"Tốt, Tôi phải đi. Xin chào!" Hàn Khuynh Thược chỉnh đốn quần áo của mình một lần nữa,
tiêu sái hướng về Ninh Doãn Tích làm bộ dạng cúi đầu tạm biệt.
"Con muốn đi đâu?" Giống như bị ánh sáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ một dạng, Ninh Doãn Tích nhíu mày, đồng loạt bắt được cánh tay của Hàn Khuynh Thược.
Ánh mắt Hàn Khuynh Thược trợn trắng, lão hồ ly thối tha này...
"Đương nhiên là rời khỏi đây! Về phần đi nơi nào, nhất định tôi phải nói cho
ông nghe sao?" Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng quét mắt Ninh Doãn Tích, ai
tay ôm trước ngực, vẽ mặt buồn cười nhìn Ninh Doãn Tích, "Nếu không thì, ở lại chổ này cho ông nuôi sao?"
Ninh Doãn Tích có chút quẫn bách, anh tới cùng là làm sao vậy?
"Thôi được rồi!" Hàn Khuynh Thược nhún vai, giơ chân lên, đi ra ngoài.
"Nhưng mà..." Ninh Doãn Tích hơi ngừng lại, "Con chính là một đứa nhóc, muốn đi đâu? Trên người con có tiền sao?"
"Tiền?" Hàn Khuynh Thược lắc đầu, "Không có."
"Thôi được rồi, có có biết thế giới này là một nơi tràn ngập vật chất không?
Con chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa này, cái gì cũng cần phải có tiền. Nhưng mà con không có tiền. COn muốn đi đâu? COn muốn ăn cái gì? Con muốn
nghỉ ngơi ở đâu?" Ninh Doãn Tích thao thao bất tuyệt. Không biết vì cái
gì, anh chỉ muốn giữ đứa bé này lại.
"Được rồi!" Hàn Khuynh Thược bĩu môi, "Vậy ông nói, tôi phải làm sao bây giờ?"
"Đương nhiên là ở lại." Ninh Doãn Tích không chút do dự, trả lời ngay.
Hàn Khuynh Thược nhìn Ninh Doãn Tích một cách kỳ quái, thật là mộ hồ ly
thối tha kỳ lạ. Vì cái gì vẫn muốn giữ nó lại. Mặc dù nói không có việc
gì mà ân cần, kẻ gian cùng trộm. Nhưng mà, mặc kệ nó nhìn anh như thế
nào, cũng không giống! Anh như thể có tiền, mà chính mình một phân tiền
cũng không có. Đây cùng "trộm" cũng không có quan hệ đi!
Hàn Khuynh Thược nhíu mày, vì cái gì?
Chẳng lẽ là...
Hàn Khuynh Thược cúi đầu nhìn bản thân mình. Chẳng lẽ, hồ ly thối tha này có tình cảm với mình sao?
Hàn Khuynh Thược có chút sợ hãi nuốt nước miếng xuống. Tuy nói Hàn Khuynh
Thược nó không sợ trời không sợ đất. Nhưng mà, nó không xui xẻo như thế
chứ, gặp được tên biếи ŧɦái này chứ?
"Cái đứa nhóc này, con suy nghĩ cái gì đó?" Dường như Ninh Doãn Tích nhìn ra Hàn Khuynh Thược đang nghĩ cái gì.
Khóe miệng nhếch lên, bắt đắc dĩ Ninh Doãn Tích hơi cúi đầu xuống, hai tay
nắm khuôn mặt của Hàn Khuynh Thược, "Tôi đối với đứa trẻ không có hứng
thú, hiểu chưa?"
"Buông!" Hàn Khuynh Thược hung hăng đạp Ninh
Doãn Tích một cái, "Hồ ly thối, tại sao ông lại muốn nắm mặt tôi, ông
nói không có mà liền làm như vậy không đúng sao? Có cái tên biếи ŧɦái
nào mà ơi trên mặt viết đủ hai chữ biếи ŧɦái sao?"
"COn..." Ninh
Doãn Tích chán nản. Như thế nào anh lại cùng với đứa nhỏ này lại khó có
thể nói chuyện với nhau? GỌi anh hồ ly thối tha còn chưa tính, còn nói
anh la biếи ŧɦái.
"Được, đi!" Ninh Doãn Tích liên tịch nói hai chữ. Có thể thấy được anh thật sự tức giận đến mơ hồ.
"Cửa ở đây, đi liền, con có thể đi!" Ninh Doãn Tích chỉ vào cửa, đối với Hàn Khuynh Thược nổi giận đùng đùng.
"Hừ..." Ai ngờ Hàn Khuynh Thược đặt mông trên giường ngồi xuống, "Tôi muốn tốt, hiện tại, tôi không muốn đi nữa, hồ ly thối tha."
Dù sao, có
cũng không nóng. Huống chi, nó còn có một chuyện muốn tránh mẹ nó để
làm. Đây là cơ hội tốt.
"Con, con..." Ninh Doãn Tích cảm thấy bản thân mình muốn hộc máu rồi. Anh day day trán, "Được, con không đi, tôi đi..."
Hàn Khuynh Thược nhìn thoáng qua Ninh Doãn Tích, nhìn bóng lưng anh thở phì phò rời đi, làm cái mặt quỷ.
"Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý...."