Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 110: Đàn ông của tôi cô có gan đến cướp

"Đúng vậy, đây là do cô thiếu nợ Ngân. Muốn mạng của cô, cô cũng không thường nổi." Cửa đột nhiên bị mở ra, một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn xinh đẹp đi vào.

Bạch Thanh Tình nổi giận đùng đùng đi đến, giay cao gót bảy phân vang lên cộc cộc trên sàn nhà.

"Đều do con hồ ly tinh là cô." Ngón tay sơn màu đỏ của Bạch Thanh Tình chỉ thẳng vào Hàn Mộ, nổi giận đùng đùng nói "Nếu không phải con hồ ly tinh là cô, sao Ngân có thể nằm trên giường bệnh, chưa rõ sống chết!"

Hàn Mộ lạnh lùng quét mắt qua Bạch Thanh Tình, không nói câu nào.

Cô gài này, thật sự rất đần độn!

"Thanh Tình, con đang làm gì đó?" Ninh Trúc Mặc thản nhiên nhìn lướt qua Bạch Thanh Tình "Cô không biết đây là bệnh viện sao? Doãn Ngân còn nằm ở đó, con còn lớn tiếng, náo loạn đủ chưa?"

Đôi mắt Ninh Trúc Mặc hơi rủ xuống. Giống như cháu ngoại Tuyết Như. Vì sao lại kém xa như thế?

Ninh Trúc Mặc khẽ lắc đầu.

Bây giờông đã hiểu tại sao Doãn Ngân sống chung với cô ta đã lâu nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy cô ta chướng mắt rồi!

"Con......" Bạch Thanh Tình bị lời nói của Ninh Trúc Mặc làm cho nghẹn họng, hai mắt đáng thương nhìn về phía Ninh Trúc Mặc "Ông nội, con......."

"Thôi đi." Ninh Trúc Mặc khoát tay "Ở đây không có chuyện của con. Con về trước đi."

"Nhưng......" Bạch Thanh Tình muốn nói lại thôi "Nhưng mà ông nội, con muốn ở lại chăm sóc cho Ngân."

Trong lòng Bạch Thanh Tinh kinh hãi. Sao cô ta có cảm giác Ninh Trúc Mặc không thương yêu cô ta nhưn trước đây chứ? Trước kia, ông rất thương yêu cô ta. Nếu không có Ninh Trúc Mặc yêu thương, sao cô ta dám không sợ hại đứng bên cảnh Ninh Trúc Mặc chứ? Nhưng bây giờ.... ...

Bây giờ Ninh Trúc Mặc lại lạnh nhạt với cô ta!

"Không cần!" Ninh Trúc Mặc thản nhiên nói: "Ở đây có bác sĩ chăm sóc rồi."

"Con, con......." Bạch Thanh Tình không chịu hết hy vọng.

Gần đây trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, nếu lần này cô ta rời đi như thế, cô ta và Ninh Doãn Ngân hoàn toàn hết hy vọng.

"Vì sao cô ta có thể ở lại đây?" Ngón tay Bạch Thanh Tình chỉ vào Hàn Mộ, vẻ mặt phẫn nộ và bất mãn "ông nội, ông không được quên, chính con hồ ly tinh này hại Ngân thành cái dạng này!"

"Con đang chất vấn ông?" Ninh Trúc Mặc đập tay lên bàn, giọng nói không lớn không nhỏ, lại làm cho Bạch Thanh Tình cảm thấy sợ hãi "Lời nói của ông con còn không nghe rõ sao?"

Chẳng Trách Doãn Ngân bài xích cô ta. Thì ra cũng không phải không có nguyên nhân.

Bạch Thanh Tình cứng đờ người, nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt suýt chút rơi xuống.

Bạch Thanh Tình dậm chân, hung hăng trừng mắt liếc Hàn Mộ, sau đó chạy ra ngoài.

"Ai...." Ninh Trúc Mặc lắc đầu "Con bỏ qua cho nó đi. Vốn là muốn hợp tác cho nó và Doãn Ngân thành một đôi. Nhưng cho tới bây giờ thằng nhóc kia cũng không để tâm."

"Dạ." Hàn Mộ thản nhiên trả lời.

Cô không thèm để ý! Cô muốn là sau này, là tương lai. Sự việc trước kia cô canh cánh trong lòng làm gì?

"Thật ra đều là lỗi của ông!" Trên mặt Ninh Trúc Mặc lúng túng "Ông cảm thấy cháu ngoại tuyết như khác nhau quá xa, không nghĩ tới......"

Hàn Mộ vừa nghe, trên mặt nở nụ cươi, thoải mái lắc đầu "Con không ngại trước kia như thế nào. Đàn ông của con người khác cướp thể xem!"

Hàn Mộ cười tự tin.

Sau khi thấy rõ lòng mình còn cần thiết già mồm sao? Tình yêu là tình yêu, yêu chính là yêu.

Bây giờ Ninh Doãn Ngân là người đàn ông của Hàn Mộ cô, người nào dám nói không phải.

Nhưng cô lại không ngờ ông Ninh quý trọng cô và bà ngoại vì đoạn tình cảm kia. Là mối tình thắm thiết của ông Ninh!

Bà ngoại cô đúng là không yêu lầm người!

"Ông Ninh, có lẽ ông không biết." Hàn Mộ cười cười "Thật ra, chỗ sâu nhất trong lòng bà ngoại con vĩnh viễn chỉ có một người."

Ninh Trúc Mặc vừa nghe chấn động cả người, biểu hiện trên mặt làm cho người ta nhìn không ra ý tứ gì.

"Con nói thật?"

"Khi con còn nhỏ, mẹ thường xuyên nhắc đến bà ngoại. Bà nói bà ngoại là một cô gái hiền lành xinh đẹp. Con biết nhà họ Bạch có một bức tranh rừng trúc. Mẹ nói, bà ngoại rất thích một người ở phía sau rừng trúc. Lúc đó trên mặt bà ngoại luôn vui vẻ tràn đầy hạnh phúc." Hàn Mộ mỉm cười.

Rừng trúc! Bà ngoại đang nhớ người nào đó?

Ninh Trúc Mặc vừa nghe, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.

Ông đương nhiên biết rõ lời Hàn Mộ nói. Ông cũng tin Tuyết Như thương ông, gả cho người khác chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Rừng trúc, đây là đang chứng minh còn nhớ đến mình sao?

"Được người yêu như thế, chồng còn cầu gì hơn?" Ninh Trúc Mặc cười "Tuy ông và Tuyết Như không thể sống bên nhau. Ông không thể lấy bà ấy, bà ấy không thể gả cho ông. Nhưng phần tâm của bà ấy, đây là phần lễ vật quý giá nhất đời này của ông!"

"Đời ông như vậy là đủ.... ...."

Hàn Mộ sâu kín thở dài một hơi. Xoay người nhìn về phía Ninh Doãn Ngân nằm trên giường. Kiếp này, cô không muốn để lại chút hối hận nào.

"Cảm ơn con chịu ở lại. Ông biết tình hình của Doãn Ngân không lạc quan." Ninh Trúc Mặc thở dài một hơi.

"Ông Ninh, tin tưởng con!" Hàn Mộ cầm tay Ninh Doãn Ngân "Con nhất định sẽ trả lại cho ông một Ninh Doãn Ngân hoàn toàn khỏe mạnh. Trên đời này, có thể có một người cứu chữa cho anh ấy!"

"Người nào?"

"Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, Thanh Lưu!" Hai cái tên này thốt ra từ miệng Hàn Mộ "Thược Thược nhất định sẽ mời cậu ta đến. Chỉ cần có một tia hy vọng, con cũng sẽ không bỏ qua."

"Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức? Thanh Lưu?" Ninh Trúc Mặc nhướng mày "Con xác định con bé Thược Thược mời được?"

Theo ông biết, Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức không phải là gia tộc bình thường. Gia tộc này không chỉ là gia tộc đứng đầu Châu Âu, còn là một tổ chức đứng đầu thế giới. Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ngoài ánh sáng khống chế một phần ba ngân hàng Châu Âu, nào là buôn lậu ngầm, nào là internet rửa tiền, nào là giao dịch súng ống đạn dược, cái tổ chức này đều làm tất cả!

Nói thật, gia tộc này ngay cả Ninh Trúc Mặc ông cũng không thể trêu vào. Thược Thược chỉ là một cô bé, nó làm được không?

"Thược Thược, nó làm được không?" Ninh Trúc Mặc hơi bận tâm "Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức không đơn giản như thế, sao Thược Thược có thể mời được người như cậu ta chứ?"

Hàn Mộ lắc đầu. Thược Thược nói có thể là có thể, cô chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của con bé.

"Ông Ninh yên tâm. Thược Thược có suy nghĩ riêng của nó!"