phải đến bệnh viện thăm ba, anh đưa tôi đi." Có Quan Hoa ở đây, y liền không cần mang theo vệ sĩ, mỗi ngày đều có vệ sĩ đi theo, y cũng cảm thấy rất phiền.

"Được chớ được chớ, vừa vặn anh cũng muốn đi thăm ba."

Được cho phép đi cùng, Quan Hoa tựa như chó con mà ha ha ở phía trước dẫn đường, trên đường Quan Hủ Hành mua một bó cẩm chướng mang đi theo.

Khối thân thể kia vẫn ngủ say như cũ, cứ như ngủ say vĩnh viễn không tỉnh lại, Quan Hủ Hành ngồi ở bên cạnh một chốc, thấp giọng nói: "Tôi rất hạnh phúc, cảm ơn."

Ra khỏi bệnh viện, ngồi vào xe của Quan Hoa, Quan Hủ Hành nhìn chiếc xe kiểu mới bắt đầu di chuyển, đột nhiên nhớ tới chuyện chúc mừng cho Yến Tử Thanh, liền nói với Quan Hoa: "Này, chiếc xe này không tồi, tặng cho tôi đi."

"Đây là phiên bản giới hạn đó, anh chỉ vừa mới mua thôi, còn chưa chơi đã ghiền..." Quan Hoa lẩm bẩm nói, nhưng ngay sau đó lại sảng khoái đáp: "Bất quá chúng ta là anh em thân nhau như tay chân, em trai muốn, người làm anh như anh chỉ có thể nhịn đau bỏ qua thứ yêu thích."

Tiếp nhận chìa khóa mà hắn đưa, Quan Hủ Hành cười, "Cảm ơn, anh chọn một chiếc xe khác đi, sau này lại mang giấy tờ đến cho tôi."

Y ngồi vào vị trí điều khiển, Quan Hoa muốn lên xe, cửa xe đã khóa lại, cửa sổ hạ xuống, Quan Hủ Hành nói: "Tôi đang bận, anh bắt tắc – xi về nhà đi."

Chân ga giẫm xuống, con xe rất nhanh liền biến mất, tứ công tử Quan gia ở đằng sau nhìn theo.

"Này, sao chơi gì kỳ vậy, qua cầu rút ván à (aka chơi xong rồi bỏ =))!"

Quan Hoa đứng tại chỗ tức giận mà hét to nửa ngày, mới nhớ tới một chuyện càng quan trọng hơn.

"Quan Duyệt, hình như em vẫn còn là vì thành niên mà!"