Hỗn loạn, tiếng thét chói tai.
Những người này, thật ồn……
Cây trâm rời tay rơi xuống, y ngã vào một vòng tay ôm ấp kiên cố ấm áp.
Tướng công của y thấp giọng nói ở bên tai y: “Thiều Khanh, ta tới đón ngươi về nhà.”
Quý công tử ngẩng đầu, đôi mắt nhìn không thấy rốt cuộc cũng có giọt nước mắt ánh chút ôn nhu, trên gương mặt tái nhợt chậm rãi lộ ra một nụ cười: “Trương Đại Cẩu, ngươi thật sự là con rùa lớn ngu ngốc……”
Một tay Đại tướng quân gắt gao ôm thê tử của hắn vào trong ngực, hét lớn một tiếng: “Nhi tử, đi mang đệ đệ ngươi đi!”
Cẩm Y Vệ rốt cuộc đuổi kịp tới nơi này, bao vây đại trạch Lưu phủ chật như nêm cối.
Ánh mắt Hoàng đế trẻ tuổi lạnh lùng, mặt vô biểu tình mà nhìn một nhà bọn họ. Hắn nói: “Trương Khích, ngươi không được đi.”
Đại tướng quân cười lớn một tiếng, ôm thê tử vung đao nhằm về phía vòng vây tầng tầng kia.
Hắn từng lấy được thủ cấp tướng lĩnh từ trong thiên quân vạn mã, như tiến nhập chỗ không người.
Khi đó, hắn là vì quân công tước vị, vì muốn xứng đôi với tiểu thiếu gia của hắn.
Hôm nay, hắn cũng có thể đơn thương độc mã tàn sát ra khỏi trùng vây.
Vì…… Thiều Khanh của hắn ……
Trên mặt Đại tướng quân dính đầy máu, hắn lại đang cười: “Tức phụ nhi, ngươi có sợ không?”
Mỹ nhân trong lòng ngực áo đỏ đầu bạc, mặt mày xinh đẹp, lung linh như họa: “Ngươi ở đây, ta không sợ.”
Một đao trảm ngàn địch, thương ngang phá vạn quân.
Ta là kẻ si tình, sao lại sợ âm thanh sát phạt.
Đại tướng quân một đường chém gϊếŧ một đường xông lên, chẳng sợ một chân đã nửa tàn, cũng ngăn không được bước chân tàn sát nặng như dãy núi của hắn.
Hoàng đế đứng ở nơi xa, trên gương mặt trẻ tuổi âm ngoan hiện ra hận ý thống khổ.
Một cây đao trong tay Cẩm Y Vệ bổ về phía sau cổ của Quý công tử, Đại tướng quân nổi giận gầm lên một tiếng xoay người ngăn trở.
Trường đao tận xương, nội tạng đã nát.
Máu tươi dính đầy trên mái đầu bạc trắng của Quý công tử, ngón tay tái nhợt vuốt ve gương mặt của Đại tướng quân: “Ngươi bị thương.”
Đại tướng quân nói: “Không có việc gì, còn không đau bằng ngươi đánh.”
Một đao, một bước, ổn định vững chắc, từng bước đạp máu, sát ra trùng vây.
Một người nửa tàn, ôm thê tử mắt mù của hắn lảo đảo mà chạy, máu tươi đầy đất.
Cuồng phong thổi lên tuyết lớn bay đầy trời, làm người trong tuyết không mở đôi mắt ra được.
Ở trong tuyết lớn Hoàng đế không chịu nhắm mắt, nhìn tuyết trắng mai đỏ trong thành Duyên Châu, dùng ánh mắt tiễn hai người kia đoạn đường cuối cùng, nhẹ giọng nói: “Không cần tiếp tục đuổi theo, để cho bọn họ đi.”
Kẹo sơn tra trong trí nhớ thời thơ ấu đã sớm khô cứng vô vị, những yêu hận mãnh liệt cuồn cuộn ào đến hàng đêm khiến hắn đau đớn muốn chết, cũng sớm nên ném đi ở trong gió tuyết.
Nhóc con dưới sự bảo vệ của sư phụ, ôm đệ đệ khóc thút thít trong tã lót của mình biến mất trong gió tuyết.
Hồ Thanh Dạ kết băng, khuôn viên bên hồ có khói bếp bốc lên, nhóm gia nô còn đang tận chức tận trách chờ chủ nhân đến.
Đại tướng quân ôm thê tử nửa tỉnh nửa mê của hắn vọt vào trong viện, hai người cùng ngã quỵ ở bên trong gió tuyết.
Máu tươi nhiễm ướt áo đỏ lẫn đầu bạc, chu sa trên khóe mắt và ấn đường của Quý công tử cũng đỏ đến mức càng thêm tươi đẹp bắt mắt.
Nhóc con và sư phụ nó từ trong gió tuyết đi theo xông tới, khóc lóc kêu: “Cha!”
Quý công tử nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà sao?”
Đại tướng quân chảy nước mắt cười to: “Đúng vậy tức phụ nhi, chúng ta về đến nhà, ngươi muốn ăn cật dê xào tái không?”
Một tòa nhà nhỏ bên hồ Thanh Dạ, trong một đêm trống không.
Nhóm gia nô cầm bạc bị phân phát về nhà, gia sản kho hàng bị tiêu cục chở đi, không người nào biết vận đến nơi nào.
Ngoài thành Duyên Châu, trên mặt hồ Thanh Dạ có một chiếc thuyền rồng hoa mỹ. Hoàng đế trẻ tuổi mặc long bào đứng ở đầu thuyền, nhìn tòa khuôn viên có hoa đào nở rộ ở nơi xa kia.
Kia từng là nơi yên bình mà Trương Khích chuẩn bị riêng cho hắn và Lý Thiều Khanh.
Cung nữ nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ có muốn lên bờ nhìn xem?”
Hoàng đế tự giễu một tiếng: “Một tòa khuôn viên trống rỗng, có cái gì để nhìn chứ?”
Đại tướng quân và Quý công tử mang theo mấy đứa con của bọn họ đi Nghiệp Châu.
Nơi đó là chỗ gần biên giới hoang vu, dãy núi dày đặc, không có người nhận ra bọn họ.
Vẫn như cũ có một tòa nhà sân nhỏ, mấy gia nô.
Ngoài cửa là một mặt hồ nước, thời điểm mùa xuân sẽ nở rộ rất nhiều hoa đào.
Có một mỹ nhân đầu bạc mù lòa, ngẫu nhiên sẽ băng bó miệng vết thương cho các thợ săn lên núi săn thú bị thương, khai chút phương thuốc cầm máu sinh cơ.
Nhưng thân thể mỹ nhân cũng không khỏe, suốt ngày buồn bực không vui, thường thường hộc máu.
Ngày đó hoa đào nở, Quý công tử té xỉu trong dược phòng.
Y ăn không ngon, ngủ không yên. Công tử danh môn tự phụ tuấn mỹ ngày xưa, đã tiều tụy quá đỗi gầy gò ốm yếu.
Đại tướng quân sợ hãi mà không biết làm sao: “Thiều Khanh, Thiều Khanh ta tìm đại phu cho ngươi, tìm đại phu tốt nhất thiên hạ.”
Quý công tử nhẹ giọng nói: “Đại Cẩu ngốc, bản thân ta chính là đại phu a.”
Tay Đại tướng quân ôm y không ngừng sờ: “Ngươi là đại phu, vì cái gì ngươi không chịu uống thuốc.”
Quý công tử nói: “Đại Cẩu, ta không có sinh bệnh. Ta chỉ là…… yếu đi……” Y nhẹ nhàng chỉ vào ngực của mình, “Từ nơi này bắt đầu, từng chút từng chút yếu dần.”
Đôi mắt tàn phế, nửa thân nặng nề, những vận rủi đó đè y đến suy sụp. Từ đây về sau, tất cả sinh hoạt đều biến thành tra tấn khó có thể thừa nhận.
Ăn cơm là tra tấn, ngủ là tra tấn. Ngay cả khi tướng công nhẹ giọng thì thầm tâm sự với mình, y đều thống khổ đến nỗi tâm như đao cắt.
Y vì đứa con trong tã lót của mình, đã mạnh mẽ chống đỡ lâu lắm lâu lắm……
Thật sự…… Chịu đựng không nổi nữa……
Quý công tử nói: “Đại Cẩu, mang ta đi ra ngoài ngắm hoa đào đi.”
Đại tướng quân run rẩy bế người gầy gò như thanh củi kia lên, từng bước một đi ra cửa phòng, đi tới dưới tán cây hoa đào.
Trong hương hoa Quý công tử lẳng lặng dựa sát vào hắn, nhẹ giọng hỏi: “Đại Cẩu, hoa đào Nghiệp Châu có màu gì?”
Đại tướng quân nghẹn ngào nói: “Màu đỏ.”
Quý công tử lại hỏi: “Gạch trên mặt đất có màu gì?”
Đại tướng quân run rẩy, môi hôn lên đuôi lông mày y: “Màu xanh lá.”
Quý công tử nhẹ nhàng cười: “Năm đó ở Giang Nam ta gặp được một tiểu khất cái đáng thương trong mưa. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ta liền nghĩ, trong ánh mắt của con khỉ nhỏ này giống như có ngôi sao a, sáng lấp lánh thật là đẹp mắt……” Y giống như thật sự quá mệt mỏi, nói nói liền nhắm hai mắt lại.
Mùa xuân Nghiệp Châu không có mưa, chỉ có hoa đào đỏ thắm như máu đào rào rạt tự nhiên bay múa ở trong gió.
Nước mắt trong mắt Đại tướng quân một giọt một giọt lăn xuống, thân thể trong lòng ngực dần dần lạnh băng. Trong sắc xuân tươi đẹp hắn khóc đến cuồng loạn.
“Thiều Khanh!!!!!!”
Hoa đào rơi xuống, hồn phách xa dần.
Đại tướng quân đau đến mức té xỉu trên mặt đất.
Chờ khi hắn tỉnh lại, đã phát hiện bản thân biến về bộ dáng thiếu niên.
Thành Duyên Châu hai mươi năm trước, sơn đỏ trên tường thành vẫn mới tinh.
Hoa đào và mưa phùn phiêu phiêu phất phất, hai chân hắn đều bị gãy, đang nằm trên nước bùn nhìn lên mưa phùn mênh mông trong không trung.
Một con ngựa lớn cao to chậm rãi đến, lập tức có tiểu thiếu gia xinh đẹp nũng nịu giống tiểu thần tiên đến, đang lo lắng mà nhìn hắn, ngọt ngào mềm mại mà nói: “Đại phu, ngươi cứu cứu người này đi, ta cho ngươi rất nhiều tiền.”
Nước mắt trong mắt Đại tướng quân tràn mi, hắn nghẹn ngào nói: “Nếu có một ngày ta công thành danh toại quyền khuynh thiên hạ, có thể cưới ngươi làm vợ hay không?”
Hắn biết, có thể nhất kiến chung tình với một người, nhất định là tiền sinh có duyên.