Một bản báo cáo bị ném đến trước mặt Bạch Thanh Tình.
Bạch Thanh Tình nhìn giống tờ giấy bị gió thổi rơi xướng đất, đột nhiên một trận khó hiểu hoảng hốt đánh úp về phía cô ta.
Loại cảm giác hoảng hốt này hung hăng níu chặt lòng cô ta, làm cho cô ta sợ hãi, rất bất đắc dĩ, rất không biết làm sao!
“Cô Bạch, không phải cô giúp tôi đi làm một bản báo cáo xét nghiệm DNA
sao?” Ninh Doãn Ngân cười lạnh “Như vậy, hiện tại tôi có thể cho cô xem
một phần!”
Cô gái này còn muốn giở trò gì?
Chẳng lẽ cô ta diễn một tuồng giống như sáu năm trước với anh sao?
Giúp anh đi làm một bản báo cáo xét nghiệm DNA?
Nếu Ninh Doãn Ngân anh tin lời cô ta, vậy anh đúng là một người ngu ngốc và hai hàng!
Khóe miệng Ninh Doãn Ngân hơi nhếch lên, lẳng lặng nhìn Bạch Thanh Tình ngồi trên mặt đất chật vật không chịu nổi “Làm sao tôi dám làm phiền cô Bạch đích thân giúp tôi làm một bản báo cáo xét nghiệm chứ. Cô Bạch, có muốn tôi đọc cho cô nghe thứ trước mặt cô, được không?”
Bạch Thanh Tình ngẩng đầu nhìn Ninh Doãn Ngân, hai hàng nước mắt chảy dài, như hoa lê đẫm mưa, rất đáng thương.
“Cái này......Đây là cái gì?” Bạch Thanh Tình run rẩy đưa tay cầm tờ giấy trên mặt đất lên.
Đừng! Đừng cầm! đừng nhìn!
Trong lòng Bạch Thanh Tình có một giọng nói đang hét lên.
Tay run rẩy không ngừng, Bạch Thanh Tình cầm tờ giấy trên mặt đất, hai mắt
nhìn, ánh mắt của cô ta lập tức mở thật to, dĩ nhiên nước mắt cũng từng
giọt từng giọt rơi xuống đất, giống hai hạt châu bị bẻ gãy.
“Nó......Ngân.......Nó, chẳng lẽ thật sự..........Là con của anh?”
Không! Sẽ không!
“Không!” Bạch Thanh Tình bò lên, một phát bắt được tay Ninh Doãn Ngân “Ngân, tin em, kết quả xét nghiệm DNA này không phải sự thật! Tại sao con nhỏ kia
có thể là con của anh? Nó một chút cũng không giống anh! Không phải con
của anh, không thể.......”
Ninh Doãn Ngân cúi đầu, một tia nhu hòa từ trong mắt chợt lóe lên.
Cô bé kia không giống anh? Tại sao anh không có cảm giác?
Sao cô bé này có thể không giống anh!
Ngược lại anh cảm thấy cực kỳ giống anh, giảo hoạt giống anh, bụng đen tối giống anh.
Ninh Doãn Ngân anh là hồ ly xấu xa, vậy cô bé kia chính là tiểu hồ ly!
Ngẩng đầu, một đạo ánh mắt độc ác hiện lên trong mắt Ninh Doãn Ngân.
Cúi đầu, một tay nắm chặt cằm Bạch Thanh Tình, ép cô ta nhìn vào mắt anh “Chẳng lẽ cô nghi ngờ tình báo của ông nội tôi sao?”
“Ông nội?” Bạch Thanh Tình hoàn toàn chấn động.
Ông nội cũng biết, ông biết mình có một đứa cháu cố gái. Như vậy..........
Như vậy, ông còn có thể tác hợp cô ta và Ngân sao? Như vậy, ông nội anh sẽ lựa chọn cô tay hay chọn cháu cố gái của ông?
“Ông nội?” Ninh Doãn Ngân cười đến mức làm cho Bạch Thanh Tình sởn tóc gáy.
“Cô cũng xứng gọi ông nội tôi là ông nội sao?”
Ông nội nhà anh tùy tiện để người khác gọi ông nội sao? Muốn gọi, ông nội
nhà anh phải đồng ý. Như vậy, chẳng phải Ninh Doãn Ngân anh có rất nhiều anh chị em sao?
Thật là buồn cười!
Sắc mặt Bạch Thanh Tình còn trắng hơn so với tờ giấy trong tay.
Những tin tức này làm cho cô ta không biết phải làm sao!
Việc này có phải có nghĩa, ông nội sẽ không chấp nhận quan hệ giữa cô ta và
Ngân, có nghĩa cô và Ngân cũng không có khả năng, có nghĩa cô ta không
thể trở thành vợ của Ngân, thiếu phu nhân nhà họ Ninh!
Việc này không có khả năng, việc này hoàn toàn là vì người phụ nữ tên là Hàn Mộ!
Bạch Thanh Tình té lăn trên mặt đất, ngẩng đầu, hung ác nhìn về phía Hàn Mộ thản nhiên ngồi trên ghế sô pha.
Hàn Mộ nhận được ánh mắt độc ác, đương nhiên ngẩng đầu lên, nghênh đón Bạch Thanh Tình, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, lắc đầu.
Sao cô ta dùng ánh mắt như thế nhìn cô? Làm cho cô có cảm giác như cô đang thiếu nợ cô Bạch mấy trăm vạn!
Hàn Mộ khó hiểu nhún vai, cũng không phải Hàn Mộ cô có lỗi với cô ta, dường như người làm cho cô ta bị thương là người đàn ông trước mặt kìa!
Bạch Thanh Tình nắm chặt tay, móng tay thật dài muốn đâm vào lòng bàn tay, cô ta lại không có một chút đau đớn nào.
“Đều tại mày! Là con hồ ly tinh mày!” Bạch Thanh Tình từ trên mặt đất nhảy
dựng lên, chạy về phía Hàn Mộ, giơ tay lên, muốn tát Hàn Mộ một bạt tay.
Hai mắt Hàn Mộ mỉm cười, vì sao đại tiểu thư này không có việc gì lại thích tát tay người khác? Thật nhàm chán!
Trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, Hàn Mộ nhẹ nhàng giơ tay mình lên, dễ dàng
chặn lại bàn tay Bạch Thanh Tình đang giơ giữa không trung “Bạch đại
tiểu thư, oan có đầu nợ có chủ, tôi nhớ Hàn Mộ tôi không có thiếu nợ
cô.”
“Không thiếu nợ tao?” Hai mắt Bạch Thanh Tình trừng Hàn Mộ,
hận không thể băm cô thành thiên đao vạn quả, “Nếu không phải tại mày,
sao Ngân có thể đối xử với tao như thế. Mày chính là con hồ ly tinh!”
“Ha ha.......” Hàn Mộ cười nhẹ, cười đến Bạch Thanh Tình lạnh cả người “Vậy cũng được, cho nên, tôi phải cảm ơn cô Bạch thật tốt!” Hơi nhích lại
gần Bạch Thanh Tình, lời nói Hàn Mộ lành lạnh kề sát vào cổ cô ta.
Bạch Thanh Tình cảm giác như có một con dao đang kề sát vào cổ cô ta, một
trận mát lạnh tày đáy lòng dâng lên, lạnh đến mức làm cô ta phát run.
“Lần trước đã bỏ qua một lần, Cô Bạch cô thật sự không biết suy xét!”
Bạch Thanh Tình cứng đờ người, máu trong cơ thể giống như kết thành băng.
“Cô Bạch, cô hãy nghe cho kỹ. Đứa bé là con của Ninh Doãn Ngân, mà người đàn ông Ninh Doãn Ngân này cũng là của Hàn Mộ tôi!”
“Cô.......Cô nghe rõ chưa?” Hàn Mộ nhẹ nhàng đẩy ra, Bạch Thanh Tình lại bị văng ra ngoài.
Bạch Thanh Tình gần như xụi lơ trên mặt đất, sức lực cả người như bị rút sạch.
Ngân không thương cô ta! Anh có con của anh! Mà cô lại bị che giấu.
Bạch Thanh Tình ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ độc ác, đều là vì người đàn
bà này. Cô ta nhất định phải gϊếŧ chết người đàn bà này, chỉ có như vậy, Ngân mới có thể trở lại bên cạnh cô ta!
Bạch Thanh Tình từ trên
mặt đất bò lên, nhìn Ninh Doãn Ngân: “Ngân! Anh nhất định sẽ hối
hận........Bạch Thanh Tình tôi xin thề, tôi nhất định sẽ khiến cho người phụ nữ này chết không yên!”
“A.......” Ninh Doãn Ngân cười lạnh “Đầm rồng hang hổ!”