Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 9

Một cô vợ đẫy đà dễ nuôi ư? Gã này định coi nàng là bà mối chắc? Bảo Khâm

không biết nên khóc hay nên cười. Nàng khoát tay nói: “Em bảo với hắn,

những cô nương theo ta đến đây đều là người nước Trịnh, những cô đầy đặn không nhiều, còn có dễ nuôi hay không ta càng không biết. Nếu hắn thật

sự muốn lấy vợ, em tìm trong Hành cung xem có nha đầu nào muốn xuất cung không? Gã Nhị Lăng Tử đó tuy hơi ngốc, nhưng con người thật thà chất

phác, là người có thể gửi gắm, gả cho hắn coi như không thiệt thòi.

Thanh Nhã nghe xong khẽ thở ra một hơi. Bảo Khâm cảm thấy có gì lạ, quay đầu

nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng cũng hiểu ra, bật cười

thành tiếng: “Thanh Nhã này, hình như dạo này em… mập lên không ít.”

Thanh Nhã bị nàng trêu thì đỏ mặt, cúi đầu chạy vội ra ngoài. Dò hỏi mãi, hóa ra Nhị Lăng Tử nhìn trúng nàng ta. Nhưng trong lòng Bảo Khâm hiểu rõ,

Thanh Nhã tâm cao khí ngạo, Nhị Lăng Tử chỉ sợ “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” mất rồi.

Đợi Thanh Nhã đi rồi, Bảo Khâm quay người thở dài. Tuy hiện giờ sức khỏe

nàng dần biến chuyển tốt, nhưng lúc nào khỏi hẳn thì vẫn còn là ẩn số,

cứ để Thanh Nhã ở bên mình như vậy, chẳng phải thiệt thòi cho nàng ấy

hay sao. Cá nhân nàng không nói làm gì, từ khi nàng giương cao ngọn cờ

Tây Bắc đã không có ý định lấy chồng, nhoáng cái ba, bốn năm trôi qua,

tuổi nàng bây giờ ở nước Trịnh đã thành bà cô già ế chỏng chơ rồi.

Bảo Khâm cứ nghĩ mãi, trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt của Tần Liệt,

đôi mắt hắn sáng rực như lửa đỏ, khiến mặt nàng cũng nóng theo. Nhưng

Bảo Khâm nhanh chóng bình tĩnh lại, véo mạnh cánh tay mình một cái, để

bản thân lý trí hơn.

Tần Liệt là Tam hoàng tử nước Tần, nàng không phải Thất công chúa của hắn.

Có một số chuyện, người khác không biết nhưng nàng không thể vờ như

không biết được.

Đang ngây ra, Ngốc Ngốc lúc la lúc lắc bò đến trước mặt nàng, tên nhóc này

lén uống rượu trong yến tiệc nên say bí tỉ, bây giờ nó như sắp ngất,

chân thò ra, ôm lấy chiếc giày thêu hoa của nàng cho vào mồm gặm. Bảo

Khâm vừa bực mình vừa buồn cười, chân hơi dùng lực, đá nó ngã ngửa người ra. Ngốc Ngốc lăn dưới đất mấy vòng, híp mắt nhìn nàng, sau đó “bạch”

một cái, lại lăn ra đất.

Đồ ngốc!

Tâm trạng ảm đạm ban nãy cũng vơi đi nhiều, Bảo Khâm nhẹ nhàng vỗ lên cái đầu nhỏ của Ngốc Ngốc, ôm nó vào phòng.

Mấy ngày sau, tiểu viện Bảo Khâm ở rất náo nhiệt, các phu nhân tiểu thư đến thăm không ngớt, nói hết chuyện này chuyện nọ hòng làm quen với nàng.

Bảo Khâm trong lòng biết rõ, bọn họ xu nịnh không phải vì mình là Thất

Công chúa nước Trịnh, cũng không phải vì đã thắng Vương Nhạn Như, tất cả đều do thái độ ân cần của Tần Liệt với nàng mà thôi.

Ngày trước ở trong kinh thành tuy cũng có một số lời đồn liên quan đến Tần

Liệt và nàng, nhưng cũng chỉ là đồn đại. Nàng với Tần Liệt rất ít khi

cùng nhau xuất hiện nên chẳng ai cho là thật, hơn nữa mọi người đều nghĩ Tần Liệt vì thể diện chứ không phải thật lòng quan tâm đến Công chúa.

Cho đến ngày Tần Liệt ở trước mặt bao người “liếc mắt đưa tình” với

nàng, lại còn tặng thú cưng, vì nàng trách cứ Vương Nhạn Như… Quan tâm

chăm sóc như thế, khiến tròng mắt tất cả những ai có mặt đều như sắp rớt ra ngoài.

Nhưng Bảo Khâm không có hứng thú với đám đàn bà son phấn kia, nếu phải cùng

họ nói những chuyện quần áo trang sức, vụn vặt này nọ, thà nàng tìm Tần

Liệt cưỡi ngựa đi săn hay uống rượu hàn huyên với đám thị vệ trong doanh trại còn hơn, dù không uống được rượu nhưng nghe họ kể chuyện cũng

không sao.

Thế là một ngày nọ, Bảo Khâm dậy từ sớm, nhân lúc đám đàn bà kia còn chưa

tới chuồn vội ra ngoài. Lúc ra ngoài cửa nàng dắt ngựa theo, chính là

con Táp Lỗ mà Tần Liệt tặng lần trước, ôm cả Ngốc Ngốc cùng đi luôn, mặc kệ Táp Lỗ không vui, cả đường đi ra sức quẫy đuôi như muốn hất Ngốc

Ngốc xuống đất.

Vì có bài học bị người ta truy sát lần trước, Bảo Khâm không dám đi xa,

suốt dọc đường quan sát xung quanh cẩn thận, để xác định mình vẫn đang ở trong tầm mắt của các thị vệ.

Khu rừng này rậm rạp, tuy đã gần cuối thu nhưng cây cối vẫn xanh um, bên

tai còn có tiếng chim kêu ríu rít, ánh nắng ban mai màu vàng, len qua

cây lá tốt tươi rọi vào rừng, thi thoảng có tia nắng chạm vào mặt nàng,

vừa ấm áp lại không chói mắt.

Nàng đi dạo quanh đó hai vòng, cả người đã thấm mồ hôi nên không chạy loạn

nữa, chậm rãi thúc ngựa tản bộ quanh dòng sông. Ngốc Ngốc tung tẩy trên

đám cỏ bên sông, chạy tới chạy lui, chốc lại kéo áo Bảo Khâm đòi cùng

chơi với nó, giống như con cún nhỏ đang làm nũng miệng không ngừng kêu.

Nếu nó bé bé xinh xinh như con cún thì không sao, nhưng mấy hôm nay nó ăn

nhiều, cơ thể to dần, sắp sửa mất đi sự đáng yêu trước kia mà biến thành bộ dạng đồ sộ ngốc nghếch, phối hợp với những hành động và tiếng kêu

đầy trẻ con kia, nhìn kiểu gì cũng thấy kì dị.

Ngốc Ngốc vòng ở quanh đó một lúc thì dừng, chậm rãi bước về phía nàng, nằm

úp xuống chân nàng, lim dim mắt ngủ mất. Bảo Khâm một tay vuốt đầu nó,

một tay chống cằm, ngồi ngây ra nhìn dòng sông trước mặt.

Không biết sau bao lâu, Ngốc Ngốc đột nhiên động đậy, Bảo Khâm cúi đầu nhìn

xem thì nó bật dậy, nhìn về phía khu rừng sau lưng Bảo Khâm một cách

hung tợn, miệng không ngừng kêu lên “grừ… grừ…grừ”, ánh mắt vô cùng dữ

dằn.

Bảo Khâm thấy có gì đó bất thường, lặng lẽ rút chủy thủ giấu trong giày ra, từ từ đứng dậy, nheo mắt quan sát kỹ càng khu rừng kia.

Rất nhanh, có bóng người từ từ hiện ra rồi bước lại gần nàng. Đến khi nhìn

rõ, Bảo Khâm mới thở phào nhẹ nhõm, cất thanh chủy thủ đi, cao giọng

hỏi: “Tam gia đó ư?”

Tần Liệt “ừ” một tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, thoáng chốc đã đến gần

nàng, nhìn Ngốc Ngốc một phen. Tên nhóc này liền lùi lại, nấp sau lưng

Bảo Khâm, chỉ hở mỗi cái đầu len lén nhìn hắn. Rõ ràng là một con gấu bộ dạng ngốc nghếch, thế mà trên khuôn mặt thật thà của nó cũng có tia

giảo hoạt.

“Sao người lại ở đây?” Bảo Khâm hỏi.

“Ta đến tìm nàng” Tần Liệt bước đến cạnh nàng, rất gần mới ngừng lại, thản

nhiên ngồi xuống, rồi lại vỗ vỗ vào bãi cỏ nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Bảo Khâm nghĩ rồi đồng ý, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn. Ngốc Ngốc

thấy vậy nhanh chóng chui vào lòng nàng, nhưng chân vừa vươn được một

nửa, đã bị Tần Liệt tóm lấy, kéo đến trước mặt và ép nó phải ngồi trong

lòng mình.

“Thanh Nhã nói nàng cưỡi ngựa ra ngoài, ta nghĩ nàng sẽ ra sông. Trước đây ta

cũng hay tới nơi này.” Tần Liệt ngồi bên trái Bảo Khâm, lúc nghiêng mặt

vừa vặn đối diện với ánh ban mai, khiến ngũ quan tuấn dật của hắn như

hiện ra rõ mồn một trước mặt nàng.

Trước đây, nàng chưa bao giờ quan sát kỹ càng, chỉ nhớ tướng mạo hắn trời

sinh nho nhã. Giờ nhìn kĩ mới thấy, hắn có đôi mày rậm, đuôi lông mày

xếch cao, lấp nào trong làn tóc, đôi mắt nhỏ dài, có độ cong tuyệt đẹp,

đen trắng rõ ràng. Khi hắn im lặng, quay sang ngắm nàng chăm chú, thần

thái trong đôi mắt ấy khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Bảo Khâm khẽ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn nữa, nàng mỉm cười khách

khí nói: “Tam gia tìm ta có việc sao?” Vừa nói xong, nàng đột nhiên nhận ra dạo gần đây mình rất hay hỏi câu này: Tam gia tìm ta có việc gì? Tam điện hạ tìm ta có việc gì? Không biết từ lúc nào Tần Liệt dường như

luôn ở bên cạnh nàng.

“Ừ.” Tần Liệt vẫn nhìn nàng, ánh mắt thẳng thắn, hoàn toàn không định thu lại bất cứ cảm xúc nào: “Ta đến tạm biệt nàng.”

Bảo Khâm ngạc nhiên, ngẩng đầu: “Ngài phải đi? Đi đâu cơ? Lúc nào mới về?”

Nói xong, nàng phát hiện giọng điệu của mình hình như quá sốt sáng nên

hơi ngượng ngùng, cười gượng gạo, cố gắng chỉnh lại giọng điệu bình

thường: “Hay là biên cương xảy ra chuyện.”

Chân mày Tần Liệt hiện lên ý cười khe khẽ, hắn mím môi nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: “Nàng lo lắng cho ta?”

Bảo Khâm quay mặt đi, giọng nói bình thản: “Đương nhiên, Tam gia…” Nàng vừa mở miệng, tay trái chợt thấy âm ấm, không ngờ Tần Liệt lại to gan nắm

lấy tay mình, nói: “Ta rất vui.”

Khi hắn nói, ánh mắt kia luôn luôn dừng trên khuôn mặt nàng, ánh mắt nóng bỏng khiến Bảo Khâm không dám động đậy.

Nàng rất muốn hất tay hắn ra nhưng trong lòng có một cảm giác mãnh liệt, nếu như mình thật sự hất đi rồi, người đàn ông trước mặt này sẽ làm ra

những chuyện quá phận hơn.

Xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, Ngốc Ngốc

tựa cằm trên chân Tần Liệt, chớp chớp đôi mắt nhỏ đen láy nhìn hai

người, giống như không hiểu hai người đang làm gì.

Dường như cảm nhận được sự dè dặt của Bảo Khâm, Tần Liệt không có những cử

chỉ thân mật hơn nữa, cứ nắm tay nàng không rời, nghiêng người nằm xuống bãi cỏ. Thấy Bảo Khâm không động đậy, hắn khẽ kéo tay nàng. Bảo Khâm

bất đắc dĩ, đành thuận theo hắn nằm xuống.

Hai người tựa sát vào nhau, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của

đối phương. Bảo Khâm cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài. Không phải nàng chưa từng ở gần đàn ông như vậy, ngày trước trong quânh

doanh, khi vui mừng vì thắng trận, nàng và các binh sĩ còn ôm nhau,

nhưng không có chút nào không thoải mái.

Cho nên mới nói, đổi sang trang phục nữ nhi rất kỳ quái!

“Ta đã kể cho nàng nghe chuyện về mẫu thân chưa?” Tần Liệt đột nhiên mở

miệng, tiếng nói rất nhỏ, giống như đang thầm thì. Không đợi Bảo Khâm

trả lời, hắn đã tiếp tục: “Nàng ở trong Hành cung, có lẽ đã được nghe

qua tên của bà. Mẫu thuân ta họ Lưu, ngày trước trong cung vẫn luôn có

người nhắc đến tên bà. Nhưng giờ bà qua đời đã lâu, những người vẫn còn

nhớ về bà cũng ít đi.”

Bảo Khâm đương nhiên đã nghe qua. Nghe nói, mẫu thân của Tần Liệt là Lưu

Quý phu, lúc còn sống rất được Tần Đế sủng ái, nhưng bà ấy đối xử với

Tần Đế luôn lạnh nhạt, thậm chí có mấy năm ở trong Phật đường không chịu ra. Rốt cuộc vì nguyên do gì, không ai biết rõ, Bảo Khâm không ngờ Tần

Liệt lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Nàng

bèn quay sang nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.

“Ông ngoại ta vốn trấn thủ một thành trì nhỏ ở phía Bắc, trong nhà sinh được sáu người con trai, trước khi chết mới sinh được mẫu thân ta là con

gái, nên yêu thương vô cùng. Khi đó, ông còn đặc biệt đến kinh thành tìm thầy về dạy học cho bà. Nhưng mẫu thân ta không thích những thứ này,

chỉ thích theo ông ngoại học múa kiếm múa thương. Mẫu thân rất đẹp, khi

bà được mười lăm mười sáu tuổi, người đến cầu hôn nhiều đến mức có thể

đạp vỡ cửa. Ông ngoại không nỡ nhìn bà lấy chồng, nên giữ bà lại thêm

hai năm, đợi lúc mẫu thân đủ mười tám mới tính chuyện hôn nhân. Giờ nghĩ lại, nếu khi đó bà đính ước sớm một chút thì đã không xảy ra chuyện về

sau.”

“Năm Chiêu Hòa thứ ba mốt, khu vực phía Bắc ngày càng không yên bình, cứ vài ngày lại có một trận chém gϊếŧ. Khi ấy, kinh thành phái một vị tướng

đến, đến cùng tướng nọ còn có một thanh niên trẻ tuổi, là cháu trai ông

ta. Thanh niên này rất có tài, sở trường là bày binh bố trận. Sau khi

cùng thanh niên kia nói chuyện vài lần, ông ngoại ta thích càng thêm

thích, mấy lần nhắc đến người ấy với mẫu thân. Mẫu thân nghe ông nói

nhiều quá thì có chút không phục, nhân lúc ông ngoại không ở nhà, chạy

đến phủ tướng quân đòi tìm người kia tỉ thí, cuối cùng đại bại quay về.

Nhưng thanh niên kia lại rất thích mẫu thân ta, mấy hôm sau tìm đến cửa

cầu hôn.”

“Ông ngoại tuy rất yêu thích thanh niên có tài, nhưng không muốn để mẫu thân ta gả đi xa nên đã từ chối. Ai ngờ người thanh niên kia vẫn không nản

lòng, nhờ tướng quân nói chuyện với ông ngoại, ông vẫn không đồng ý.

Đúng lúc đó, Bắc Yên đột nhiên dẫn quân đến sát biên giới muốn vây

thành. Nhưng binh lực trong thành không thể nào chống đỡ nổi đến lúc

quân cứu viện tới. Một khi thành trì bị phá…” Tần Liệt nói đến đấy thì

dừng lại, ánh mắt có chút đau thương, “Dưới sự đồng ý của ông ngoại, mẫu thân và thanh niên kia thành hôn giữa trận tiền, sau đó cùng nhau ra

ngoài thành, liên thủ gϊếŧ giặc, thề sống chết bên nhau”.

“Đó là một trận chiến ác liệt, các binh sĩ giữ thành bỏ mạng gần hết, vốn

cứ nghĩ sẽ hi sinh vì Tổ quốc, nhưng cuối cùng họ cũng đợi được quân cứu viện. Người đến cứu viện là cậu của Thái tử phi lúc bấy giờ - Tiêu đại

tướng quân. Đến tận lúc ấy, ông ngoại và mẫu thân mới biết, thì ra thanh niên trẻ tuổi kia chính là Đương kim Thái tử…”

Tần Liệt kể chuyện quá khứ rất bình thản, nhưng càng bình thản càng khiến

lòng nàng không yên. Lưu Quý phi khi đó biết rõ thành trì sắp bị phá,

vẫn muốn gả cho Tần Đế, thiết nghĩ trong lòng bà ắt hẳn yêu ông ta sâu

sắc. Có thể cùng người mình yêu thương sống chết bên nhau, dù chỉ là

nghĩ thôi cũng khiến trái tim con người ta gợn lên cảm xúc mãnh liệt.

Nhưng, cuối cùng Tần Đế vẫn phụ bà.

Người chồng một lòng trao gửi biến thành Thái tử, mà bà lại trở thành một

trong vô số những thê thϊếp của người ta. Thảo nào, thảo nào…

“Mẫu thân ta cương quyết muốn rời đi nhưng phụ hoàng nhất định không chịu.

Cuối cùng, vì có ta, mẫu thân đành phải theo ông ấy về kinh. Sau khi phụ hoàng đăng cơ, mẫu thân ở lại Phật đường trong cung, dù phụ hoàng có

khẩn cầu thế nào, bà cũng không gặp ông ấy. Sau này, sức khỏe mẫu thân

ngày càng một xấu, cuối cùng người chết vì bệnh…” Nói đến đây, tiếng Tần Liệt cũng nhỏ dần.

Bảo Khâm nghiêng mặt nhìn hắn mới phát hiện đôi mắt hắn ướt nhòe, ánh mắt

vừa đau thương vừa hiu quạnh, khuôn mặt lạnh lùng xa cách thường ngày

như phủ một làn khói mỏng.

“Nếu không vì ta, mẫu thân cũng không phải đến kinh thành.” Giọng nói Tần

Liệt khàn khàn, nhỏ dần “Cũng sẽ… không phải chết cô đơn ở nơi đây.”

Trong lòng Bảo Khâm chua xót, không biết nên nói gì an ủi hắn. Nàng không

phải là cô gái dịu dàng chu đáo, nói chuyện vụng về, mấy lần định mở

miệng nhưng đầu óc trống rỗng, chỉ có thể càng nắm chặt tay hắn không

rời.

Trong lòng Bảo Khâm, Tần Liệt từng tồn tại giống như một vị thần. Rất nhiều

năm trước, khi nàng theo sư phụ học nghệ đã nghe tên hắn rồi. Lúc ấy,

hắn vẫn còn trẻ tuổi, thế nhưng đã có thể đánh bại tướng quân Bắc Yên là Doãn Tông Phong, tướng tài thiếu niên nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc

từ đó.

Khi ấy, Bảo Khâm vẫn tưởng tượng, người đàn ông dũng mãnh thiện chiến này

trông cao lớn oai dũng thế nào, chắc hẳn sẽ có đôi mắt to, giọng nói

vang như chuông đồng, râu quai nón mọc đầy mặt, bước chân sải rộng. Sau

đó vào sống trong doanh trại Tây Bắc, nhìn thấy bức vẽ của Tần Liệt, Bảo Khâm không nói chuyện một thời gian dài.

Người trong tranh anh tuấn tao nhã, cách ăn mặc giống hệt một thư sinh nhã

nhặn. Tuy khuôn mặt hắn lạnh lùng, nhưng không có khí thế “bá vương” như nàng vẫn tưởng tượng. Bảo Khâm khinh thường vứt bức họa vẽ “thư sinh”

ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn quên mất mình còn “ẻo lả” hơn hắn.

Cho đến ngày nàng vào kinh, Tần Liệt cưỡi ngựa đen xuất hiện xa xa nơi đầu

phố, từng bước từng bước một đến gần nàng, lạnh lùng nói với những người xung quanh: “Nghe nói có người ức hϊếp thê tử của ta, nên ta đến giúp.” Bảo Khâm chợt cảm thấy thì ra Tần Liệt chính là như vậy. Nếu hắn thật

sự mọc râu quai nón và có giọng nói to vang mới gọi là xấu.

Nhưng, Tần Liệt không phải mãi mãi mang theo khuôn mặt như băng, lạnh nhạt xa

cách ư? Sao lại có ánh mắt dịu dàng, có giọng nói bi thương đến thế,

thậm chí đôi mắt còn nhòe lệ và bàn tay khô ráo ấm áp. Hắn ngồi ngay bên cạnh nàng, giọng nói trầm thấp dịu êm, đến nhịp điệu hít thở cũng tràn

đầy sức sống.

Bảo Khâm chợt thấy bất an. Nàng nhạy cảm, thấy trong lòng mình dường như có gì đó khang khác. Tuy nàng chậm hiểu nhưng không ngốc đến mức không cảm nhận được sự tốt đẹp của người khác. Sự bảo vệ của Tần Liệt với nàng,

rõ ràng không phải, hoặc có thể nói, không chỉ bởi vì nàng là “Thất Công chúa”. Trong mắt hắn, có thứ tình cảm sâu đậm thẳng thắn, hắn chưa từng che đậy.

Đối với chuyện tình cảm nam nữ, Bảo Khâm cái hiểu cái không. Mẫu thân nàng

mất sớm, từ nhỏ không ai dạy nàng những thứ đó. Sau này xem nhiều kịch

và truyện thấy những đôi nam nữ thề nguyền sống chết, nàng không thể

hiểu nổi. Đến tận bây giờ, nàng vẫn thấy lơ mơ như cũ.

Bảo Khâm vẫn nhớ quãng thời gian thơ ấu, phụ thân và mẫu thân yêu thương,

hạnh phúc bên nhau. Phụ thân chỉ lấy một mình mẫu thân, cũng chỉ có mình nàng là con gái. Sau đó mẫu thân qua đời, ông cũng không hề nhắc đến

chuyện nạp thϊếp, lấy vợ mới. Các tướng sĩ quân Tây Bắc phần nhiều cũng

vậy, trở về từ chiến trường khắc nghiệt, có thể lấy một người vợ, yêu

thương nhau không phải chuyện dễ dàng, nào ai muốn cuộc sống của mình

thêm ngột ngạt.

Nhưng Hoàng gia không như vậy, Tần Đế và Lưu Quý phi từng yêu nhau sâu đậm,

cho nên mới có thể cam tâm đồng sinh cộng tử. Nhưng tình yêu của Hoàng

đế trước nay không chỉ dành cho một người, ông ấy yêu Lưu Quý phi, cũng

yêu Hoàng hậu, thậm chí còn có cả những phi tần khác đã sinh con cho

ông. Tần Đế còn trái ôm phải ấp, tận hưởng hạnh phúc thê thϊếp đầy đàn,

nhưng có người phụ nữ nào trong lòng không vướng mắc? ít nhất, Bảo Khâm

không làm được như vậy.

Cho nên, nàng thà cô độc đến già cũng không muốn gả vào Hoàng tộc, cùng

chung chồng với những người đàn bà khác. Không, cho dù là ai, cho dù

nàng có yêu thương đến đâu cũng không thể khiến nàng vứt bỏ tự tôn của

mình.

Lúc nàng ngẩn ngơ, Tần Liệt vẫn luôn nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt hắn ấm áp nhưng lại có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt.

“Ta…” Tần Liệt cúi đầu thề hẹn: “Cả đời ta, chỉ lấy một người phụ nữ, đối xử

tốt với một mình nàng ấy, chỉ muốn sinh con với nàng ấy, sống hết kiếp

này.”

Bảo Khâm nghiêng mặt nhìn hắn, không hiểu lắm, dường như không biết hắn rốt cuộc nói với ai.

Đầu óc ngốc nghếch như nàng, muốn nàng hiểu không phải dễ. Tần Liệt chợt

nhớ tới lời Tư Đồ nói thì cắn môi, dứt khoát phải mãnh liệt hơn nữa. Thế là, hắn bạo gan xích lại gần, gần đến mức có thể nhìn thấy mũi sắp chạm vào gò má Bảo Khâm, nàng mới có phản ứng, vô thức lùi về sau, dùng tay

cật lực đẩy hắn ra.

“Người…” Bảo Khâm tức giận nhìn hắn, đỏ mặt, xấu hổ lo lắng, cắn môi chất vấn: “Tam… Tam Điện hạ, ngài làm gì thế?”

Tần Liệt nhìn nàng, trong mắt có ý giễu cợt: “Sao nàng không gọi thẳng tên

ta đi. Tần Liệt, ta thích nghe nàng gọi như thế. Đương nhiên…” Hắn dừng

lại, giọng nói càng thêm trầm thấp, mang theo sự mê hoặc: “Nếu nàng gọi

ta là A Liệt, thì còn tốt hơn nữa.”

Tên lưu manh này! Bảo Khâm chửi thầm trong lòng, cố gắng nghĩ ra các loại

biện pháp trốn thoát, nhưng ở trước mặt Tần Liệt, nàng chợt thấy cách

nào cũng vô dụng. Hắn mạnh mẽ, bình tĩnh như vậy, thật không biết rốt

cuộc hắn kiếm những dũng khí và tự tin đó ở đâu ra.

Thấy sắc mặt Bảo Khâm khó coi, Tần Liệt không dám có hành động gì thêm. Hắn

dù sao cũng không có kinh nghiệm, sợ mình làm không tốt, không những

chẳng nịnh được nàng, mà ngược lại còn bị Bảo Khâm ghét. Thế nên, hắn

tiếp tục nắm tay Bảo Khâm, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Nói chuyện với ta một lúc được không? Trưa ta phải đi rồi.”

Bảo Khâm không động đậy, hắn khẽ lắc lư cánh tay nàng, tự mình nằm xuống

trước, ngước mắt nhìn lên trời, khẽ nói: “Nàng đừng trốn tránh ta, thấy

vậy lòng ta rất khó chịu”. Hắn chưa bao giờ thấp giọng như thế, giống

như còn có gì đó khép nép. Điều này khiến Bảo Khâm cảm thấy mình hơi quá đáng.

“Ta chỉ là… chỉ là…” Bảo Khâm muốn nói vài câu diễn tả tâm tư lúc này,

nhưng nàng ấp úng mãi chẳng nói được thành lời. Lẽ nào nàng lại nói, ta

không phải vị hôn thê của ngài, không những thế còn là kẻ thù của ngài

sao? Cho dù hắn đã sớm nhận ra điều ấy, nhưng có những chuyện, chỉ cần

không phá vỡ thì sẽ có thể duy trì vẻ ngoài yên ổn. Một khi nói rõ rồi,

nàng không biết phải đối diện ra sao nữa.

“Chẳng qua nàng chỉ muốn trốn tránh, nhưng nàng định trốn đi khi nào? “ Tần

Liệt đột nhiên mở miệng, ánh mắt sắc bén: “Còn ta không đợi được nữa

rồi, Chung-Bảo-Khâm”. Hắn đọc từng chữ từng chữ một, nhìn sắc mặt nàng

tái đi, ngay cả đôi môi đỏ tươi cũng dần dần nhạt màu…

Bảo Khâm định đứng dậy chạy đi liền bị Tần Liệt tóm chặt lấy cánh tay.

“Chung Bảo Khâm!” Hắn trừng mắt nhìn nàng, trong mắt toàn là tức giận:

“Nàng định cứ thế mà đi sao? Nàng nghĩ ta chỉ là kẻ ngốc hay sao? Nàng

không thể ngồi nói chuyện tử tế với ta ư?”

Thanh âm của hắn không lớn nhưng từng câu từng câu thốt ra đều trầm thấp và

nguy hiểm, khuôn mặt lạnh tanh kia giờ đầy nộ khí, còn có cả sự không c

tâm. Tần Liệt cắn môi, cuối cùng cũng hỏi ra câu đó: “Nàng… thật sự

không có chút tình cảm nào với ta sao?”

Câu này Bảo Khâm nên trả lời thế nào đây? Giờ đầu óc nàng hỗn loạn, trong

thời gian ngắn như vậy, nàng phải nạp quá nhiều thông tin.

Nàng nhìn hắn, một lúc sau lại rời mắt đi, chăm chú suy nghĩ như thể đó là

một câu hỏi vô cùng phức tạp. Tần Liệt thấy nàng vừa nghiêm túc vừa khó

xử, sự bực tức cũng tiêu tán hết. Hắn bật cười thành tiếng, khuôn mặt

tuy hơi gượng gạo, nhưng có niềm vui khó nói thành lời. Bảo Khâm từ từ

ngẩng đầu lên thì bị hắn ôm vào lòng.

“Ta thật ngốc.” Cánh tay hắn vòng quanh tấm eo mảnh khảnh của nàng, cằm hơi cọ cọ lên đầu nàng. “Bảo Khâm, nếu nàng thật sự không thích ta, nàng đã ra tay từ lâu rồi.” Hắn nói: “Ta cũng không nhớ rõ, nàng có bao nhiêu

dịu dàng.”

Bảo Khâm đưa tay nhéo mạnh vào lưng hắn.

Nhiều khi, con người không hiểu tình cảm của mình, nhưng cơ thể lại hiểu rõ.

Bảo Khâm nghĩ, nếu lúc này đổi lại là người khác nắm tay nàng, ôm chặt nàng như vậy, nàng chắc chắn đá văng hắn đi rồi. Nhưng giờ đây, nàng chỉ

thấy hồi hộp và hoảng hốt, cho nên…

Ngốc Ngốc thấy hai người ôm nhau, sốt ruột vô cùng, muốn nhào qua đó. Tần

Liệt chán ghét đá nó một cái, Ngốc Ngốc như không biết sợ, tiếp tục nhào đến. Cứ thế, cứ thế… cuối cùng nó cũng ôm được chân của Bảo Khâm, miệng kêu những tiếng “ư ư”.

Lúc đi về, Tần Liệt nói hắn không cưỡi ngựa qua nên muốn cưỡi chung ngựa

với Bảo Khâm. Khuôn mặt hắn rất thành thật, không có điểm nào giả dối.

Nàng do dự một lát mới chịu đồng ý.

“Người lên trước đi!” Bảo Khâm vỗ vào lưng Táp Lỗ, nói với Tần Liệt. Thấy chủ

nhân của mình, Táp Lỗ lập tức ra sức nịnh nọt, cái đuôi nó tung tẩy như

muốn rụng ra tới nơi.

Tần Liệt ngây ra, nhìn Táp Lỗ rồi lại nhìn Bảo Khâm, thở dài một hơi. Trong suy nghĩ của hắn, hắn sẽ ôm giai nhân chứ không phải được giai nhân ôm. Xem ra vị “Chung tiểu tướng quân” này không hề cảm thấy thực ra nàng

mới là một cô gái cần được quan tâm chăm sóc.

Hôm nay khó lắm mới phát triển được thêm một bước, Tần Liệt đành nhẫn nhịn, không so đo chuyện nhỏ nhặt với nàng nữa, nhanh nhẹn nhảy lên lưng

ngựa, nắm dây cương trong tay, vỗ vào chỗ đằng sau mình nói với Bảo

Khâm: “Nàng cũng lên đi, nhớ ôm chặt lưng ta”.

Bảo Khâm rõ ràng cũng ngây ra, nghiêng đầu nhìn hắn một lúc mới nhíu máy

“ừm” một tiếng, ôm Ngốc Ngốc nên ngựa trước rồi mới lên theo. May mà hôm nay nàng mang Ngốc Ngốc cùng đi, nếu không phải làm một cô gái bé nhỏ

ôm lấy eo người đàn ông khác, dựa vào lưng người ta… chỉ nghĩ thôi Bảo

Khâm đã thấy sởn da gà.

Tần Liệt bị Ngốc Ngốc bám chặt vào eo, suốt đường về, trái tim hắn rỉ máu.

Bãi cỏ này không xa nơi dựng trại lắm, nhiều nhất cũng chỉ mất một khắc đã

về, nhưng Tần Liệt cố tình thúc ngựa rẽ hết chỗ này chỗ nọ, từ một khắc

thành nửa canh giờ mới có thể trở về.

Bảo Khâm cũng lười nói hắn, một bên dỗ Ngốc Ngốc chơi, một bên nói chuyện

với hắn câu được câu mất. Lúc sắp trở về chỗ cắm trại, nàng đột nhiên

nghĩ ra một chuyện, liền hỏi nhỏ Tần Liệt: “Chàng nhận ra ta từ bao

giờ?”

Từ lần gặp nhau trên phố?

Nàng còn nhớ, lúc đó mình mặ đồ cưới, trang điểm rực rỡ, tóc đen môi đỏ, da

trắng như tuyết, đẹp thì có đẹp nhưng chính nàng còn không nhận ra mình, Tần Liệt vừa nhìn lại có thể nhận ra?

Tần Liệt khẽ trả lời: “Sớm hơn một chút.”

Lúc nói, hắn nghiêng đầu ra chỗ khác, kéo tay Ngốc Ngốc ra khỏi eo mình,

nhìn Bảo Khâm dịu dàng vô cùng. “Trên thuyền có người của ta…” Hắn dừng

lại, giống như đang cân nhắc xem nên nói thế nào cho rõ. “Sau khi nàng

xảy ra chuyện, ta… phái người đến nước Trịnh thăm dò tin tức…”

Bảo Khâm nghe vậy sững sờ, sau đó sự ấm áp và cảm động dâng trào trong

lòng. Nàng chưa bao giờ nghĩ, khi nàng đang trốn trong mật thất Hình

gia, lại có một người quan tâm, kiếm tìm mình. Cho dù mới găp nhau một

lần, hơn nữa bọn họ từng đối địch. Nàng cũng không biết đó là thứ tình

cảm gì nữa, có lẽ lúc đầu hắn tò mò, hoặc có thể là lý do khác. Nhưng

đối với Bảo Khâm bây giờ, những điều này đủ để nàng cảm động rồi.

Khi ấy, nàng thoi thóp trong mật thất Hình gia, cả người không thể cử động. Nàng trả giá hết thảy vì nước Trịnh, cuộc sống của nàng, tuổi trẻ của

nàng… nhưng cuối cũng lại phải gánh chịu kết cục bi thảm. Không phải

nàng không hận, nhưng ngày tháng dần trôi, nỗi hận đó dần dần bị vùi

dưới đáy tim, vờ như chúng chưa từng tồn tại.

Nàng cúi đầu, hít một hơi, giấu hết mọi cảm xúc của mình nhưng không giấu

nổi giọng nói khàn khàn: “Ở trên thuyền, có những ai là người của

chàng?”

Ánh mắt Tần Liệt xẹt qua ý cười, giọng điệu cổ quái: “Có vài người, một trong số đó nàng đã gặp rồi.”

Bảo Khâm nhíu mày, nghĩ thật kỹ nhưng cũng không nhớ được những khuôn mặt

đã thấy trên thuyền. Lúc đó sức khỏe nàng không tốt, phần lớn thời gian

đều ở trong khoang của mình, chỉ gặp vài người. Ngoài Thanh Nhã và Vương Thái y ra, còn có Lý Kha Minh và mấy tên hộ vệ của hắn.

Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin: “Lẽ nào… là… Vương… Vương…”

Tần Liệt gật đầu thừa nhận. Bảo Khâm càng thêm lực, véo hắn thật mạnh. Nàng tức giận nói: “Thế mà lúc đầu chàng còn giả vờ giả vịt, cứ y như thật.

Vương Thái y đó, Vương Thái y…” Nói rồi, nàng không nhịn được bật cười.

Tuy lúc đó nàng đã ngất đi, không được tận mắt nhìn thấy cảnh Tần Liệt và

Vương Thái y trừng mắt nhìn nhau, sau đấy mới được nghe Thanh Nhã thuật

lại tỉ mỉ. Hơn nữa, Vương Thái y dù vẫn còn quắc thước nhưng cũng chỉ là một ông già yếu ớt, sao có thể giữ được trọng trách kia.

Có lẽ nhìn ra suy nghĩ của nàng, Tần Liệt tiếp tục giải thích: “Ông ấy là

sư thúc ta, võ công và y thuật hiếm có trên đời, sở trường dùng độc. Ta

sợ trên đường đi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nhờ sư thúc đến giúp. Sư thúc thích thú vô cùng, ông tuy đã già nhưng lòng còn trẻ, thích nhất

là đóng kịch, nếu không sao đến nàng cũng chẳng nhận ra được.”

Bảo Khâm nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Hai người trở về khu cắm trại, còn chưa vào cửa, Thanh Nhã đã chạy ra đón.

Đáng lẽ Thanh Nhã mặt mày hớn hở nhưng nhìn thấy Tần Liệt, nụ cười đó

tắt ngấm. Còn Tần Liệt thì mặc kệ, kéo Bảo Khâm đi vào, đôi mắt dính

trên người nàng. Chỉ cần là người biết nhìn đều nhận thấy hai người họ

rất lạ.

Tuy Thanh Nhã đã sớm đoán được sẽ có ngày này nhưng không ngờ nó lại đến

nhanh như vậy. Nàng vừa nhận được tin Lương Khinh Ngôn sẽ đến nước Tần,

Bảo Khâm và Tần Liệt đã thành đôi thành cặp, điều đó khiến nàng rất buồn bực.

Vào tiểu viện, Thanh Nhã không ra hầu hạ mà sai tiểu a hoàn khác vào, còn

mình thì trốn trong phòng hờn dỗi, Bảo Khâm cũng đoán được nguyên do,

nhưng không lên tiếng. Tần Liệt coi như không biết, vẫn ngồi nói chuyện

với Bảo Khâm như cũ.

Giữa trưa, Tần Đế triệu kiến hắn mới chịu đi. Ra đến cửa phòng, Bảo Khâm đột nhiên mở miệng, lắp bắp dặn dò: “Chàng… chàng ra trận, nhớ…. bảo

trọng.”

Ánh mắt Tần Liệt xẹt qua tia vui mừng kích động, hắn khẽ ho một tiếng,

nghiêm túc nói nhỏ với nàng. “Lời Công chúa dặn, Liệt đương nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng, có điều…” Hắn cố ý nhìn nàng, trong mắt mang theo ý

cười quỷ dị: “Ta nói phải ra trận lúc nào?”

Bảo Khâm lúc này mới phát hiện ra thì ra mình bị hắn đùa giỡn, vừa bực lại

vừa buồn cười. Tuy nhờ Tư Đồ nàng đã biết Tần Liệt là kẻ bụng dạ “xấu

xa”, nhưng ngày ngày đều đối diện với bộ mặt chân thành, chững chạc của

hắn, nàng không thể tưởng tượng ra việc hắn sẽ đùa giỡn mình, đúng là

đáng đời.

“Sứ thần nước Trịnh đến thăm, phụ hoàng sai ta và đại ca cùng về kinh

trước”, Tần Liệt đã đi đến cửa, đột nhiên quay lại, nhìn Bảo Khâm dịu

dàng nói: “Đợi đưa đại ca về kinh, ta sẽ trở về ngay. Ừm, nàng không cần phải mong ngóng…” Nói rồi, hắn nhân lúc Bảo Khâm còn chưa thay đổi sắc

mặt mà chuồn mất.

Người đàn ông này, may mà hắn mặt gỗ, nếu không đã sớm bị người ta coi như tên lưu manh đánh cho tơi tả rồi.

Bảo Khâm hơi mệt, bảo tiểu a hoàn mang nước vào rửa mặt rồi nằm nghĩ một

lúc. Ngốc Ngốc thấy Tần Liệt không có ở đây, vội vàng xán đến, ngồi lên

chiếc giày thêu của Bảo Khâm đùa nghịch với nàng. Thấy nàng không chú ý

đến mình, nó đập thật mạnh vào giường kêu “phì phì”.

Nàng hiểu rõ tính tình Ngốc Ngốc, chỉ cần nàng đồng ý với nó, nó sẽ mãi

không chịu thôi. Thế nên Bảo Khâm mặc kệ. Ngốc Ngốc đập một lúc, chắc là bị đau, kêu “u u” hờn dỗi, ngủ gục trên chiếc giày thêu.

Sau khi tỉnh lại do đói, Bảo Khâm mở mắt, thấy Thanh Nhã đang ủ rũ ngồi bên giường, buồn bực không vui. Bảo Khâm cũng không biết phải nói với nàng

ta thế nào nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra, ngáp một cái, nói như bình thường: “Có gì ăn không, ta đói chết mất!”

Thanh Nhã hơi ngẩn ra, gật đầu một cái vô thức, vội vàng xoay người nói với bên ngoài: “Mau đi giục nhà bếp mang cháo lên đây”.



Lúc ăn, Thanh Nhã vẫn luôn ở bên cạnh nàng, muốn nói gì đó rồi lại do dự.

Bảo Khâm thấy nàng ta không thoải mái, húp cháo qua quýt rồi buông thìa, lau miệng, thở dài nói: “Thanh Nhã, có gì em cứ nói đi, đừng làm như

vậy nữa.”

Thanh Nhã vẫn lắp bắp không dám nói, nhìn sang Bảo Khâm, thấy sắc mặt nàng

vẫn bình thường thì cắn môi hỏi: “Công chúa và Tam Điện hạ thật sự…

thành đôi?”

“Ừ.” Bảo Khâm gật đầu thẳng thắn, nhanh nhẹn mà dứt khoát, không ngượng

ngùng do dự chút nào. “Hắn thích ta, đối xử với ta rất tốt. Ta nghĩ kĩ

lại, thấy mình hình như cũng có cảm tình với hắn.”

“Nhưng, người không phải…”

Bảo Khâm không nói gì, ngẩng đầu nhìn Thanh Nhã, cười thản nhiên, trong nụ

cười vừa có vui mừng, vừa có bất đắc dĩ, hơn thế nữa là sự thấu hiểu.

“Ta biết.” nàng nói: “Ta làm sao lại không biết thân phận của mình, chỉ

cần ta còn sống một ngày sẽ có khả năng bị người khác vạch trần, cuối

cùng ra sao, ta cũng không rõ. Nhưng…”

Nhưng nàng không muốn sống hèn nhát, ngây ngô mãi thế này. Không thể chỉ vì

sợ hãi mà phải thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình. Càng không thể vì

cái gọi “chẳng may” mà bỏ lỡ thứ tình cảm thuần khiết nóng bỏng nhất đời người.

Nàng từng là một Chung tiểu tướng quân ngông cuồng tự đại, từng ra chiến

trường, gϊếŧ người cứu người đều có, bị người khác hại nhưng cũng hại

người khác. Không cô gái nào có cuộc đời thăng trầm mà thoải mái, cuộc

sống đầy sắc màu cũng đầy cảm xúc như nàng. Nhưng, nàng chưa từng yêu ai bao giờ, thứ tình cảm này chỉ các cô nương thuần khiết mới có.

Trong lòng có một người, khi nhớ đến người đó thì vui vẻ, có thể gặp nhau đã

là thỏa mãn… chính là tình cảm như thế. Cho dù nàng có tùy tiện, không

câu nệ đến thế nào, sâu trong nội tâm nàng vẫn mang cảm xúc của một cô

gái. Nàng cũng từng mơ một giấc mộng đẹp, có một chàng trai anh tuấn dịu dàng cưỡi trên lưng một con tuấn mã đến rước nàng.

“Thanh Nhã!” Bảo Khâm nói rõ từng chữ một: “Em cũng biết tính ta, nếu chỉ vì

lo lắng và sợ hãi mà không dám làm, ta không phải là Chung Bảo Khâm nữa. Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ không sống gò bó.”

Tính nàng quá kiên cường. Ngày trước sư huynh luôn dạy dỗ nàng, phải có

cương có nhu. Nhưng Bảo Khâm hiểu rõ, muốn làm được lại là chuyện khác.

Nếu có một ngày nàng thật sự trở nên dịu dàng cẩn thận, người đó có còn

là Chung Bảo Khâm không?

Nàng đã nói đến thế, Thanh Nhã cũng không dám khuyên nữa, chỉ thở dài tiếc

than cho Lương Khinh Ngôn vượt ngàn dặm đến đây. Có Tần Liệt, Bảo Khâm

sẽ không dễ gì rời đi.

Nhưng Thanh Nhã vẫn nói cho nàng biết: “Chủ nhân đã đến nước Tần, bảo là đến để đón tiểu thư về, giờ người đang trên đường đi.”

Bảo Khâm ngây ra, trên mặt nàng có sự vui sướиɠ, nhưng nhanh sau đó lại bị

sự bất đắc dĩ làm cho nhòa dần. “Ừ.” Nàng khẽ gật đầu, không nói gì

thêm.

Trong lòng nàng không phải không cảm động, nhưng thật sự phải trở về như vậy

sao? Nàng sao có thể về được? Nàng đã không còn đường về nữa rồi.

Con trai duy nhất của Chung gia đã bị ban cho cái chết, những thuộc hạ cũ

trong quân Tây Bắc cũng mỗi người một nơi, mà nàng tuy giữ được mạng

sống, nhưng thương tích đầy mình, không chịu nổi một kích.

Nàng đã không còn là một tiểu tướng quân oanh liệt, cũng không thể làm một

thiên kim tiểu thư có quy củ chốn khuê phòng, chứ đừng nói gì đến làm

phu nhân thế gia. Trở về nước Trịnh, nàng phải sống ra sao?

Dù có sư huynh che chở thì sao? Nhiều lúc, ngay cả huynh ấy cũng không thể làm chủ cho chính bản thân mình.

Nếu như phải trở về mà khϊếp nhược, nàng thà ở lại Phong thành. Nàng không

biết tình cảm Tần Liệt dành cho mình có bao nhiêu sâu đậm, nhưng như thế thì sao? Còn sống một ngày, nàng sẽ sống thật thoải mái, làm những điều mình thích. Có một ngày sẽ sống một ngày, một năm sẽ sống một năm, chớ

để tương lai phải nói ra câu hối hận.

Nực cười lắm!

Ngày thứ hai sau khi Tần Liệt đi, Tư Đồ đến tìm Bảo Khâm tán dóc. Tần Tu

cũng tung tẩy đến theo, Tư Đồ làm thế nào cũng không đuổi được.

Hôm trước Bảo Khâm và Tần Liệt cưỡi chung một con ngựa trở về khu trại, rất nhiều người nhìn thấy. Tư Đồ tin tức nhạy bén đương nhiên không thể

giấu được. Mặc kệ Tần Tu đang ngồi một bên hóng hớt, Tư Đồ lớn tiếng

trêu Bảo Khâm: “Bệ hạ đúng là chia rẽ uyên ương! Lão Tam khó khăn lắm

mới được nếm vị ngọt, thế mà lại chia cách người ta, thảo nào hôm qua

trước khi đi mặt hắn cứ ai oán không thôi.”

Bảo Khâm đã tính đến việc bị Tư Đồ trêu chọc nhưng nàng trơ mặt đã quen,

chỉ ngồi cười, không chút xấu hổ. Chẳng đợi Bảo Khâm lên tiếng, Tần Tu

đã tức tối xen vào: “Khuôn mặt Tần Liệt lạnh tanh mà cũng nhìn được ra

oán thán? Ngươi đúng là nói lung tung.” Nói xong, hắn tức giận nhìn Bảo

Khâm, vẻ mặt không vui chút nào.

Tần Tu tính tình thẳng thắn, lúc trước hắn còn khéo léo biểu hiện tình cảm

của mình trước mặt Bảo Khâm nên ít nhiều nàng cũng hiểu được tấm lòng

hắn. Nhưng chuyện tình cảm, không phải chỉ là người trao ta nhận, càng

không phải chỉ là sự tình nguyện của một bên. Thậm chí Bảo Khâm cũng

không thể nói rõ ra được rốt cuộc là thế nào. Giống ngày ấy trong rừng,

nếu đổi lại là Tần Tu nói với nàng những lời như vậy, hành động như thế, nàng chắc chắn sẽ đánh hắn rồi đi chứ đâu chịu để cho hắn “thổ lộ nỗi

lòng”.

Tư Đồ cười “hi hi” nói: “Buồn hay không, chuyện này không cần phải viết

lên mặt. Đúng không Công chúa?” Hắn đột nhiên chuyển đề tài lên đầu Bảo

Khâm: “Trong lòng Công chúa có lẽ cũng rất ai oán. Tình lang không ở

bên, lại có hai tên đáng ghét đến…” Nói rồi hắn còn quay sang bĩu môi

với Tần Tu, giễu cợt: “Đặc biệt là tên này!”

“Tên ẻo lả kia, ngươi nói ai thế?” Tần Tu tức giận bừng bừng, vỗ bàn “bốp”

một cái, dọa đám a hoàn mang trà run lên, “xoảng” – trà bị đổ hết xuống

đất.

Bảo Khâm chưa nói gì, khuôn mặt Tần Tu đã ửng đỏ, hai mắt rưng rưng, cứ như thể bị ức hϊếp.

“Công chúa, có vị tiểu thư họ Ngô cầu kiến.” Mọi người trong phòng đang khó

xử, Thanh Nhã đột nhiên bước vào, nói: “Nô tỳ dẫn nàng ấy đến phòng khác trước, người xem…” Thanh Nhã chưa nói hết lời, Tần Tu đã cuống cuồng,

vừa kinh vừa sợ hỏi: “Trông nàng ta không phải béo béo tròn tròn đó

chứ?”

Thời gian này Thanh Nhã cũng mập lên không ít, nên nàng rất mẫn cảm với

những từ như “béo”, “tròn”. Nghe Tần Tu nói xong, khuôn mặt nàng khó

chịu, bực mình trả lời: “Nô tỳ mắt kém, không biết béo béo tròn tròn

trong lời Ngũ Điện hạ là như thế nào. Chi bằng ngài đích thân ra xem

thử?”

Tần Tu nào dám ra xem, hắn lắc đầu quầyquậy, giậm chân chạy ra phía sau:

“Ta đoán chắc là Ngô tiểu thư đáng ghét kia. Đừng nói là ta đã đến đây!” Nói xong hắn vội vã chuồn qua cửa sau.

Bảo Khâm vừa bực mình vừa buồn cười, mặt khác còn nảy sinh hứng thú với Ngô tiểu thư này. Nàng lắc đầu cười nói với Thanh Nhã: “Ngũ gia đã đi rồi,

em ra ngoài mời Ngô tiểu thư vào đây”. Sau đó nàng hỏi Tư Đồ: “Tư Đồ đại nhân có biết vị Ngô tiểu thư này không?”

Tư Đồ cười rất tươi: “Biết chứ, biết chứ! Ta gặp nàng ta không chỉ một

lần. Ngô tiểu thư này cũng là người rất được, đáng tiếc Lão Ngũ không

biết hưởng phúc. Hây dà…” Nói rồi, hắn còn cố tình thở dài tiếc nuối,

lắc đầu nói: “Sao hai người đẹp lại là hoa đã có chủ rồi kia chứ? Thôi

thôi, lúc về ta vẫn nên đi tìm tiểu Thúy của ta.”

Nói xong hắn không hề đứng dậy mà gác chân ngồi đó chờ. Không lâu sau,

Thanh Nhã đã dẫn hai thiếu nữ vào phòng, người đi đầu mặc hoa phục, dáng người hơi đẫy đà, da thịt trắng nõn, đôi mắt vừa đen vừa tròn, giữa mi

tâm toát lên vẻ linh động, trong sáng.

Cô nương này vừa gặp đã khiến người ta nảy sinh thiện cảm, hoàn toàn không giống người hung hăng, thô lỗ như lời Tần Tu nói.

Thấy Tư Đồ cũng đang ở đây, đôi mắt Ngô tiểu thư sáng lên, hành lễ với Bảo

Khâm trước, sau đó cười tủm tỉm chào hắn: “Tư Đồ đại nhân cũng ở đây

sao?”

Tư Đồ cũng cười tủm tỉm nhìn nàng ta, khách khí: “Ngô tiểu thư tìm Công chúa có việc gì ư?”

Đôi mắt nàng ta tức thì sáng lên, nhìn Bảo Khâm sùng bái, khẽ nói: “Nghe

nói Công chúa không nhưng tinh thông kỳ nghệ còn giỏi cả binh pháp nên

muội đến xin được chỉ giáo.” Nói xong, nàng ta liếc mắt với a hoàn đằng

sau, a hoàn đó liền đặt thứ đồ trong tay xuống.

“Đây là cuốn kỳ phổ ngày trước phụ thân kiếm được ở nước Trịnh, nay giao lại cho Công chúa, xem như cũng là điều thỏa đáng. Nếu không cứ để mãi trên giá sách cũng chỉ như minh châu lưu lạc mà thôi.”

Bảo Khâm trước giờ không nhận đồ của người ngoài, vừa nghe nói là kỳ phổ,

trong lòng bèn rộn lên. Nàng suy nghĩ một lúc, thấy nhận cũng không sao, cùng lắm tặng lại người ta cái gì là được. Nàng không phải không hiểu

chuyện “có qua có lại” này, ngày trước nàng gặp nhiều nên quen rồi.

Ngô tiểu thư thấy Bảo Khâm không từ chối càng vui mừng, cười híp mắt. Bởi

vậy, nàng ta nói chuyện cũng không còn cẩn thận, câu nệ như trước. Ngô

tiểu thư lớn tiếng: “Chuyện Công chúa tỉ thí với Vương Nhị tiểu thư muội có nghe qua, đáng tiếc khi ấy muội không ở đây nên không thể thấy tận

mắt tình hình. Nhưng sau đó nghe người khác nói, trong lòng muội vô cùng kính phục Công chúa. Thực ra muội muốn đến nhờ Công chúa chỉ giáo từ

mấy hôm trước, nhưng nghe nói chỗ Công chúa đông khách quá nên không dám làm phiền, đành phải đợi tận hôm nay.”

Tư Đồ tiếp lời: “Phụ thân của Ngô tiểu thư đây là Binh bộ Thị lang, ngày

trước từng đóng quân ở Hồng thành phía Bắc, cũng chính là nơi Tam điện

hạ ở.”

Thì ra là con gái nhà tướng, thảo nào lại thích thú chuyện đao thương. Nếu

Ngô đại nhân và Tần Liệt đã là người quen, Bảo Khâm lại càng thêm hảo

cảm với Ngô tiểu thư, nói chuyện cũng thân thiết hơn nhiều.

Bảo Khâm thẳng tính, không thể nào hiểu nổi tính tình phức tạp của các tiểu thư khuê các, cho nên bình thường hay kết giao với những người đàn ông

thẳng thắn hào sảng, ít khi qua lại với các nàng kia. Hôm nay gặp được

Ngô tiểu thư tính tình bộc trực nên rất hợp nhau, đương nhiên sẽ thân

thiện gần gũi. Sau nửa canh giờ, đến Tư Đồ cũng không chịu nổi bọn họ

lúc nói chuyện coi người khác như vô hình nên cáo từ.

Ngô tiểu thư tên là Thúy Bình. Vì hai người đã thân thiết nên Bảo Khâm cũng chuyển sang gọi thẳng tên của nàng.

Ngô Thúy Bình không những thẳng thắn, lại còn biết rõ những chuyện bàn tán

lớn nhỏ trong kinh thành, dùng lời của nàng ta nói chính là: Từ lúc sinh ra đã làm tổ ở kinh thành, bất kể chuyện ở đâu, ngóc ngách nào ta cũng

rõ. Cho nên, Bảo Khâm được nghe kể không ít chuyện kì lạ hiếm thấy,

đương nhiên cũng có cả những chuyện liên quan đến Tần Liệt, Tần Tu và Tư Đồ.

“Tư Đồ đại nhân là người nổi tiếng phong lưu nhất trong kinh thành.” Ngô

Thúy Bình vừa nhắc đến Tư Đồ, không nhịn được lắc đầu: “Ngài ấy không

chỉ giỏi y thuật, thơ từ viết cũng rất hay. Ngay đến Bệ hạ cũng từng

đích thân khen ngợi tài văn chương của ngài ấy. Hơn nữa, Tư Đồ đại nhân

xuất thân danh gia nên đương nhiên được mọi người chú ý. Có điều…”

Nàng ta thở dài, trong giọng nói mang theo sự tiếc nuối: “Tư Đồ đại nhân

không hề thương cho danh tiếng của mình gì cả. Suốt ngày đến rạp hát,

tuy không gây ra chuyện gì nhưng cũng bị đánh giá.”

Bảo Khâm được nghe đủ mọi loại tên phụ nữ từ miệng Tư Đồ không chỉ một lần. Tuy nàng không hỏi cặn kẽ nhưng cũng đoán được ít nhiều. Trong lòng

nàng không phải không nghi ngờ, với hiểu biết của nàng về Tư Đồ, hắn

suốt ngày cợt nhả, nhưng nhân phẩm rất tốt, nào giống với loại người

phong lưu, càng không giống với những tên sâu rượu quanh năm say khướt.

“Hắn… không phải loại người đó.” Bảo Khâm suy nghĩ rồi quyết định nói đỡ vài câu tốt đẹp cho Tư Đồ.

Ngô Thúy Bình nhếch miệng cười: “Muội cũng nghĩ vậy, Tư Đồ đại nhân đối xử

với người khác hòa nhã, thấy ai cũng mỉm cười, không bao giờ nói lời quá đáng, hành vi đúng mực, không hề phóng đãng như lời đồn. Trái lại một

số kẻ…”Ánh mắt nàng ta xẹt qua tia buồn bực, nghiến răng, căm hận nói:

“Lớn lên giống người mà lại làm ra những chuyện bẩn thỉu.”

Bảo Khâm nghi hoặc nhìn nàng ta, đột nhiên nhớ đến chuyện lần trước Tần Tu

kể, bèn hỏi: “Người đó không phải là Ngũ Điện hạ đấy chứ?”

“Chính là hắn!” Ngô Thúy Bình kích động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Công

chúa đừng để bị vẻ ngoài của hắn lừa. Lần trước chính mắt muội nhìn thấy hắn ta lấm la lấm lét nhìn lén người ta, bị phát hiện không xấu hổ thì

thôi lại còn đòi đánh người.” Lúc nói, nàng ta tức đến mức hai mắt đỏ

hoe, xoa xoa mặt, buồn bực nói: “Càng đáng ghét hơn, bệ hạ còn ban hôn

cho muội và hắn. Công chúa nói đi, thế là thế nào? Muội thà cạo đầu, làm ni cô cũng không muốn gả cho đồ vô sỉ đó.”

Hai người này có thể gọi là oan gia không?

Bảo Khâm cười khổ nói đỡ cho Tần Tu: “Ngũ Điện hạ không phải người như vậy. Muội đừng tức giân, nghe ta.” Nói rồi nàng kể lại rõ ràng chuyện ngày

hôm đó, chỉ lược bỏ đoạn Tần Tu mắng chửi Ngô Thúy Bình. Xong rồi nàng

tiếp lời: “Muội và Ngũ điện hạ mới gặp nhau vài lần nên không hiểu nhau

là chuyện bình thường. Tính tình hắn nóng nảy, nói năng không chịu để ý, rất dễ đắc tội người ta, nhưng bản chất không xấu. Ta và hắn quen biết

đã lâu nên sẽ hiểu rõ hơn.”

Ngô Thúy Bình nhỏ giọng phản bác: “Công chúa mới đến kinh thành được vài

tháng, đâu thể hiểu rõ hắn được, đừng để bị hắn lừa là tốt rồi”.

Tuy nói thế, nhưng địch ý trong lời nói cũng giảm không ít.

Bảo Khâm thấy thế, vui mừng không thôi. Nàng rất thích Ngô Thúy Bình nên hy vọng nàng ta có thể sống tốt. Tần Tu tuy có lúc còn ấu trĩ nhưng hắn

rất coi trọng nghĩa khí, tính nết đơn thuần, là chỗ dựa thỏa đáng. Nếu

hắn và Ngô Thúy Bình có thể xóa bỏ hiềm khích, coi như không lỡ dở mối

lương duyện.

Nói đến nhân duyên, nàng chợt nhớ Tần Liệt, không biết hắn đã về kinh thành chưa?