"Đau. . ." Thân thể cảm thấy đau đớn vì sự tiếp xúc thân mật này, Hàn Mộ đau đến nỗi nước mắt rơi lả tả.
"Đừng khóc!" Ninh Doãn Ngân cau mày nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Hàn Mộ, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Chìa tay ra, Ninh Doãn Ngân bá đạo lau đi những giọt nước mắt trên mặt Hàn Mộ.
"Khốn kiếp. . . Không nên đυ.ng vào tôi, không cần!" Hàn Mộ cự tuyệt sự đυ.ng chạm của Ninh Doãn Ngân. Nước mắt trên mặt không hề giảm đi, ngược lại còn chảy nhiều hơn.
"Đáng chết, bảo cô đừng khóc, cô có nghe thấy không?" Ninh Doãn Ngân gầm nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của Hàn Mộ.
Hàn Mộ cả kinh, đôi mắt vô thần trợn trừng lên, trên mặt ngập tràn nỗi sợ hãi.
Ninh Doãn Ngân cứ hôn môi Hàn Mộ như vậy, lúc đầu thì gặm cắn sau đó chậm rãi biến thành nụ hôn mềm mại, quý trọng.
Hàn Mộ bị nụ hôn này dọa sợ. Nụ hôn triền miên, hôn đến khi Hàn Mộ không biết mình phải làm thế nào!
Ninh Doãn Ngân đưa tay chậm rãi vẽ vài vòng trên thân thể mềm mại của cô, vuốt ve từng góc một trên cơ thể cô.
Hàn Mộ chưa biết mùi đời, làm sao có thể chịu được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Ninh Doãn Ngân, cô run rẩy, trong miệng tràn ra một tiếng rêи ɾỉ, "Ưʍ. . ."
Ninh Doãn Ngân thầm đắc ý, cúi đầu, ngăn chặn cái miệng của Hàn Mộ, lưỡi dần dần tiến vào trong, đi thẳng đến khoang miệng.
Độ ấm ở bên trong bỗng chốc lên cao, làm cho người ta cảm thấy khô miệng.
Ninh Doãn Ngân cũng không thể chịu được nữa, anh muốn càng nhiều, càng nhiều hơn nữa. . .
Không biết từ khi nào bàn tay to lớn của anh đã rút đi toàn bộ quần áo nhếch nhác trên người Hàn Mộ, bỗng nhiên đáy lòng Ninh Doãn Ngân dâng lên cảm giác khó chịu. Tại sao cô gái đáng chết này lại có bộ dạng nhếch nhác như vậy xuất hiện ở trước mắt mình chứ? Đáng giận, chuyện gì đã xảy ra?
Càng lúc cơn tức càng lớn, bàn tay to lớn của Ninh Doãn Ngân nắm lấy bộ ngực mềm mại của Hàn Mộ, dùng sức bóp, giống như muốn trút hết lửa giận của bản thân ra bên ngoài.
Hàn Mộ đau, giờ phút này cô mới phát hiện mình đã không thể trốn tránh được nữa.
"Không cần. . . Buông tôi ra. . . Buông tôi ra!" Cô vô lực giãy dụa. . .
Trong lòng Hàn Mộ dâng lên cảm giác lạnh lẽo, sự trong sạch của bản thân sẽ bị hủy diệt thật sao?
"Câm miệng!" Ninh Doãn Ngân rống lên một tiếng.Cô gái không biết sống chết này dám cự tuyệt mình. Nếu Ninh Doãn Ngân muốn cô gái nào, thì cô gái đó phải tẩy rửa bản thân sạch sẽ, tự giác nằm ở trên giường, chờ đợi anh đến cưng chiều.
Nhưng mà, nhưng mà. . . Cô gái đáng chết này dám cự tuyệt mình.
Ninh Doãn Ngân chặn miệng Hàn Mộ lại, không cho cô cơ hợi phản kháng. Anh nhìn chằm chằm Hàn Mộ, không hề chớp mắt.
Cô, rất đẹp. . . Nhất là lúc cô khóc, ánh mắt của cô hơi kỳ quái, nhưng cô vẫn rất xinh đẹp! Mỗi tế bào trong cơ thể đang kêu gào, kêu gào Ninh Doãn Ngân yêu cô đi. . .
Nhìn thân hình của Hàn Mộ, ngửi hương thơm trên người cô, nuốt từng ngụm nước bọt, máu trong người Ninh Doãn Ngân đều muốn phun ra ngoài, trên tay nổi gân xanh, gỡ bỏ sự trói buộc của bản thân, hung hăng đè ép Hàn Mộ, anh liều lĩnh, ăn hϊếp cô. . .