Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 171

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu xuống trên giường.

Hai cỗ thân thể ôm nhau, nhiều điểm mập mờ, xa hoa lãng phí.

"Ừ......" Hàn Mộ hơi xoay người, sau đó khẽ rên một tiếng.

Toàn thân của cô giống như là bị xe tải hung hăng nghiền qua.

Nếu như muốn dùng một chữ để hình dung loại cảm giác này, vậy thì một chữ này chính là đau.

Đau đớn, tê dại giữa hai chân, toàn thân cũng dinh dính sền sệt, rất không thoải mái.

Hàn Mộ vừa hơi xoay người, sau đó toàn thân chấn động, mặt lập tức đỏ lên.

Mở ra ánh mắt mông lung, Hàn Mộ trừng Ninh Doãn Ngân bên cạnh còn chưa mở mắt.

Tên ngựa đực này!

Bắt đầu ở toilet buổi chiều hôm qua, đến bên trong khách sạn vẫn không chịu buông tha cho mình, ròng rã giằng co chính mình một đêm.

Hàn Mộ trợn mắt trắng.

Cho dù thật sự đã sáu năm không chạm vào phụ nữ cũng không cần có bộ dáng này chứ!

Mà lúc này giờ phút này, bộ vị quan trọng của người đàn ông này còn đặt ở trong cơ thể của mình.

Hàn Mộ vừa thẹn vừa tức!

Một cái tát không khách khí trực tiếp vỗ vào trên đầu Ninh Doãn Ngân, "Anh, anh còn dám giả chết!"

"Ai u......" Ninh Doãn Ngân sợ hãi kêu một hồi, khóe miệng vốn hơi nhếch lên đã thả lỏng xuống.

Mở hai mắt ra, Ninh Doãn Ngân bày ra vẻ nàng dâu nhỏ, "Tiểu Mộ, sao em lại đánh anh......"

"Anh câm miệng!" Hàn Mộ nhìn chằm chằm Ninh Doãn Ngân, "Anh, mau đi ra ngoài cho em!"

"Cái gì đi ra ngoài?" Ninh Doãn Ngân yêu nghiệt cười một tiếng, sau đó chậm rãi nhúc nhích hông của mình.

"Ừ......" Hàn Mộ không nhịn được khẽ rên một hồi, khóe mắt cũng mang theo từng tia màu hồng phấn.

"Còn muốn anh đi ra ngoài sao?" Mộ tay Ninh Doãn Ngân đã trực tiếp bao trùm lên hai luồng cao ngất mềm mại của Hàn Mộ, "Hả?"

"Anh...... anh...... khốn kiếp......" Hàn Mộ cười duyên, "Đi...... Đi, ra cho em...... Đi ra ngoài!"

Ninh Nhị đáng chết này, thế nhưng được voi đòi tiên. Làm cho cô......

Cô hiện tại nói thế nào?

Đi ra? Nhưng lửa trên người cô đã bị khơi lên rồi!

Không đi ra? Thế nhưng tên đàn ông đáng chết này đã ăn cô cả đêm, cô đã không có hơi sức tiếp tục ứng phó với ngựa đực này nữa rồi!

"Ha ha ha ha......" Ninh Doãn Ngân cười đến giống như là yêu yinh, thân thể vẫn còn giãy dụa, "Tiểu Mộ, bà xã thân yêu của anh, rõ ràng em đang ăn ở hai lòng. Em xem, thân thể của em còn thành thật hơn cái miệng nhỏ nhắn của em đấy!"

"Anh là tên khốn kiếp......" Tay Hàn Mộ gắt gao nắm lấy lưng Ninh Doãn Ngân, trên lưng của Ninh Doãn Ngân rõ ràng đã để cho cô cào ra rất nhiều dấu vết rồi.

"Anh không ra, sẽ không ra!" Ninh Doãn Ngân càng nói càng kích động, eo vẫn còn ở không ngừng vặn vẹo.

"Ừ...... A......" Trong miệng Hàn Mộ lại tràn ra một tiếng rên khẽ.

Âm thanh thật sự đủ khiến người ta xấu hổ......

"Ha ha......" Tay Ninh Doãn Ngân không ngừng di chuyển ở trên người Hàn Mộ.

"Tiểu Mộ, em nhìn đi, giờ phút này bộ dạng của em thật sự cực kỳ xinh đẹp!" Ninh Doãn Ngân dùng sức va chạm hai cái.

Trên gương mặt của Hàn Mộ đã nhiễm lên sự đỏ mặt thẹn thùng của tìиɧ ɖu͙©.

"Anh mau...... ngừng lại chút....." Trong miệng Hàn Mộ đã nói không ra được một câu, "Ninh Nhị, anh mau...... ngừng......"

Vào giờ phút này, Ninh Doãn Ngân nghe được, ý của Hàn Mộ cũng không biết là bảo hắn ngừng lại, hay bảo hắn nhanh lên một chút!

"Tiểu Mộ, em bảo anh nhanh lên một chút, hay là bảo anh dừng lại đây?" Ninh Doãn Ngân ngoài miệng nói xong, nhưng thắt lưng vẫn vận động không ngừng lại.

Sáu năm không chạm vào phụ nữ kết quả chính là Hàn Mộ phải ba ngày ba đêm không xuống giường được, tinh lực của cô cần đều bị cái tên Ninh Nhị này làm cho hết sạch!

Dưới sự nỗ lực Ninh Nhị, rốt cuộc Hàn Mộ ngậm miệng mình lại, hai chân quấn trên eo Ninh Doãn Ngân, không ngừng vặn vẹo bản thân.

Ninh Doãn Ngân tăng nhanh tốc độ của mình, giống như một con ngựa thoát khỏi dây cương, lao vụt lên, không muốn ngừng bước chân của mình lại.

"Hự......" Một tiếng gầm nhẹ, Ninh Doãn Ngân phóng ra ở trong cơ thể của Hàn Mộ, sau đó mệt mỏi nằm ở bên cạnh Hàn Mộ, thở hồng hộc.

Cặp mắt Hàn Mộ mê ly, hận không thể dùng một cước đá người này xuống giường, trong miệng không ngừng nguyền rủa, "Ngựa đực, cái đồ ngu ngốc nhà anh!"

"Tiểu Mộ, nghỉ ngơi một chút." Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng nắm eo của Hàn Mộ, "Còn nữa, kiểu như anh ở trên người em, có ngu ngốc anh cũng nhận!"

Lời Ninh Doãn Ngân nói thật sự khiến Hàn Mộ im lặng, "Anh đừng làm loạn nữa! Em mệt mỏi, cẩn thận em đá anh xuống giường!" Cô cũng không nghe sót lời Ninh Nhị vừa nói, nghỉ ngơi một chút. Sau đó thì sao?

Đợi lát rồi tiếp tục...... mẹ nó! Làm gì còn tinh lực chứ?

"Anh ngu ngốc, cút xuống cho em." Hàn Mộ đưa một cước ra muốn đạp Ninh Doãn Ngân xuống dưới giường.

Tên ngựa đực này không đi xuống, thể nào cô cũng phải chết ở trên giường.

Ai ngờ, Ninh Doãn Ngân lập tức nhìn ra ý của Hàn Mộ, trong nháy mắt Hàn Mộ đạp hắn, hắn bắt được chân của Hàn Mộ.

Sau đó......"Rầm......"

một tiếng.

"Ninh Nhị, cái tên ngu ngốc!" Hàn Mộ tức giận.

Đúng là tên ngu ngốc. Tự mình cút là được rồi, làm gì mà phải kéo cô xuống giường theo chứ.

Hiện tại thì hay rồi, quần áo hai người cũng không có mặc, cứ y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy té lăn quay trên đất.

Ninh Doãn Ngân ở trên, Hàn Mộ ở dưới. Tư thế mập mờ, động tác càng thêm mập mờ!

"Anh......" Hàn Mộ cắn răng nghiến lợi, "Anh đứng lên cho em......"

"Ha ha......" Ninh Doãn Ngân tà tà cười một tiếng, sau đó lắc đầu, "Tiểu Mộ à, em xem, ngay cả ông trời cũng không nguyện chúng ta ngừng làm vận động! Em xem, chúng ta vẫn nên tiếp tục đi!"

"Tiếp tục em gái anh đấy!" Hàn Mộ hận không thể tát cho hắn một cái, " Anh đứng lên cho em!"

"Không dậy nổi, anh không dậy nổi!" Ninh Doãn Ngân cười đến rất hả hê, "Chúng ta tiếp tục đi, Tiểu Mộ!"

Cũng không trưng cầu ý kiến của Hàn Mộ, Ninh Doãn Ngân tiếp tục cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của Hàn Mộ.

Tên đàn ông đáng chết...... ngựa đực đáng chết......

Anh...... mau chết đi cho lão nương......

Hàn Mộ thật không chịu nổi, khẽ cắn trên môi Ninh Doãn Ngân, "Mau chết đi cho lão nương!"

"Ai u......" Ninh Doãn Ngân lập tức nhảy ra khỏi thân thể Hàn Mộ.

Như vậy có thể thấy được, một cái cắn này của Hàn Mộ có bao nhiêu hung ác!

"Hừ......" Hàn Mộ hừ lạnh, nhìn Ninh Doãn Ngân, vẻ mặt hài lòng.

"Tiểu Mộ, em......"

"Đinh đinh......" Lúc này một hồi tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, ngắt lời hai người.