Sau Khi Chia Tay Làm Sao Giữ Bạn Trai

Chương 4: Ô kẻ sọc

Mấy ngày thi cấp ba đều có mưa nhỏ, lúc làm bài thi ngoại trừ nghe tiếng ngòi bút lướt trên giấy sàn sạt, thỉnh thoảng xuất hiện tiếng “soạt” chói tai khi lật mặt giấy cọ qua mặt bàn, chợt hoàn hồn lại luôn có thể đột nhiên cảm giác được tiếng mưa rơi tí ta tí tách bị lãng quên ngoài cửa sổ.

Lúc môn toán đã thi xong, hầu hết mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí cũng không nặng nề như khi mới thi văn xong hồi sáng, còn có người có tâm tình trêu ghẹo kể những chuyện thú vị ở trường thi của mình, cơ mà đa số mọi người thì vẫn oán giận không kịp thời gian hoặc không nghĩ ra bài tập lớn cuối cùng.

Nhưng nói thật, như Nguyên Khâu Minh ngồi xổm ở cửa cầu thang khu dạy học không chịu đi còn càu nhàu lải nhải thì thật sự là quá mức mất mặt.

“Phần viết chính tả thơ cổ có ba bài tui không làm được.” Nguyên Khâu Minh u oán nhìn Đường Kham Nhất, “Văn cổ và thơ cổ đều không trúng, ông nói xem, lúc ông đánh dấu trọng điểm cho tui có phải là giấu nghề không!”

“Ông thật sự coi tui là thần tiên hả, đánh dấu cái gì thi cái đó chắc.” Đường Kham Nhất tức giận mắng lại, “Có thể trúng phần văn học hiện đại tui đã thấy không thể tưởng tượng nổi rồi.”

“Mấy bài toán sau tui viết lung ta lung tung, xong đời!” Nguyên Khâu Minh ôm đầu kêu rên, may mà hiện giờ mọi người gần như đã về hết, Đường Kham Nhất bị hắn làm cho tê cả da đầu, nếu không phải hắn nắm cặp của mình thì Đường Kham Nhất đã hận không thể lập tức bỏ chạy.

Nhưng cũng may là lúc đó hắn không đi.

Tống Liên và hai nữ sinh khác cùng nhau đi ra, ba người oán giận lẫn nhau, lại không giống những người khác ra khỏi phòng thi dù trên mặt có che giấu tốt cỡ nào thì nét tươi cười vẫn mang theo sự mê man và lo lắng, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng nhảy nhót —— đặc biệt là nữ sinh hoạt bát đến quá mức kia, tên là Liêu Giai hay sao đó, khoa tay múa chân hình dung chuyện hoảng loạn và khôi hài vừa rồi với người bên cạnh, kèm theo mấy từ tượng thanh khoa trương, khiến hai người đi bên cạnh đều thoải mái nở nụ cười.

“Uây, tui vốn đang rửa tay, vòi nước bỗng nhiên tắc mất lại còn phát ra âm thanh ‘ùng ục ùng ục’ kỳ quái, tui định tắt nước đi, chờ lát nước lên là được” Liêu Giai oán giận, lúc nói đến đoạn buồn cười mặt mày đều cong lên, “Bà chị Thanh Linh này thì hay rồi, trực tiếp đưa tay vặn điên cuồng, còn bị bả mạnh mẽ như kỳ tích vặn rớt cái vòi nước luôn! Ha ha ha ha ha ha ha bà lại còn có mặt mũi hỏi tui làm sao bây giờ ha ha ha ha ha ha!”

“Câm miệng!” Mỹ nữ khí chất lạnh lạnh lùng lùng ngày xưa giờ đây vừa chật vật vừa hưng phấn, rõ ràng tóc còn đang nhiễu nước, nhưng trái lại chỉ lo công kích Liêu Giai ướt đến độ cả nội y cũng lộ ra, như là mấy đứa nhóc kể tội nhau sau khi làm chuyện xấu, “Bà còn có mặt mũi nói tui, người đầu tiên bị nước phun là bà, bà thì sao! Phản ứng đầu tiên lại là kêu Tống Liên!”

“Tống Liên! Cứu mạng! Vòi nước nổ rồi a a a a a!” Ngụy Thanh Linh bắt chước Liêu Giai, giọng sắc nhọn cứ như một con gà bị siết cổ thét chói tai, “Á á á á á á á á!”

“Bà bà bà! Bà cho rằng bà tốt hơn chỗ nào! Một cậu trai trong trong trắng trắng như Tống Liên, cứ như vậy bị bà kéo vào WC nữ sửa vòi nước! Bà an tâm cái gì!” Mặt Liêu Giai tức đỏ cả lên, nhìn thoáng qua thằng bạn từ bé nghe đến vui vẻ như chuyện không liên quan tới mình, quyết đoán kéo luôn thằng bạn xuống nước, “Bà cũng hạ thủ được cơ! Mặt Tống Liên nhà ta đẹp thế, bà cứ ấn tay xuống cột nước như vậy, bà đố kị mỹ mạo của cậu ấy đúng không!”

Giọng các cô gái từ trên cầu thang vọng xuống, cho dù đang đấu võ mồm cũng có thể nhìn ra quan hệ thân mật, chọc cho người dưới lầu dù chỉ nghe đôi câu vài lời cũng thấy buồn cười. Đường Kham Nhất nỗ lực kiềm nén khóe miệng đang cong lên, không ngờ Nguyên Khâu Minh lại không kiêng nể gì trực tiếp há miệng cười to, cũng may còn biết khắc chế không cười ra tiếng.

Đối thoại còn đang tiếp tục, âm thanh cũng càng ngày càng gần.

“Đừng nghịch, cẩn thận cầu thang.” Giọng nói ôn nhuận còn mang theo sự trong trẻo chưa vỡ giọng của thiếu niên vang lên, “Chuyện vòi nước và WC tắc nước đợi lát nữa nói một tiếng với chú bảo vệ, ngày mai đi xin lỗi thầy hành chính đi, may là WC ở trong cùng ngày thường ít người vòng đường đi qua đó.”

“Hết cách rồi, ai kêu vừa thi xong nhiều người chen vào WC chỗ hành lang đến thế chứ. Tui nói ông nghe nhé, lúc tui chọn đáp án khẩn trương đến mức mắc tè luôn, ráng chịu đựng đó! Mới vừa nộp bài xong chạy tới lại thấy một dòng người xếp hàng tui muốn phát điên luôn!” Liêu Giai quấn chặt áo khoác to rộng trên người, vốn còn muốn tiếp tục luyên thuyên, kết quả nhìn thấy hai bóng người khác liền im bặt đi.

Oa, hiện trường xấu hổ.

Đường Kham Nhất và Nguyên Khâu Minh vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ba con gà rớt vào nồi canh bị xối ướt đẫm —— tóc cô gái lạ mặt ướt thành từng lọn từng lọn, ngọn tóc vẫn đang tí tách tí tách nhiễu nước, vệt nước men theo gương mặt thon gầy trượt vào cổ áo, váy lụa trắng đẹp đẽ cũng không may mắn thoát khỏi, một đường vừa đi vừa vẩy nước trong đôi giày sandal, nhưng còn coi như tương đối có thể diện trong số ba người; Liêu Giai quả thực như ma nữ bị người ta vớt ra từ trong nước, trốn trong cái áo khoác quá khổ run bần bật, áo thun màu trắng nhìn thấy vào buổi sáng giờ phút này dán sát vào thân thể lộ ra màu da, cũng may áo khoác chỉ ướt một nửa chặn lại phần lớn, đôi giày vải bạt thường loạt xoạt ma sát với mặt đất, để lại một hàng dấu chân ẩm ướt.

Áo thun của Tống Liên cũng gặp phải cảnh ngộ tương tự, ống quần thể dục màu xám kéo cao lộ ra đường nét cẳng chân đẹp đẽ, chân mang giày thể thao, tay xách đôi tất ướt đẫm. Liên tưởng đến vệt nước mà trước đó Liêu Giai hình dung là “cứ như đái dầm ướt quần”, vừa chật vật lại nghèo túng.

Nguyên Khâu Minh nhìn mà cũng không đành lòng tiếp tục cười, quá thảm.

“Cẩn thận dưới đất trơn.” Đường Kham Nhất nắm Tống Liên cách mình gần nhất, để cậu xuống trước, sau đó đỡ Ngụy Thanh Linh mang giày sandal hoảng loạn đến trượt chân, Liêu Giai đã sớm nhảy xuống trước uy hϊếp Nguyên Khâu Minh giữ bí mật, bị Nguyên Khâu Minh túm lấy miễn cho bà cô này ụp đầu xuống đất thẹn quá hóa giận.

Trong số ba người chỉ có Ngụy Thanh Linh cầm ô trong tay, cân nhắc đến việc Tống Liên và Liêu Giai thường cùng nhau về nhà, Đường Kham Nhất nhét cái ô gấp kẻ sọc của mình vào tay Tống Liên “Về nhà sớm chút đi, ngày mai còn có hai môn cuối cùng, cố lên.” Xong kéo Nguyên Khâu Minh còn đang đấu võ mồm với Liêu Giai đoạt lấy ô của hắn đi vào trong mưa.

“Cảm ơn.” Tống Liên nhận ô, cười nói cảm ơn.

“Tui cũng đi đây, chào.” Ngụy Thanh Linh chớp chớp mắt, giơ giơ ô trong tay, “Ngày mai cố lên nha.”

Tất cả mọi người đều vờ như không có gì phát sinh, chỉ là trước khi về nhà tình cờ gặp nhau trước cửa khu dạy học, lễ phép tạm biệt chừa cho nhau chút ít mặt mũi.

Chỉ có Liêu Giai, vô cùng mệt lòng xỉa xói, “Oa, quả nhiên vừa có người không quen thân ở bên cạnh là bà Thanh Linh lại treo cái mặt dịu dàng đoan trang lên.” Cô chắp tay trước ngực cầu khẩn, “Chúc ngày mai bà Thanh Linh thi cử thuận lợi vĩnh viễn không nóng tính nữa, chúc cậu bạn nhỏ Tống Liên thi gì biết đó biết gì thi đó! Amen.”

Tống Liên cạn lời, “Còn bà thì sao?” Tống Liên cởi ô, mở ra che lên đầu mình và thiếu nữ. Có thể là do tác dụng tâm lý, cậu cảm thấy mưa hôm nay dịu dàng đến lạ, vụn vặt rơi trên mặt ô, rất êm tai.

“Ông nghĩ tui ngốc hả? Sao tui có thể tự trù ẻo mình được!”

Tống Liên tức giận đến độ không màng hình tượng trợn trắng mắt, vốn tưởng rằng đối phương nắm chặt góc áo mình là do muốn xin lỗi về hành vi lo thay người khác, không ngờ Liêu nữ sĩ đột nhiên ngượng ngùng, lắp bắp nói, “Tống Liên, thật ra, tui có đem ô.”

Tống Liên im lặng, qua một lát mới trả lời: “Tui cũng có đem.”

Chỉ là lúc đó tui không muốn cự tuyệt.