Suốt dọc đường đi, Sở Linh vẫn không nói câu nào.
Tần Thiếu Đình mua hai ly cà phê trở lại xe, đưa cốc giấy cách nhiệt áp lên mặt Sở Linh.
Lúc này Sở Linh mới có phản ứng, nhận lấy cà phê rồi nói, “Cảm ơn.”
Tần Thiếu Đình thản nhiên nói, “Cậu cứ thế này tôi bán đứng cậu lúc nào cậu cũng không biết.”
Sở Linh cầm cốc cà phê không uống, một lát sau mới nhìn về phía Tần Thiếu Đình, “Anh sắp xếp hết những chuyện này phải không?”
Tần Thiếu Đình bật cười, cũng không có ý muốn giấu giếm, “Xin lỗi, quả thực tôi đã tính kế chuyện gặp đám Ám Dạ. Nhưng tôi không ngờ được mấy người ở bên đó lại hành động như thế.”
Sở Linh lại trầm mặc.
Tần Thiếu Đình tự biết mình đuối lý, cũng không dám đùa cợt Sở Linh nữa, “Hôm nay tôi đã hỏi được Ám Dạ sẽ đến liên hoan, vốn định mượn đám người bên đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu một chút, chưa biết chừng lại có thể kích phát ý chí chiến đấu của cậu, đồng ý tới Chập Lân chúng tôi.”
“Giận thật à?” Tần Thiếu Đình nhìn biểu cảm của Sở Linh.
Sở Linh lắc đầu nói, “So với tính toán của anh thì lời của Hà Mỹ và Hà Tiếu mới khiến tôi giận.”
Sở Linh không phải là người không biết nóng tính, điều này cũng khiến Tần Thiếu Đình hiểu cậu hơn một chút.
“Cho nên tuổi trẻ, không chấn thương bệnh tật gì mà lại giải nghệ, cậu cam tâm sao?” Tần Thiếu Đình hỏi.
Sở Linh nở một nụ cười tự giễu, “Trước đây cảm thấy đó là lựa chọn tốt nhất…”
Trước đây? Tần Thiếu Đình nhất thời tự tin dâng cao, “Nói thật, khi còn đánh giải thành tích của cậu cũng không kém, nhưng vì không có đủ giải nên sau khi giải nghệ mới không có trường nào chủ động mời nhập học, đáng tiếc lắm. Hơn nữa tuy nói giờ cậu đi bổ túc tiếng Anh, nhưng tôi nhìn trạng thái hiện tại của cậu cũng không tốt, có lẽ tương lai ra nước ngoài du học phát triển cũng mờ mịt. Không bằng gia nhập đội tuyển của tôi đi, ngoại trừ thoát khỏi mịt mờ và không cam tâm thì còn có một đội trưởng hoạch định tương lai giúp cậu theo con đường yêu thích, nói cho cậu biết đi hướng nào thì tốt hơn, chờ đến khi cậu giải nghệ có thể đi du học cùng tôi, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, chẳng phải rất có lời hay sao?”
Sở Linh nhìn Tần Thiếu Đình, “Anh lúc nào cũng mời chào thành viên kiểu này à?”
Thực ra Tần Thiếu Đình nói đúng hết, điều kiện như vậy cậu cũng chẳng có lý do từ chối.
“Sao có thể chứ.” Tần Thiếu Đình nói, “Thành viên đội tôi cơ bản đều sống dựa vào cái mặt này của tôi đó, cậu là người duy nhất tôi đích thân ra mặt mời về.”
Sở Linh khẽ cười, lời cậu nói lúc trước cũng chỉ là đùa mà thôi. Có ai mà không muốn hướng về danh tiếng của Tần Thiếu Đình, mỗi kỳ tuyển quân người mới gia nhập Chập Lân lại chẳng đông như mắc cửi.
“Thế nên, đến Chập Lân nhé?” Tần Thiếu Đình không đùa nữa, nghiêm túc trịnh trọng hỏi Sở Linh.
Lần này, Sở Linh không từ chối nữa, chỉ mỉm cười trầm mặc.
“Vậy tôi coi như cậu nhận lời rồi.”
“Ừ.” Sở Linh nhẹ giọng đáp. Từ sau khi giải nghệ, cậu chưa từng cảm thấy không cam lòng như hôm nay. Nếu Ám Dạ đã không cần cậu nữa, được thôi, cậu có thể chọn nơi khác, khoác lên mình tấm áo mới mà chiến đấu.
Tần Thiếu Đình cười ha ha, “Vậy mai thông báo luôn nha?”
Sở Linh nói, “Để ngày kia đi, mai tôi dọn hành lý, còn phải xin nghỉ lớp tiếng Anh nữa.”
“Được.” Tần Thiếu Đình hoàn toàn không cò kè với cậu, người tới tay rồi thì tất cả chỉ là phù du, “Phải rồi, tôi nghe Hà Mỹ nói có vẻ như định gài cậu. Tôi sẽ về nói với Nhung Tước một tiếng, chúng ta đề phòng trước tránh việc không kịp đối phó.”
Nói đến đây, Sở Linh mới nhớ ra hình như mình vừa come out bị động, do dự một chút mới hỏi, “Anh không hỏi chuyện tôi là gay sao?”
Tần Thiếu Đình không để ý lắm, nở nụ cười, “Thì tôi cũng vậy mà, cho nên cảm thấy chẳng việc gì phải hỏi.”
Sở Linh khẽ cười, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Tần Thiếu Đình uống cà phê, việc quan trọng đã giải quyết xong nên cả hai chỉ nói chuyện phiếm, “Nói thật với cậu, tôi có cho người hỏi thăm lý do rời team của cậu trước đây, cảm thấy rất kỳ quái, mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng khi giao thủ với cậu thì cảm thấy cậu là một buff có kiến thức rất vững. Hơn nữa còn hiểu rõ từng chức nghiệp khác nhau, người như vậy không thể nào là dạng chơi bời hời hợt, có tí thành tích đã vội rời đi. Vì vậy tám chín phần mười là trong đội xảy ra vấn đề, bị cô lập.”
Tần Thiếu Đình nói hết những gì quan trọng ra, hắn chủ động nhận tội thì dù sao cũng vẫn hơn sau này để Sở Linh biết được lại nghĩ nhiều. Hắn cũng không đề cập đến Tư Loan, vì hắn cảm thấy căn bản người như Tư Loan không đáng để mình nhắc đến.
“Ừ.” Sở Linh gật đầu.
Tần Thiếu Đình cười nói, “Cũng may đám Ám Dạ đều là một lũ ngu xuẩn, không thì tôi đi đâu mới nhặt được kho báu này bây giờ?”
Tần Thiếu Đình không hỏi lý do tại sao cậu bị cô lập, Sở Linh nghĩ hẳn là Tần Thiếu Đình biết nhưng không muốn xát muối vào vết thương của cậu mà thôi. Dù sao hỏi ra được vụ cô lập chẳng nhẽ lại còn không biết nguyên nhân do đâu sao? Sở Linh cũng cảm thấy ấm áp trong lòng vì sự tinh tế của Tần Thiếu Đình.
Tần Thiếu Đình nói tiếp, “Nói thật ở team tôi nhiều gay lắm, cậu nên đến đội tôi, ưu thế này đội khác không có được đâu.”
“Hả?” Sở Linh mù tịt, nhiều gay? Ngoại trừ Tần Thiếu Đình còn có ai khác nữa sao?
Tần Thiếu Đình cười bí hiểm, “Chờ cậu tới khắc biết.”
Mặc dù Thái Nghệ Tĩnh không công khai nhưng từ trước đến giờ cũng chẳng kiêng kị vì tính hướng của bản thân, thậm chí còn rất kiêu ngạo vì mình có gấu. Chẳng qua trong đội có minh tinh nào đó nên người khác mới không chú ý mà thôi.
Sở Linh cũng không gặng hỏi thêm, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Tần Thiếu Đình nói, “Vậy chiều mai tôi qua nhà đón cậu.”
Sở Linh gật đầu, “Được.”
Trở lại câu lạc bộ, Tần Thiếu Đình lập tức tuyên bố tin tốt cho mọi người, cả đám vui mừng hò reo, chỉ muốn lập tức bắt Tần Thiếu Đình mời một bữa no nê.
Tần Thiếu Đình cũng nói cho cả bọn chuyện cần phải đề phòng, Nhung Tước lập tức bố trí người để ý, tuyệt đối không thể để chuyện gì ảnh hưởng đến việc bọn họ kí hợp đồng với Sở Linh.
Không biết là bên Hà Mỹ chưa chuẩn bị xong hay là Tần Thiếu Đình lo nghĩ quá nhiều, hai ngày nay mọi chuyện êm xuôi, dưới weibo Tần Thiếu Đình vẫn là những dòng comment đòi đăng bài của fan, đám người mới của Chập Lân vẫn luyện tập đâu vào đó.
Đến giờ ăn trưa, Tần Thiếu Đình lái xe tới nhà Sở Linh.
“Tôi tới rồi, có cần lên đó giúp cậu chuyển đồ không?” Tần Thiếu Đình gọi điện thoại hỏi.
“Không cần, có một cái vali thôi, tôi xuống ngay đây.” Giọng nói của Sở Linh xen lẫn chút vui vẻ.
“Được.”
Chẳng mấy chốc Sở Linh đã đẩy vali ra.
Tần Thiếu Đình xuống xe giúp cậu cho vali vào cốp.
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Sở Linh cười, tháo balo xuống cầm ở tay.
“Lên xe đi, chiều nay đói thì gọi đồ ăn ngoài, đừng ăn no quá, tối liên hoan.”
“Chập Lân bọn anh liên hoan tùy ý vậy sao?” Nghĩ lại hồi còn ở Ám Dạ, nếu muốn liên hoan đều sẽ xếp vào thứ sáu.
“Chẳng phải là để mừng cậu gia nhập hay sao?”
Sở Linh rất bất ngờ, có điều cũng không từ chối, sau đó lên xe.
Đang trong giờ huấn luyện, cả tòa nhà rất yên tĩnh, chỉ có tiếng quét tước của lao công vệ sinh.
Tần Thiếu Đình đưa Sở Linh lên thẳng phòng làm việc của Nhung Tước.
“Tới rồi à? Hoan nghênh.” Nhìn thấy Sở Linh, Nhung Tước mỉm cười đứng dậy.
“Chào anh.” Sở Linh không quá quen với Nhung Tước, chào hỏi như vậy cũng không tính là quá xa cách.
“Thiếu Đình mời được cậu tới đây có thể nói đã giải quyết được vấn đề cấp bách của chúng tôi.” Nhung Tước đi tới bên ghế sô-pha, chào hỏi, “Ngồi đi, cà phê hay uống gì?”
Sở Linh ngồi xuống nói, “Không cần, trước khi ra cửa tôi có uống nước rồi.”
“Được rồi.” Cận Luân ngồi xuống đối diện cậu, lấy một bản hợp đồng dưới bàn trà ra, “Tôi cũng không khách sáo nữa ha, đây là hợp đồng chúng tôi đề ra ban đầu, cậu xem qua chút đi.”
Sở Linh nhận hợp đồng chậm rãi đọc, Tần Thiếu Đình thì ngồi xuống cạnh cậu, “Có gì không ổn thì cứ nói, dù sao chúng tôi cũng không biết hợp đồng trước đây của cậu là cái giống gì.”
Sở Linh cười với hắn, tiếp tục xem.
Điều kiện đãi ngộ của Chập Lân rất tốt, lương ký kết khỏi phải nói, Sở Linh cảm thấy rất cao. Về vấn đề làm đại diện thương hiệu thì Chập Lân chỉ lấy 20%, còn lại trừ thuế đi sẽ thuộc về thành viên. Tiền thưởng thi đấu sẽ là của đội viên 100%, nếu ký hợp đồng stream thì quà cáp và tiền donate sẽ thuộc về cá nhân. Câu lạc bộ cung cấp chỗ ở và ba bữa ăn một ngày, các phí sinh hoạt khác thì tuyển thủ tự lo.
Sở Linh ngẩng đầu nhìn Nhung Tước, “Tôi không có ý kiến gì về hợp đồng cả.”
“Vậy được rồi.” Nhung Tước cũng là người thích sự hào sảng, “Vậy tôi sao một bản chính để cậu ký.”
“Được.”
Nhung Tước tới bên bàn làm việc đóng dấu, tùy tiện nói, “Ký túc của chúng tôi đều chia căn một phòng khách hai phòng ngủ, một gian hai người ở, cậu có vấn đề gì không?”
“Không sao cả.” Sở Linh không để tâm chuyện này.
“Vậy cậu ở…”
Nhung Tước còn chưa kịp nói hết, Tần Thiếu Đình đã ngắt lời, “Ở chỗ tôi luôn đi, vừa lúc tôi ở một mình.”
Nhung Tước kinh ngạc nhìn Tần Thiếu Đình.
Tần Thiếu Đình bình thản cười nói, “Phòng khác còn chưa dọn dẹp, để cậu ấy ở cũng bất tiện. Chỗ tôi vừa lúc bỏ trống một gian, giờ cùng team rồi, sau này tiện bàn chiến thuật luôn.”
Lý do đứng đắn đường hoàng người khác nói còn tin nổi, nhưng Nhung Tước hiểu Tần Thiếu Đình thế nào chứ? Tin được tên này chắc? Nhưng vì là bạn tốt nên Nhung Tước cũng không nhiều lời, chỉ nhìn về phía Sở Linh, muốn nghe ý kiến của cậu.
Hiển nhiên Sở Linh cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa vừa tới đội mới, ở cùng người quen trước đó sẽ dễ hòa hợp hơn.
“Ừ, vậy tôi ở với đội trưởng cũng được.”
Người trong cuộc đồng ý thì Nhung Tước cũng không phản đối, cứ chiếu theo yêu cầu của bọn họ. Có điều nếu sau này Sở Linh biết được trong các phòng bỏ trống của đội đều được quét tước thường xuyên, hoàn toàn có thể vào ở thì không biết có trở mặt với Tần Thiếu Đình không nữa.
Đóng dấu của câu lạc bộ xong, Nhung Tước đưa một bản hợp đồng cho Sở Linh, vươn tay nói, “Hoan nghênh gia nhập team 1 của Chập Lân.”
“Cảm ơn.” Sở Linh cười bắt tay với anh.
“Vậy tôi dẫn cậu ấy đi xem phòng trước, tới phòng huấn luyện muộn chút nhé.” Tần Thiếu Đình đứng dậy kéo vali nói.
Nhung Tước gật đầu, “Đi dỡ đồ trước đi.”
Toàn bộ thành viên hạng mục Võ Hiệp của Chập Lân đều ở tầng năm, thang máy hai đầu, ra vào lên xuống cực kỳ tiện lợi.
Phòng của Tần Thiếu Đình ở cuối hành lang, Tần Thiếu Đình chỉ cánh cửa bên cạnh, “Đây là phòng của Cận Luân.”
Sau đó chỉ sang cửa đối diện, “Đây là phòng của Nghệ Tĩnh với bạn trai cậu ta.”
Sở Linh sững sờ – bạn trai?
Chẳng trách Tần Thiếu Đình nói Chập Lân lắm gay, hóa ra Thái Nghệ Tĩnh cũng vậy.
Tần Thiếu Đình không giải thích thêm, mở cửa mời Sở Linh đi vào.
Vừa vào cửa liền thấy một phòng khách hình vuông, có ghế sô-pha và bàn trà, bên cửa sổ có hai chiếc ghế dựa nữa. Hai bên trái phải của phòng khách có hai căn phòng, Tần Thiếu Đình nói, “Gian bên trái là phòng tôi, cậu ở bên phải.”
Diện tích các phòng trong ký túc đều giống nhau, không cần đắn đo.
“Được.” Sở Linh kéo vali của mình tiến vào phòng bên phải.
Phòng ngủ rất lớn, có phòng vệ sinh và buồng tắm riêng, cửa dùng chìa độc lập, hiện tại chìa đang cắm trên ổ khóa, có thể nói là tạo điều kiện cho không gian cá nhân của đội viên tốt nhất có thể.
Tần Thiếu Đình đút tay vào túi quần đi tới đứng bên cạnh Sở Linh, Sở Linh cảm thấy hơi gần liền lùi lại vài bước, nhưng Tần Thiếu Đình cũng không dừng lại, mãi đến khi ép cho Sở Linh phải dựa vào tủ quần áo.
Tần Thiếu Đình nở nụ cười, cúi đầu nhìn Sở Linh, “Vào cửa rồi thì sẽ là người của tôi, biết chưa?”
Sở Linh dường như không có phản ứng, chỉ ngây ngẩn nhìn Tần Thiếu Đình.
Tần Thiếu Đình lại được voi đòi tiên, “Sau này nhớ nghe lời tôi, biết chưa?”
Sở Linh vẫn không biết gật đầu hay lắc đầu, dù gì Tần Thiếu Đình vẫn là đội trưởng, nghe lời hắn cũng là chuyện bình thường.
Tần Thiếu Đình ghé sát lại, đầu chạm lên người cậu, giọng nói cũng hạ thấp, “Phòng trong đội cách âm rất tốt, buổi tối muốn tɧẩʍ ɖυ cũng thoải mái, tôi không nghe lén đâu.”
Mặt Sở Linh ửng đỏ, cuối cùng im bặt không nói câu nào.
Tần Thiếu Đình cười ha ha, lùi lại một bước, “Được rồi, thu dọn đồ đạc đi, tôi xuống dưới xem bọn họ huấn luyện đã.”
Nói xong cũng không đợi Sở Linh gật đầu, liền rời đi trước.
Mặt Sở Linh vẫn đỏ bừng, cắm đầu vào phòng vệ sinh rửa mặt.