Cái giường trong nhà lay động không ngừng. Ninh Vũ vươn tay giữ lại eo nhỏ của người dưới thân mặc sức mà đâm chọc. Nam Húc quỳ ở trên giường, tầm nhìn tối đen do bị bịt mắt, hai tay cũng bị trói chặt vào đầu giường, hai chân nhỏ gầy run run theo từng động tác của người nọ, dịch trơn trong suốt thuận theo cử động mà chảy dọc đùi trong.
Từng động tác của Ninh Vũ đều rất dịu dàng nhưng vẫn khiến Nam Húc run rẩy không thôi, anh bị bịt mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào xúc giác mà cảm nhận hai bàn tay ấm áp dìu tại bên hông mình, cùng với tính khí của người nọ chậm rãi khuấy động lỗ nhỏ phía sau, từng cú thúc đánh vào đều phát ra tiếng nước nóng bỏng.
Ninh Vũ từ phía sau ôm lấy Nam Húc, cậu cúi xuống ngậm lấy vành tai anh mà nỉ non từng lời nhỏ nhẹ, “Anh này, nếu không muốn làm ba lần thì chúng ta gộp thành ba trong một nhé? Anh đừng cắn môi nữa, em muốn nghe anh kêu lên.”
Cả người Nam Húc vì động tình mà nổi lên một tầng phấn hồng, tính khí giữa hai chân căng đến nỗi trướng đau. Ban đầu bởi vì hai tay bị trói chặt nên không có cách nào tự an ủi bản thân, sau đó lại bị tên cún con Ninh Vũ ăn tươi nuốt sống làm không biết mệt bắn ra ba lần, hiện tại cả người đều vô lực, cái gì cũng không bắn ra được nữa.
“Tiểu Vũ... Ah... Đủ rồi chứ... Ah... Không muốn... Tha anh... Anh còn chưa làm... cơm tối...”
Ninh Vũ cố ý thả chậm tốc độ đâm chọc, vươn tay nhẹ nhàng xoa nắn tính khí của anh, thân thể hai người gắt gao kề cận, lỗ nhỏ tội nghiệp bị vây chật kín phun ra từng dòng niêm dịch.
Ninh Vũ vừa làm vừa hỏi, “Tối nay anh nấu món gì?”
Nam Húc thở hổn hển trả lời, “Cơm cà ri thịt bò... Được không...”
“Anh sai rồi.” Ninh Vũ tháo băng dán trên tay Nam Húc đồng thời xoay đầu anh lại, đem tính khí rút ra khỏi mật huyệt, lột bỏ áo mưa hương đào màu hồng rồi đẩy vào cái miệng nhỏ nhắn trước mặt mình.
“Anh đáp sai rồi, cơm tối chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã.” Ninh Vũ sảng khoái ưỡn eo, thuận tiện tháo xuống bịt mắt trên mặt Nam Húc.
Cậu từ trên cao nhìn xuống, thoả mãn khi thấy Nam Húc bị mình bắt nạt đến mặt đỏ mũi hồng, nước mắt đong đầy chực chờ chảy xuống, tội nghiệp quỳ trên giường khẩu giao cho cậu.
Ninh Vũ đột nhiên ấn sát đầu Nam Húc, không bao lâu anh liền cảm nhận được một luồng chất lỏng tanh nồng nóng hổi phun vào miệng mình. Cao trào qua đi, Ninh Vũ đem tính khí đã mềm xuống lấy ra ngoài, cúi người ôm Nam Húc đỡ xuống giường “Nhổ ra đi anh, bẩn lắm.”
Nam Húc nghe lời, đem đồ vật trong miệng phun lên tờ khăn giấy Ninh Vũ đưa lên trước mặt, sau đó ném đi.
Ninh Vũ sau khi được thoả mãn liền như chú chó nhỏ ngoan ngoãn, nằm úp sấp lên l*иg ngực Nam Húc cọ cọ “Anh ơi em đói bụng, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài nha.”
Nam Húc liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, hai người làm một lúc cũng đã tám giờ rưỡi, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên trong l*иg ngực mình “Đồ ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, cũng trễ rồi, để anh làm cho em.”
Ninh Vũ ôm chặt anh làm nũng “Anh không mệt sao? Thôi anh dạy em đi, em giúp anh.”
Hai chân Nam Húc run rẩy gắn gượng đứng lên, lấy đại một cái áo sơ mi tuỳ ý mặc vào, cau mày ghét bỏ nói, “Em mà làm thì hỏng hết mất, bằng không đem đống dâu tây anh vừa mua rửa sạch sẽ đi.”
Trong phòng bếp, Nam Húc mặc một cái tạp dề màu hồng, mái tóc mềm mại được buộc sau đầu, anh đem rau dưa cùng thịt bò rửa sạch sẽ, cắt thành từng khối nhỏ hoàn mỹ, sau đó nêm nếm gia vị rồi thả vào trong nồi hầm.
Ninh Vũ ngồi ở một bên ung dung rửa dâu tây, đồng thời ngắm nhìn bộ dáng mặc tạp dề của anh, sau thắt lưng buộc thành cái nơ con bướm khiến vòng eo tinh tế nhỏ nhắn càng lộ rõ.
Nam Húc đang bận rộn, bỗng dưng có đôi bàn tay từ sau ôm lấy anh.
Trong miệng Ninh Vũ ngậm một trái dâu đút tới bên miệng Nam Húc, thuận lợi trao đổi một nụ hôn ướŧ áŧ ngọt ngào “Anh, em nhớ anh.”
“Anh này, có phải tên bạn trai cũ lại tìm anh không?” Ninh Vũ cọ cọ vào cổ anh, giọng nói mang theo ba phần bất mãn bảy phần ghen tuông hỏi.
Nam Húc cứng đờ, chùi sạch tay xoay người lại giải thích, “Anh đã nói không phải là bạn trai mà... Chỉ là bạn thời đại học thôi, sau khi tốt nghiệp chưa từng liên lạc, chỉ là gần đây cậu ta...”
Ninh Vũ hừ nhẹ, “Em không tin, hắn kéo anh đi bar thì tốt lành nỗi gì? Nếu không phải em đến kịp lúc, anh chẳng phải đã bị kẻ khác khi dễ sao? Loại người khốn nạn này gặp một lần em liền đánh một lần, gϊếŧ hắn cho bỏ ghét cũng được.”
Nam Húc bất đắc dĩ trấn an, “Được rồi, không nhắc đến chuyện lần đó nữa.”
Lại nói, người bạn kia là bạn thời đại học của Nam Húc, miễn cưỡng lắm cũng xem như có chút quen biết, bỗng dưng những ngày gần đây người kia liên lạc với anh, nói là muốn giới thiệu công việc cho anh, vừa kiếm được nhiều tiền lại không thấy mệt, Nam Húc cảm thấy Tiểu Vũ nhà mình cũng lớn rồi, học phí mấy năm sau quả thực tốn một khoảng tiền không nhỏ.
Suy nghĩ một lúc anh liền đáp ứng, chỉ là không ngờ lại có một ông chủ để mắt đến Nam Húc, vừa vặn ông chủ đó cùng người bạn thời đại học có chút giao tình, ông ta hi vọng người kia hỗ trợ một chút để ông có thể bao dưỡng Nam Húc.
Khi Nam Húc biết chuyện liền quay đầu rời khỏi, nào ngờ bị ông ta áp người lên ghế, anh dùng đủ mọi cách để thoát ra nhưng không được, huống hồ Nam Húc cũng không có bối cảnh gì, chỉ là một đầu bếp nhỏ chuyên làm đồ ngọt tráng miệng tại một tiệm bánh mà thôi.
May mắn hôm ấy Ninh Vũ đến bar dự party một người bạn, từ trong khe cửa nhìn thấy cậu, anh nhanh chóng gọi điện cầu cứu. Ninh Vũ nghe xong liền dẫn theo đám bạn bè cùng lớp, người cầm thiết côn, người cầm ghế dựa bước tới, nếu không phải đã kinh động đến bảo vệ thì tên ông chủ kia chắc chắn bị Ninh Vũ tẩn cho răng rơi đầy đất.
Ninh Vũ đoạt lại Nam Húc tha về nhà. Trên đường về, dù anh đã tận lực khống chế bản thân giữ bình tĩnh nhưng đầu ngón tay vẫn run rẩy không ngừng khiến cậu đau lòng không thôi.
Ngày hôm đó cậu hết sức tức giận, chỉ vào mặt anh giáo huấn, “Nếu như hôm nay em đến chậm một bước thì sao?! Làm sao lại dễ tin người như vậy! Tệ hơn là nếu như hắn ta trói anh lại rồi cắt thận cắt cái thứ gì thì anh làm sao hả?! Em biết phải sống thế nào?!”
Nam Húc sắc mặt tái nhợt thuỷ chung núp trên sô pha không nói một tiếng, chắc hẳn anh còn sợ lắm, đầu ngón tay đến bây giờ vẫn phát run.
Ninh Vũ đau lòng, ngồi xuống bên cạnh đem anh ấn vào l*иg ngực mà vuốt ve, “Không sao, từ ngày mai em đến đón anh về.”
Trải qua sự việc ngày đó, mỗi ngày tan học Ninh Vũ đều canh chuẩn thời gian đứng chờ dưới cột đèn xanh đèn đỏ đầu phố mà đón Nam Húc về, cậu sợ bản thân chỉ cần sơ ý một chút liền đánh mất ca ca yêu quý.
Nam Húc đem phần cơm cà ri nóng hổi đến trước mặt Ninh Vũ, còn mình thì vùi ở trên ghế sô pha nhìn cậu ăn cơm. Vì đang tuổi lớn, Ninh Vũ ăn rất nhiều, cả phần cơm đều được cậu chén sạch sẽ. Mỗi lần Ninh Vũ ăn cơm, Nam Húc sẽ ngồi một bên ngắm cậu, tận mắt nhìn thấy cậu ăn đồ do chính mình nấu khiến tâm lý anh sinh ra một cảm giác vui vẻ thoả mãn.
Ăn xong, Ninh Vũ xoay đầu lại liếc mắt liền nhìn thấy người yêu đã tựa vào sô pha ngủ gật. Hôm nay ca ca bị mình tàn nhẫn bắt nạt, mệt đến độ mắt mở không lên.
Ninh Vũ dọn dẹp chén đũa sạch sẽ, sau đó cúi người ôm Nam Húc trở về phòng ngủ, kéo chăn đắp kĩ càng, cúi đầu hôn một cái lên môi anh rồi thoả mãn rời đi.
Sợ anh ngủ không yên nên cậu tắt hết đèn chỉ chừa mỗi chiếc đèn bàn, sau đó nằm nhoài lên bàn học được đặt kế bên anh mà làm bài tập.
TBC
Ghê thật, làm bài cũng chẳng muốn xa người yêu, uishhh ==” Thật ra chó con rất thích gọi Tiểu Nam là ‘Ca ca’ nhưng vì cảm thấy ngượng quá nên tớ đã đổi rồi =)))) ‘Anh ơi, anh à’ nghe mà thấy cưng làm sao (≧◡≦)