Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 7

Sáng hôm sau, bên ngoài trở nên náo nhiệt hẳn.

Sức khỏe của Bảo Khâm vẫn chưa khá lên, nghe âm thanh huyên náo bên ngoài

thì cảm thấy ngứa ngáy, nhưng rốt cuộc cũng biết cân nhắc, áp tai vào

bên cửa sổ nghe ngóng, không hề đòi ra ngoài.

Tần Liệt… có phải hắn đã săn được gấu đen?

Chiều, Hoàng hậu cử người đến thăm nàng, tặng một đống thuốc bổ và nói với

nàng buổi tối có yến tiệc, hỏi nàng có đi được không. Bảo Khâm vốn dĩ

không thích những nơi như vậy, lại đúng lúc sức khỏe không tốt nên lấy

cớ từ chối. Ai ngờ, trời vừa chạng vạng Tần Tu đột nhiên đến thăm.

Trên ngoài hắn tỏa ra mùi rượu nồng nặc, đôi mắt đỏ hoe, bước chân liêu

xiêu, nhìn là biết uống say rồi. Thanh Nhã không hề e sợ Tần Tu, nói

chuyện cũng không lễ độ sợ sệt như nói với tên mặt gỗ Tần Liệt. Thấy

dáng vẻ này của hắn, sắc mặt Thanh Nhã không vui, nói: “Ngũ gia, Công

chúa không khỏe đã nghỉ rồi, không thể gặp ngài.”

Nếu là thường ngày, Tần Tu sẽ cợt nhả trêu đùa vài câu, nhưng hôm nay đôi

mắt đỏ hoe của hắn nhìn nàng chằm chằm, không nói gì liền ôm vò rượu

xông thẳng vào trong. Ánh mắt hung ác kia nhất thời khiến Thanh Nhã sợ

hãi, không dám nói nửa lời, chỉ mở to đôi mắt nhìn hắn đi vào.

“Tần…” Bảo Khâm nghe thấy tiếng bước chân, vội vã quay đầu lại, nhìn thấy Tần

Tu thì bất ngờ, hỏi: “Ngũ gia, sao ngài lại đến đây?” Nói xong, nàng

ngửi ngửi rồi chau mày: “Ngài đã uống bao nhiêu rượu thế? Say rồi sao?”

Tần Tu không nói gì, ôm vò rượu đi đến trước giường nàng, đặt mông xuống

trừng mắt nhìn Bảo Khâm, hỏi: “Sao Công chúa lại nằm trên giường thế?”

“Thân thể không khỏe.” Bảo Khâm cười khổ, vừa mở miệng, trong ngực liền đau

đớn, không chịu nổi ho vài tiếng, khuôn mặt vì thế liền đỏ ửng. “Ngũ gia hôm nay sao thế?”

Tần Tu buồn bực “hừ” một tiếng, lát sau nói không vui vẻ gì: “Phụ hoàng ban hôn cho ta.”

“Đây là chuyện tốt mà!” Bảo Khâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nụ cười nở rộ

trên mặt, nhưng liếc thấy sắc mặt Tần Tu, dần dần hiểu được ý hắn: “Ngũ

gia không vừa ý?”

“Vừa cái con khỉ!” Tần Tu tức giận đùng đùng. “Trong kinh thành có biết bao

cô nương xinh đẹp, ông ấy chọn ai không chọn lại cứ phải chọn người y

như đàn ông kia, đã hung dữ thì chớ, lại còn khỏe như voi. Lần trước…”

Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, mặt đỏ lựng, không nói tiếp nữa, lẩm

bẩm: “Dù sao… dù sao ta cũng không lấy nàng ta đâu!”

Hóa ra hắn chê người ta không đủ dịu dàng! Bảo Khâm thấy dở khóc dở cười,

tính tình Tần Tu mà lại thích một cô nương dịu dàng? Thế mà hắn còn cứ

vài ba hôm lại chạy đến Hành cung một lần? Thanh Nhã và nàng sao có thể

chạm đến cái mốc “dịu dàng” đây?

“Vậy… vị tiểu thư kia có xinh đẹp không?”

“Xinh đẹp thì có ích gì?” Tần Tu căm phẫn nói: “Xinh đẹp cũng không thể biến

thành cơm ăn. Dù sao ta cũng nhất quyết không lấy Ngô tiểu thư đâu. Phụ

hoàng thích thì đi mà lấy. Ả đàn bà đó ngang ngược đó đến ông đây còn

đánh, sau này rước vào cửa thì có chuyện gì mà ả không dám làm nữa?”

Bảo Khâm mơ hồ nhớ lại chuyện về Ngô tiểu thư gì đó kia, lần trước Tần Tu

từng oán thán về cô nương “phi thường” suýt chút nữa lôi hắn từ trên

ngựa xuống. Tuy hắn không nói câu nào tốt đẹp, nhưng Bảo Khâm vẫn đầy tò mò và thiện cảm với Ngô tiểu thư chưa từng gặp này… Cô nương ấy rất

giống nàng.

Do có sự đồng cảm, dù Tần Tu có bôi nhọ Ngô tiểu thư đến mấy, Bảo Khâm vẫn nói lời bênh vực. Cuối cùng hắn không nói nữa, chán nản ném vò rượu lên bàn, tức tối hét: “Công chúa rốt cuộc là bạn của ai thế? Sao cứ phải

biện hộ thay người ta vậy?”

“Có người nào nói chuyện với tẩu tẩu của mình như ngài không?” Tần Tu vừa

dứt lời, Tần Liệt “mặt gỗ” xuất hiện, lạnh lùng nhìn hắn, mắng: “Mới

uống có vài ngụm rượu đã chạy đến chỗ tẩu tẩu làm loạn. Có bản lĩnh sao

không đi tìm phụ hoàng nói chuyện? Cái đồ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!”

Hai người vốn bất hòa, giờ Tần Tu còn uống rượu, tính tình càng thêm nóng

nảy, nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng vào mũi Tần Liệt mà chửi: “Huynh mắng cái gì? Ta đang nói chuyện với Công chúa, ai khiến huynh xen vào? Bây

giờ Công chúa vẫn chưa được gả cho huynh đâu! Còn đòi gọi người ta là

vợ, huynh mới là đồ mặt dày không biết xấu hổ…”

Tần Tu chưa nói hết, Tần Liệt đã ra tay, hung hăng chém huyệt Kiên Tỉnh của hắn. Khi Tần Tu ngã xuống, hắn không khách khí lôi ra ngoài. Một lúc

sau, Tần Liệt phủi tay đi vào phòng, mặt lạnh lùng như chưa từng có

chuyện gì xảy ra, hỏi Bảo Khâm: “Nàng uống thuốc chưa?”

Bảo Khâm chớp mắt, không trả lời mà hỏi lại: “Tam gia đã săn được gấu?”

Tần Liệt ngây ra, trong đôi mắt xẹt qua vẻ thiếu tự nhiên, nhưng rất nhanh

bình thường trở lại: “Hôm nay mới là ngày đầu tiên, vội gì chứ?”

Bảo Khâm mở miệng: “Vậy ta đợi gấu của Tam gia.”

Họ nói chuyện được vài câu thì Tư Đồ tới. Hắn cẩn thận bắt mạch cho Bảo

Khâm, kê đơn rồi nói: “Cũng không cần cả ngày ở trong phòng, ra ngoài đi lại một chút cũng tốt. Nhưng tuyệt đối không được kích động, ừm…” Hắn

nhìn qua phía Tần Liệt, giả bộ như đang dặn dò: “Nếu A Liệt rảnh rỗi thì dẫn Công chúa đi dạo một vòng quanh đây.”

Tần Liệt liền hiểu ý, lén nhìn Tư Đồ, Tư Đồ liền nhướn mi với hắn.

Bảo Khâm vốn là người hướng ngoại, nghe Tư Đồ nói xong, lập tức nhấp nhổm,

vội vàng gọi Thanh Nhã vào giúp nàng thay y phục để ra ngoài.

Săn bắn mùa thu là tập tục của nước Tần, mỗi năm Hoàng gia đến đây một lần, ngắn thì mười ngày, dài nửa năm. Cho nên, tất cả các Hành cung trong

bãi săn đều được sửa chữa cẩn thận, kiến trúc còn tinh tế hơn cả Hoàng

cung, chỉ có quy mô nhỏ hơn chút, nhưng lại càng tăng thêm vẻ xinh đẹp.

Cả Hành cung được xây trong lòng núi. Vừa ra khỏi tiểu viện liền có thể

thấy sông núi trùng điệp, gần hơn thì có hồ nước hẹp dài, bên bờ hồ hàng dương liễu đứng thẳng tắp, giờ chưa phải cuối thu nên cành lá vẫn còn

sum sê. Trên mặt hồ, hành lang quanh co uốn khúc, ở giữa có chòi nghỉ

chân, cỏ mọc dọc đường đi, trông thật mộc mạc giản dị.

Tần Liệt dẫn Bảo Khâm lên chòi nghỉ chân giữa hồ.

Bên trong chòi vốn dĩ trống trơn nhưng họ đi rất chậm, lúc đến nơi đã có

người ngồi. Bảo Khâm nheo mắt liếc nhìn, nhất thời liên tục cười khổ.

Cái gọi là oan gia ngõ hẹp thật đúng trong tình cảnh này. Người ngồi

trong chòi không phải ai khác, chính là Vương Nhị tiểu thư.

Bảo Khâm đương nhiên biết Vương Nhạn Như không chào đón nàng, nhưng nàng

rất muốn gặp nàng ta. So với những người phụ nữ bên ngoài yếu đuối bên

trong hẹp hòi, Vương Nhị tiểu thư này đáng yêu hơn nhiều. Nàng ta yêu

hận đều hiện lên trên mặt, không ưa là cũng biểu hiện rõ ràng, Bảo Khâm

rất thích sự thẳng thắn này.

Cho nên, đối với Vương Nhạn Như vẫn đang sầm mặt, Bảo Khâm không để ý chút

nào, thậm chí còn chủ động chào hỏi, cười ngọt ngào: “Nhị tiểu thư cũng ở đây sao, trùng hợp quá!”

Vương Nhạn Như định lên tiếng chế giễu nàng mấy câu không ngờ lại được chào

trước nên không thể nói gì hơn, mặt mũi đỏ ửng. Nàng ta muốn đi, nhưng

khó khăn lắm mới gặp Tần Liệt, nên nàng không cam tâm. Vương Nhạn Như

cắn môi, mặt dày ở lại.

Vương Nhạn Như suy nghĩ lại thấy bản thân mình quá uất ức, trừng mắt nhìn Bảo Khâm, khẽ nói: “Còn tưởng Công chúa bản lĩnh lớn lắm, ai ngờ chưa gì đã liệt giường luôn. Biết chơi cờ thì sao, đến ngựa cũng không cưỡi nổi

còn đòi đi săn, đúng thật là trò cười!”

Bảo Khâm bị móc mỉa không hề nổi giận, nheo mắt cười nhìn nàng ta, làm ra

bộ dạng mảnh mai yếu đuối: “Nhị tiểu thư nói phải, thϊếp vốn cũng không

muốn đi. Nhưng Tam điện hạ nói, dù sao cũng nên ra ngoài đi lại vận

động, chẳng mong ta có thể bắt được con thú nào. Nếu muốn săn cáo săn

hươu, cứ để Tam gia săn là được.”

Nói rồi sóng mắt đung đưa chuyển qua người Tần Liệt, tràn ngập ý cười, mang theo vẻ quyến rũ khó tả: “Tam gia, thϊếp nói vậy có đúng không?”

Tần Liệt liếc nhìn Bảo Khâm, khóe miệng giật giật, ho một tiếng, vẻ mặt

nghiêm túc phụ họa theo: “Nương… Công chúa nói phải lắm.”

Mình Bảo Khâm nói Vương Nhạn Như thì không, nhưng cả Tần Liệt cũng hùa theo

khiến nàng ta thật sự rất đau lòng. Đôi mắt Vương Nhạn Như ửng đỏ, nàng

ta kiềm chế tức giận với Tần Liệt, chỉ nhìn Bảo Khâm căm hận: “Ngươi…

ngươi chỉ biết tìm người khác giúp đỡ thôi. Có giỏi hai ta đấu một

trận!”

Bảo Khâm ngẩng đầu nhìn nàng ta, lông mày cong lên: “Nhị tiểu thư muốn đấu

như thế nào?” Nàng hiện tại vướng mắc vấn đề sức khỏe, thứ nhất không

được đi săn, thứ hai không được cưỡi ngựa, không dễ dàng gì mới được ra

ngoài, Tư Đồ còn đặc biệt bảo Tần Liệt đi theo. Nếu Vương Nhạn Như đã

muốn chủ động đến cho nàng giải khuây, Bảo Khâm không đồng ý thì thật là có lỗi với chính mình rồi.

Đôi mắt Tần Liệt lại bắt đầu giật giật.

Vương Nhạn Như chỉ là nhất thời xúc động, khẳng định bộ dạng bệnh hoạn ốm yếu này của Bảo Khâm sẽ không thể nào làm được gì, nào ngờ nàng lại dám

đồng ý, Vương Nhạn Như không phản ứng kịp, ngây ra tại chỗ. Nàng ta cân

nhắc một lúc lâu vẫn không nghĩ ra nên so tài gì với Bảo Khâm.

Chơi cờ Vương Nhạn Như không bằng người ta, đương nhiên sẽ không lấy trứng

chọi đá, nhưng nếu nàng ta đề nghị so tài săn bắn thì chẳng phải rành

rành là đang bắt nạt Bảo Khâm sao, dù có thắng cũng chẳng vẻ vang gì,

còn bị mọi người chê cười.

“Đợi… đợi ta về nghĩ ra rồi sẽ đi tìm Công chúa.” Vương Nhạn Như nghiêng đầu

suy nghĩ một lúc mới bặm môi, tức giận nói với Bảo Khâm. Lúc nói chuyện, nàng ta nhìn Tần Liệt bằng ánh mắt tủi hờn, lại phát hiện ra ánh mắt

hắn đều đặt trên người Bảo Khâm, không thèm liếc mình dù chỉ một chút,

trong lòng càng thêm chua xót, bĩu môi, mắt rưng rưng chạy đi.

Đám a hoàn thấy thế vội vã đuổi theo sau, có a hoàn mặc y phục màu lục từng gặp Bảo Khâm lần trước, dữ tợn nhìn nàng, giống như nàng độc ác lắm

vậy. Bảo Khâm chỉ cười với nàng ta, vẻ mặt vô tội.

Đợi mọi người đi hết, Bảo Khâm mới nhớ ra nhìn sang Tần Liệt, hắn giống như không nghe thấy gì, yên lặng đứng bên cạnh nàng. Gió thổi qua chòi

nghỉ, cuốn bay tay áo và mái tóc dài của hai người, không ngừng quấn vào nhau. Bảo Khâm đưa tay ra muốn chỉnh lại tóc cho khỏi rối thì chợt thấy cả người ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra Tần Liệt đã cởϊ áσ ngoài

khoác lên người nàng. “Trời nổi gió rồi.” Hắn vẫn không chút biểu cảm,

“Chúng ta về thôi.” Vừa nói chuyện, Tần Liệt vừa đưa tay ra.

Bảo Khâm ngây ra, thầm nói trong lòng, tuy hai người họ có hôn ước, tuy

nàng và người ta không phải mới nắm tay lần đầu tiên, nhưng giữa thanh

thiên bạch nhật như vậy, nam nữ tay trong tay, liệu có phải… không ổn

cho lắm.

Cũng may Thanh Nhã xuất hiện, cầm áo choàng trong tay, vừa bước đi vừa ngó

sang phía bên này, từ xa đã nhìn thấy có điều không ổn, vội vàng kêu

lên: “Công chúa…”

Tần Liệt nhíu mày, bực mình nhìn Thanh Nhã, đành rụt tay về.

Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội thì bị cản trở, Tần Liệt vô cùng buồn bực, trên đường về sắc mặt càng thêm u ám. Trước khi đi, Bảo Khâm còn nói

đùa nhắc nhở hắn: “Tam gia đừng quên chuyện săn gấu đấy!”

Tần Liệt quay người, đôi mắt đen láy nhìn thẳng, giống như muốn nhìn sâu

vào tận trái tim nàng. “Bản vương đương nhiên nhớ rõ.” Lúc nói, khuôn

mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng giọng nói lại mang theo ý kiên quyết. Nói xong, hắn ngừng lại, đôi mắt sâu xa: “Công chúa cũng đừng quên

chuyện mình đã hứa.”

Bảo Khâm lập tức phản đối: “Tam Điện hạ chỉ nói đợi vài ngày sau, thϊếp cũng chưa từng đồng ý.”

Tần Liệt giống như không nghe thấy, quay người ra ngoài, chỉ để lại cho Bảo Khâm bóng hình tiêu sái.

Buổi tối nàng ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh dậy tinh thần khá lên nhiều. Hoàng

hậu sai người đến hỏi nàng có muốn tham gia cho vui không, Bảo Khâm nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Con gái nước Trịnh không giỏi cưỡi ngựa bắn cung cho nên Hoàng hậu căn bản

không có ý bảo nàng đi săn, chỉ đơn thuần muốn nàng đến chơi cho vui. Đi cùng Hoàng hậu ngoài các phi tần trong cung còn có các thiên kim con

nhà quyền quý chốn kinh thành, người nào người nấy trang điểm lộng lẫy,

thật khiến Bảo Khâm no mắt.

Ngoài Tần Liệt, Tần Tu và Thái tử, Tần Tụng cùng các Hoàng tử khác cũng đến.

Đây là đầu tiên Bảo Khâm nhìn thấy đủ mặt các vị Hoàng tử nước Tần.

Những Hoàng tử sau Tần Tu đều còn nhỏ, nhỏ nhất là Bát hoàng tử chưa đến sáu, bảy tuổi, trên khuôn mặt non nớt là đôi mắt sáng lấp lánh, có nét

giống với Tần Liệt.

Còn có Tứ hoàng tử không nhỏ hơn Tần Liệt là mấy, nhưng tướng mạo và khí

chất kém hắn rất nhiều. Tứ hoàng tử dong dỏng cao nhưng gầy vô cùng,

dáng đứng cũng không thẳng như Tần Liệt mà có vẻ hơi khom khom, khi nói

chuyện cũng rụt rè, không có chút khí chất Hoàng tộc.

Tần Đế vẫn hồng hào như lần gặp trước, nói chuyện tuy không to tiếng nhưng

vô cùng uy nghiêm, chỉ cần một cái nhìn cũng khiến người khác câm nín,

nhưng đương nhiên cũng có ngoại lệ. Ví dụ như Tần Liệt, thái độ của hắn

rất lạnh nhạt, giống như không có chút kính trọng, đừng nói người khác,

đến trì độn như Bảo Khâm cũng nhận ra được có điều bất bình thường.

Ngoài ra, Bảo Khâm còn nhìn thấy Văn Quý phi nghe đồn là rất được sủng ái.

Theo lý mà nói, bà ấy cũng không còn trẻ, tuy vậy da dẻ được chăm sóc

tốt, không quá đẹp nhưng vẻ kiều mị quyến rũ giữa vầng trán cứ như câu

hồn người ta. Thảo nào lại được sủng ái nhiều năm như vậy.

Vương Nhạn Như cũng ở trong đám thiên kim tiểu thư kia, sắc mặt không được

tốt cho lắm, dường như không hòa hợp với người bên cạnh, đặc biệt là…

Bảo Khâm mắt tinh nhìn thấy Lưu Phù Dung ngồi kế bên nàng ta thì đã

hiểu. Lưu Phù Dung đó, lúc đầu còn dám chặn xe ngựa của nàng, chắc chắn

không phải là người hiền hậu dịu dàng gì, hơn nữa nàng ta vẫn luôn thích Tần Liệt, thảo nào Vương Nhạn Như lại khó chịu.

Tần Liệt tuy tướng mạo anh tuấn lại thiện chiến, nhưng khuôn mặt lạnh lùng

ngàn năm không đổi kia làm thế nào hấp dẫn bao nhiêu cô gái si mê hắn

nhỉ? Bảo Khâm không tài nào hiểu nổi. Khi nàng còn ở quân doanh, cũng

dũng mãnh thiện chiến như hắn, cũng… anh tuấn tiêu sái y hệt, lại còn

nhiệt tình tươi vui mà lại chẳng có cô nương nào si mê vậy? Dù tập tục

nước Trịnh bảo thủ, không dám công khai nhưng sao đến một cái liếc mắt

đưa tình cũng không có?

Bảo Khâm càng nghĩ càng buồn, nhìn Tần Liệt đầy căm phẫn, xong rồi lại quay sang tươi cười với Tần Tu, coi hắn như tri âm của mình.

Mọi người ăn uống một lúc, những người trẻ tuổi đều đứng dậy, vui vẻ lên

ngựa, chỉ còn lại Tần Đế và đám phụ nữ tiếp tục ở nguyên tại chỗ, vui vẻ nói chuyện thường ngày.

Bảo Khâm không tìm thấy người nói chuyện cùng, ngồi một lúc thấy nhạt nhẽo. Đang muốn cáo lui, Vương Nhạn Như phía đối diện bất ngờ đứng dậy,

nghiêm túc nói với Hoàng hậu: “Nhạn Như nghe danh Thất Công chúa là tài

nữ từ lâu, cầm kỳ thi họa không gì không biết.” Lúc nói chuyện, nàng ta

liếc về phía Bảo Khâm, trong mắt có chút đắc ý.

“Nhưng chỉ nghe nói vậy, Nhạn Như không phục chút nào.”

Hoàng hậu đang nhàm chán, nghe thấy vậy liền hứng thú, cười hỏi: “Sao, chẳng

lẽ Nhạn Nhi muốn so tài với Công chúa? Bổn cung nghe nói, hai người từng đấu cờ?”

Sắc mặt Vương Nhạn Như nhất thời cứng ngắc nhưng rất nhanh trở lại bình

thường, ra vẻ ngượng ngùng oan ức, nũng nịu nói: “Hoàng hậu nương nương

đừng cười con. Nhạn nhi cũng chỉ là kém chút thôi, coi như huề.”

Hoàng hậu rất thích nàng ta, dịu dàng cười nói: “Con thua mà lại muốn hòa,

nào có chuyện như vậy. Hơn nữa trước giờ con vẫn luôn kiêu hãnh tài chơi cờ của mình cao siêu, nay thua người ta lại không chịu nhận, chẳng lẽ

con muốn so chiêu với Thất Công chúa? Sức khỏe Công chúa không tốt,

không thể đánh lại con.” Nói rồi, bà bật cười.

Các mệnh phụ phu nhân và thiên kim tiểu thư bên cạnh cũng cười theo, hi hi

ha ha, vô cùng náo nhiệt. Tần Đế hứng thú hỏi: “Con muốn so tài gì? Nếu

so với người khác dù Hoàng hậu không cho phép, Trẫm cũng sẽ làm chủ thay con. Nhưng nếu con muốn ức hϊếp Thất Công chúa, Trẫm là người đầu tiên

phản đối.”

Bảo Khâm nghe vậy đã biết, hôm nay dù thế nào cũng không trốn được rồi.

Thứ nhất không đấu võ, thứ hai không đấu cờ, hẳn cũng sẽ không thêu thùa

đánh đàn. Tuy Bảo Khâm mù tịt mấy thứ này nhưng con gái nước Trịnh nổi

tiếng nhờ nữ công cầm nghệ, chắc Vương Nhạn Như sẽ không to gan khiêu

chiến…

Chỉ cần không phải những món đó, Bảo Khâm sợ gì nàng ta.

“Nhạn nhi muốn so tài với Công chúa thế nào?” Hoàng hậu hòa ái nhìn nàng ta,

cười hỏi. “Nhưng cũng không thể để con muốn so gì thì so, nếu con nghĩ

ra những thứ cổ quái kỳ lạ, dù Công chúa đồng ý, bổn cung cũng không

đồng ý.”

Vương Nhạn Như nũng nị cười với Hoàng hậu, dịu dàng nói: “Hoàng hậu nương

nương yên tâm, Nhạn nhi đâu gây sự vô cớ.” Lúc nói, nàng ta đắc ý hào

hứng khiến khuôn mặt càng thêm xinh đẹp. Người khác không ý kiến gì,

nhưng ánh mắt Bảo Khâm sáng lên, thì thầm với Thanh Nhã: “Nhị tiểu thư

này rất đẹp, gia thế lại tốt, chọn ai không chọn sao cứ cố chấp đòi dính lấy Tần Liệt ‘cổ thụ’?”

Thanh Nhã mặt không đổi sắc, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ Nhị tiểu thư kia cảm thấy Tam Điện hạ không phải ‘cổ thụ’ già nua, mà là ‘đại thụ’ chọc trời.”

Bảo Khâm bĩu môi: “Dù là đại thụ chọc trời cũng không nên tự treo cổ mình

trên đó. Ầy, con gái suy nghĩ thật khó hiểu.” Nói xong, nàng thở dài lắc đầu. Thanh Nhã đứng bên cạnh muốn thổ huyết, không nhịn được khẽ nhắc

nàng: “Công chúa, người cũng là con gái đó.”

Bảo Khâm đỏ mặt, nhìn Thanh Nhã rồi nhanh chóng cúi đầu, không nói gì nữa.

Vương Nhạn Như thân thiết đến bên cạnh Hoàng hậu thì thầm to nhỏ, sắc mặt

Hoàng hậu nhất thời hiện lên vẻ do dự khó xử. Hoàng hậu khẽ lắc đầu,

Vương Nhạn Như lại nhõng nhẽo khẩn cầu, Hoàng hậu vẫn không chịu đồng ý. Bà nghĩ rồi quay sang nói chuyện với Tần Đế, Tần Đế nheo mắt lại, ánh

mắt sắc bén quét qua người Vương Nhạn Như, sau đó lại nhìn Bảo Khâm, hỏi một cách đột ngột: “Nhị nha đầu muốn so tài bày binh bố trận với Công

chúa, Công chúa thấy thế nào?”

Ông vừa lên tiếng, các phi tần đều che miệng cười, ánh mắt nhìn Vương Nhạn

Như kỳ lạ. Cũng khó trách, con gái nước Trịnh nổi tiếng là dịu dàng hiền thục, thêu thùa thi thư là sở trường của họ, chưa từng nghe có người

biết bày trận. Chủ ý này của Vương Nhạn Như có chút xấu xa.

Lòng nghĩ vậy nhưng không ai dám lên tiếng phản bác, thứ nhất dù sao người

nói chuyện là Tần Đế, giọng điệu của Ngài giống như không hề phản đối.

Thứ hai Tần Liệt và Tần Tu không ở đây, trong số những kẻ còn lại, Tư Đồ và Bảo Khâm thân thiết nhất, nhưng hắn chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ

hận không tìm được nhiều trò vui để xem, giờ thấy ý kiến của Vương Nhạn

Như, hắn vỗ tay còn chẳng kịp, làm gì có chuyện phản đối.

Bảo Khâm còn tưởng nàng ta sẽ bày ra trò gì, nghe đến bày binh bố trận là

như mở cờ trong bụng. Bảo Khâm ra sức nhéo chân mình, đau đến cau mặt,

mắt chớp chớp, mũi sụt sịt, hốc mắt đỏ ửng: “Thần thϊếp đồng ý.”

Nói thì nói vậy nhưng giọng nàng đầy uất ức, Hoàng hậu nghe vậy liền do dự, nói với Tần Đế: “Hay là, thi thêu thùa?”

Tần Đế lạnh lùng nhìn Bảo Khâm, sau đó liếc một lượt khắp phòng, mọi người

không ai nói gì, đến Văn Quý phi luôn dán mắt trên người Tần Đế cũng cúi đầu, câm như hến. “Nếu Công chúa đã đồng ý, vậy sẽ so tài bày binh bố

trận. Tuy nhiên…”

Tần Đế hơi hơi hé mắt, ánh mắt càng thêm sắc bén: “Nhị nha đầu định so thế nào?”

Vương Nhạn Như nhõng nhẽo với Hoàng hậu nhưng không dám giở trò trước mặt Tần Đế, bèn thành thật nói: “Nhạn nhi nghĩ, Công chúa và con mỗi người huấn luyện ba mươi thị vệ…”

Nàng ta vừa mở miệng, liền bị Tần Đế chặn họng, quát lên: “Ba mươi người

cũng đòi bày binh bố trận, Nhị nha đầu ngươi đúng là suy nghĩ viển

vông.”

“Vậy ý của bệ hạ là…” Hoàng hậu hứng thú cười hỏi: “Hay là, người cho hai đứa nhỏ khoảng trăm thị vệ nhé?”

“Người, Trẫm sẽ không cho, hai ngươi tự mình kiếm.” Ánh mắt sắc bén của Tần Đế

quét qua mặt Bảo Khâm và Vương Nhạn Như, ông trầm giọng nói: “Giới hạn

là ba trăm người, đợi tập hợp đủ, Trẫm sẽ ra đề.”

Quả nhiên gừng càng già càng cay, Bảo Khâm nghĩ thầm. Nếu theo ý Vương Nhạn Như, mỗi bên mang theo ba mươi người, đâu có giống bày binh bố trận,

giống như đang đánh lộn hơn. Đến lúc đánh, ai tìm được thị vệ có võ công cao cường coi như xong.

“Như thế không được!” Hoàng hậu bất bình nói: “Công chúa mới đến kinh thành

không lâu, dù có tính hết tất cả a hoàn thị vệ bên người cũng chưa chắc

đủ ba trăm. Bệ hạ như vậy khác nào làm khó Công chúa? Hay là, Bệ hạ bảo

thống lĩnh thị vệ điều ít người đến? Cũng không cần võ công cao cường,

vừa vừa là được rồi.”

Hoàng hậu vừa dứt lời, sắc mặt Vương Nhạn Như trở nên rối rắm, nhìn người

bằng ánh mắt thiết tha, vừa tủi thân vừa không dám lên tiếng. Các phi

tần khác không nhịn được cười phá lên, Văn Quý phi ôm bụng nói với Tần

Đế: “Bệ hạ nhìn mặt Nhị nha đầu này, nếu Người đồng ý, e là cái miệng

của Nhị nha đầu có thể treo được bình dầu lên đó.”

Tần Đế không cười nhưng sắc mặt cũng giãn ra, thấp giọng, dịu dàng nói với

Hoàng hậu: “Tử Đồng, nàng yên tâm, Thất Công chúa không tìm được người,

chẳng lẽ Liệt nhi cũng không tìm nổi?” Nói xong, ông liếc Bảo Khâm có ý

trêu chọc, ánh mắt đó khiến nàng rợn tóc gáy.

Tư Đồ không sợ chết chen vào: “Bệ hạ nói phải, chỉ cần Công chúa mở lời,

muốn bao nhiêu người chỗ Tam gia sẽ có bấy nhiêu.” Lúc nói, hắn còn chớp mắt với Bảo Khâm, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Vốn dĩ lúc Tần Đế nói, mọi người đều ngồi im như tượng, nhưng vừa nghe thấy lời này của Tư Đồ, tất cả đều cười rộ lên, ánh mắt tập trung trên người Bảo Khâm, vừa mờ ám vừa trêu chọc. Dù nàng da mặt có dày, giờ phút này

cũng không thể trụ nổi, mặt đỏ ửng, đầu cúi thấp xuống.

Lúc Tần Liệt và mọi người đi săn về, chuyện so tài đã được định đoạt. Sau

khi nghe Hoàng hậu kể, khuôn mặt vạn năm không đổi của Tần Liệt thoáng

biến hóa, có điều biểu cảm hơi gượng gạo, người khác cũng không rõ là

đang vui hay buồn. Cuối cùng Hoàng hậu lên tiếng an ủi hắn: “Trẻ con vui đùa ấy mà, có thua cũng không sao. Lần trước Nhạn nhi không phải đã

thua Công chúa đó sao?”

Vương Nhạn Như đang đắc ý, nghe xong mặt mày tái mét.

Tần Liệt lạnh lùng gật đầu, đến ngồi cạnh Bảo Khâm, dù là động tác hay thần thái đều rất tự nhiên, giống như vốn dĩ nên ngồi ở đó vậy. Ngoài trừ

Vương Nhạn Như và Lưu Phù Dung có ý với hắn ra, những người khác đều bật cười, ngay cả Tần Đế cũng dịu đi nhiều, nhìn Tần Liệt ôn hòa.

Ngồi xong, hắn chợt mở miệng nói với Bảo Khâm: “Người ta muốn nàng đấu nàng

liền đấu, có phải bị ngốc không thế? Còn chẳng biết đòi phần thưởng,

thua thì thôi, nếu thắng cũng coi như không phí sức.” Hắn rõ ràng đang

nói chuyện với Bảo Khâm, nhưng giọng rất vang, từng chữ một đều lọt vào

tai Tần Đế.

Tần Đế tức thì ngồi không yên, vội vàng lên tiếng: “Có thưởng, tất nhiên có thưởng.” Nói rồi ông rút chiếc thắt lưng của mình ra: “Lấy cái này làm

phần thưởng, được chứ?”

Bảo Khâm không biết gì về mấy thứ châu báu, thấy chiếc thắt lưng xa như thế mà vẫn sáng lấp lánh, hơn nữa Tần Đế còn lấy nó làm phần thưởng, ắt hẳn giá trị không vừa. Nếu có được nó, sau này chạy trốn sẽ tiết kiệm được

rất nhiều nữ trang.

Nàng định đồng ý thì Tần Liệt “hừ” lạnh một tiếng: “Phụ hoàng cũng thật buồn cười, người ta là con gái, lấy thắt lưng của đàn ông làm gì. Nếu nàng

thích, trong phủ con rất nhiều…”

Tư Đồ bật cười khúc khích, ngay lập tức thu hút ánh mắt không vui của Tần

Đế. Hắn vội vàng chắp tay xin lỗi, nín cười, mặt đỏ bừng: “Thất lễ, thất lễ! Tam gia xin mời tiếp tục.”

Bị Tần Liệt nói vậy, Tần Đế cũng cảm thấy không thỏa đáng cho lắm, quay

sang hỏi Hoàng hậu: “Nếu Liệt nhi đã nói thế, vậy cứ làm theo đi. Tử

Đồng, cung của nàng có món đồ nào thích hợp không?”

Hoàng hậu nhịn cười đồng ý, rồi hỏi Tần Liệt: “Liệt nhi thấy thế nào?”

“Không được.” Tần Liệt phản đối không khách khí chút nào. “Nếu đã là phần

thưởng, nên hỏi xem Công chúa và Nhị tiểu thư muốn thứ gì, bằng không dù có tặng núi vàng núi bạc Công chúa chưa chắc đã thích.”

Bảo Khâm thầm nuốt nước miếng, sao nàng lại không thích? Nếu thật sự được

tặng núi vàng núi bạc, các tướng sĩ trong Tây Bắc cũng không phải chịu

khổ rồi…

Khổ trong lòng không thể nói, nàng lén lút lườm Tần Liệt, hận hắn gây rối

lúc quan trọng. Vương Nhạn Như không biết nghĩ ra điều gì, sắc mặt trở

nên phức tạp, len lén nhìn Tần Liệt. Thái tử thấy không ổn, mặc kệ Vương Nhạn Như nghĩ gì, lập tức lên tiếng: “Trong cung mẫu hậu chẳng phải có

pho tượng Quan Âm bằng ngọc hay sao, lần trước Nhị tiểu thư nhìn thấy

thì luôn miệng nhắc đến. Chi bằng nếu Nhị tiểu thư thắng, mẫu hậu tặng

tượng ngọc cho nàng ấy?”

Vương Nhạn Như thay đổi sắc mặt, nghiến răng muốn phản đối nhưng không dám,

chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng hậu đồng ý. Bảo Khâm cũng tương tự, nàng

chưa kịp lên tiếng, Tần Liệt đã chen vào, ra vẻ “mọi việc cứ để ta lo”:

“Công chúa còn chưa nghĩ ra, vậy để sau hãy nói. Chỉ cần phụ hoàng nhớ

là được rồi.”

Lúc này hắn nói chuyện với Tần Đế không hề có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trái lại ánh

mắt rất hiền hòa. Tần Đế đương nhiên cao hứng, lập tức đồng ý, giọng lớn hơn, vẻ mặt ôn hòa nói với Bảo Khâm: “Cũng được. Đợi Công chúa thắng

rồi muốn thứ gì, chỉ cần Trẫm có thể ban, Trẫm sẽ ban!”

Khóe mắt Bảo Khâm giật giật, hết cách, chỉ có thể nghiêm túc tạ ơn. Trong

lòng nàng vẫn thầm nói, dù lời hứa có tốt đến đâu cũng không bằng cầm đồ trong tay, không biết Tần Liệt đang nghĩ ra trò quỷ gì nữa.

Nghĩ vậy, nàng càng thêm đau lòng vì miếng ngon đến miệng rồi còn để vuột

mất. Nàng không nhịn được khẽ hỏi Tần Liệt: “Tam gia, ngài săn được gấu

chưa?”

Tần Liệt đơ mặt không nói gì, ánh mắt vừa ảo não vừa quẫn bách.

Bảo Khâm cuối cùng cũng thấy hài lòng.

Sau đó, hắn quả nhiên bảo Ngũ Cân phái những thị vệ khỏe mạnh đến mà không

dặn dò gì. Bảo Khâm cũng không làm gì khác, chỉ bảo Ngũ Cân dẫn những

thị vệ đó mỗi ngày chạy một vòng quanh bãi săn, huấn luyện bọn họ làm

việc theo khẩu lệnh. Còn về phía Vương Nhạn Như thì bận rộn suốt ngày,

Thanh Nhã không nhẫn nhịn được từng phái người đi thăm dò, nhưng rồi

thấy Bảo Khâm chẳng để ý nên cũng thôi.

Tần Đế giống như đã quên mất chuyện này, những ngày sau không hề nhắc đến.

Bảo Khâm không sốt ruột, nhưng Vương Nhạn Như thì sốt ruột vô cùng. Hàng ngày nàng ta đều chạy đến nói với Hoàng hậu, kết quả Hoàng hậu chỉ bảo

là không biết. Cho nên, chuyện này cứ như vậy lắng xuống…

Nhờ sự điều dưỡng của Tư Đồ, sức khỏe của Bảo Khâm đã có biến chuyển tốt.

Ban đầu, hắn chỉ thổi phồng lên một chút, cố ý hù dọa nàng và Tần Liệt,

nhưng thấy sức khỏe nàng đã tốt hơn thì không gạt nữa. Tư Đồ thành thật

nói rõ tất cả, còn giật dây Tần Liệt dẫn Bảo Khâm đi cưỡi ngựa.

“Ngươi nói xem…” Tư Đồ cười xấu xa nói với Tần Liệt: “Nàng đã khỏe lại, muốn

cưỡi ngựa thì… ừm… cưỡi chung một con ngựa… Ngươi thấy không, huynh đệ

tốt là ta đây vì ngươi suy nghĩ chu đáo biết bao.”

Tần Liệt lạnh lùng nhìn hắn, quay người rời đi.

Lát sau, bên chỗ Bảo Khâm, Thanh Nhã bất đắc dĩ bước vào khẽ bẩm báo: “Tam Điện hạ đến rồi.”

“Hắn săn được gấu rồi?” Bảo Khâm lật đi lật lại quyển truyện không biết bao nhiêu lần, chớp chớp mắt, hứng thú hỏi.

Thanh Nhã bật cười, che miệng lắc đầu: “Trông có vẻ như chưa săn được.”

Bảo Khâm thất vọng, thờ ơ xua tay: “Mời hắn vào đi.”

Tần Liệt đứng cách đó không xa, tiếng hai người nói chuyện hắn nghe rất rõ

ràng, bộ mặt u ám lại càng thêm lạnh lẽo. Nhưng hắn không hề rời đi,

nghe thấy Bảo Khâm mời vào, từ từ bước đến, trầm giọng nói: “Bên núi Tây ta đã đi mấy vòng cũng không nhìn thấy bóng con gấu nào. Hỏi hộ vệ ở

bãi săn thì hắn nói có lẽ chúng đã di chuyển đến khu rừng ở phía Bắc.

Ngày mai ta sẽ qua đó xem thử.”

Nói đến đây, khuôn mặt hắn cứng ngắc, dừng lại một lúc mới tiếp tục: “Công chúa có muốn đi cùng không?”

“Thϊếp có thể đi sao?” Mấy hôm nay Bảo Khâm phải trơ mắt nhìn người khác cưỡi

ngựa, đi săn, còn mình cả ngày trong phòng vô vị buồn tẻ đến mọc nấm

luôn. Nghe hắn nói vậy, nàng hưng phấn đứng dậy, quá vui mừng nên không

chú ý đến vẻ khác thường trong lời nói của Tần Liệt, càng không đoán

được hắn định giở trò gì.

“Nếu nàng muốn, đương nhiên có thể…” Tần Liệt ho khan: “Có điều, dọc đường đi phải nghe lời ta.”

Do Bảo Khâm đã đồng ý lên núi Bắc đi săn cùng Tần Liệt, Thanh Nhã không

yên tâm chút nào. Nàng mấy lần định khuyên giải, nhưng lần nào cũng vậy, lời lên đến miệng rồi nghĩ tới tính tình bướng bỉnh của Bảo Khâm, đành

phải nuốt xuống. Bảo Khâm lại rất thẳng thắn, thấy ánh mắt trốn tránh

của Thanh Nhã, nàng đành phải lên tiếng trước:

“Em sợ ta bị người khác vạch trần thân phận?”

Thanh Nhã nghe vậy, lập tức gật đầu, coi như tìm thấy cơ hội để nói rồi. Nàng ta khẽ khuyên: “Thất Công chúa dù sao cũng là lá ngọc cành vàng, kỳ

nghệ tinh thông không nói làm gì, nhưng nếu giỏi cả cưỡi ngựa bắn cung, e là sẽ có người hoài nghi. Dù sao đây cũng là Phong thành, thân phận của tiểu thư…” Thanh Nhã dè dặt nói đến đó thì ngừng lại, tin rằng Bảo Khâm có thể hiểu ý mình.

Nàng không lên tiếng, im lặng suy nghĩ một lúc, mắt nhìn ra dãy núi xa xa

ngoài cửa sổ, ánh mắt tĩnh lặng. Mãi sau, khi Thanh Nhã nghĩ rằng nàng

sẽ không trả lời thì lại nghe thấy tiếng Bảo Khâm khẽ than: “Thanh Nhã,

em nói xem, Tần Tu thì không nói làm gì, chẳng lẽ người như Tần Liệt lại có thể bị chúng ta lừa sao?”

Tuy đám tùy tùng đã bị đổi sạch, nhưng muốn tìm dấu vết còn sót thì không

phải là không thể. Suy cho cùng, từ lúc Bảo Khâm vào thành đã để lộ quá

nhiều điều khiến người khác nghi ngờ. Hơn nữa, theo lời Tần Tu, Tần Liệt còn từng gặp nàng.

Hắn đã nhận ra nàng, nhưng không biết vì lý do gì lại không vạch trần. Bảo

Khâm loáng thoáng nghĩ đến điều này từ lâu, nhưng nàng vẫn một mực giả

ngốc. Thứ nhất, đến sư huynh còn nói bệnh của nàng chỉ có Tư Đồ mới chữa khỏi được. Thứ hai, chính nàng cũng cảm thấy mịt mù, không biết nên đi

đâu.

Thế giới rộng lớn như vậy, lẽ nào không có chỗ cho nàng dung thân?

Nàng không phải là người rộng lượng phóng khoáng, trải qua bao nhiêu oan ức

mà vẫn có thể tiếp tục tiến bước, tất cả chỉ vì bên cạnh còn có sư

huynh, còn có những thuộc hạ ngày trước. Vì họ, Bảo Khâm mới sống tiếp

được.

“Công chúa…” Thanh Nhã nghe vậy mặt mày trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Ý người là… Tam gia… đã nhận ra người từ lâu?”

“Em lo lắng cái gì?” Bảo Khâm thản nhiên nhìn nàng ta, cười khổ: “Nếu hắn

muốn vạch trần thì đã nói từ lâu, cần gì phải đợi đến bây giờ.” Ngoài

miệng nói vậy, nhưng trong lòng Bảo Khâm vẫn không yên. Nàng không thể

hiểu được suy nghĩ của Tần Liệt, đằng sau khuôn mặt lạnh lùng như núi

băng ngàn năm kia, hắn rốt cuộc cất giấu những điều gì?

So với việc cả ngày thấp thỏm không yên, chi bằng cứ sống tiếp, dù nàng

cũng không còn giá trị lợi dụng, nhiều nhất hắn chỉ có thể trút giận

thôi. Nói đến trút giận, theo lý mà nói cũng không đến lượt Tần Liệt, dù gì nàng cũng từng cứu mạng hắn, Tần Tu còn chịu thiệt thòi với nàng

nhiều hơn.

Bảo Khâm an ủi Thanh Nhã một lúc cũng không có hiệu quả. Sắc mặt nàng ta

lúc xanh lúc trắng, không thoải mái chút nào, căn bản không ngồi được

nữa, nói chuyện với Bảo Khâm một lúc thì muốn đứng dậy ra ngoài. Bảo

Khâm biết Thanh Nhã muốn đi báo tin cho đại sư huynh, đành cười khổ, vừa lắc đầu vừa xua tay để Thanh Nhã đi.

Trong sân chỗ nào cũng có người của Tần Liệt, Thanh Nhã muốn ra ngoài sao có

thể qua mặt được hắn. Chỉ sợ những người ẩn nấp ở Phong thành cũng đã bị Tần Liệt phát hiện từ lâu.

Khi Bảo Khâm ngủ trưa xong thì Thanh Nhã cũng trở về, sắc mặt đã tốt lên một chút, còn trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau Tần Liệt đến. Hắn mặc bộ y phục màu đen, mười mấy thị vệ

theo sau cũng mặc đồ đen, cả đội ngũ tràn đầy khí thế. Bảo Khâm thay bộ

trang phục đi săn, tóc cột lại trên đỉnh đầu, trông rất mạnh mẽ hiên

ngang. Thanh Nhã bước theo sau, giống như sợ nàng sẽ biến mất.

Lúc rời khỏi kinh thành, Bảo Khâm tràn đầy sức sống, nhưng sau đó bệnh cũ

tái phát khiến nàng bất đắc dĩ phải nằm giường, nhưng Táp Lỗ vẫn được

mang theo. Nàng bảo Ngũ Cân dắt Táp Lỗ đến, muốn nhảy lên ngựa. Vừa chạm vào dây cương, Tần Liệt đã ngăn lại, nói một cách nghiêm túc: “Táp Lỗ

chạy quá mạnh, thân thể nàng không tốt, tạm thời chưa thể cưỡi nó.” Dứt

lời, hắn nói với hạ nhân đằng sau, qua một lúc có người dắt con ngựa nhỏ đến. Bảo Khâm vừa nhìn thấy, mặt mày sa sầm.

Con ngựa này chỉ cao bằng một nửa Táp Lỗ, dáng vẻ ngoan ngoãn, tuy trông

mạnh mẽ hơn Như Phong gì đó lần trước Hoàng hậu tặng, nhưng vẫn không

thể nào dũng mãnh bằng Táp Lỗ.

Tuy vậy, Bảo Khâm cũng không thể phủ nhận Tần Liệt nói rất có lý. Nàng chưa hồi phục hoàn toàn, nếu cưỡi Táp Lỗ, khó tránh kích động chạy nhanh. Dù Tư Đồ có đang ở đây, nhưng lúc phát bệnh người chịu khổ vẫn là nàng.

Tuy không cam lòng, nhưng Bảo Khâm chỉ đành nghe theo lời Tần Liệt, tiếc

nuối vỗ lưng Táp Lỗ. Sau đó nàng cưỡi lên lưng con ngựa nhỏ kia, còn

Thanh Nhã bị Ngũ Cân tươi cười dẫn đi dạy cưỡi ngựa, thực chất đã bị kéo đi rất xa rồi.

Núi Bắc cách nơi đóng trại rất xa, nhưng Tần Liệt vẫn luôn đi chậm rãi, vừa đi vừa nói chuyện với Bảo Khâm. Đám thị vệ đằng sau đứng ngồi không

yên, Lục Cân là người thẳng thắn, hắn đi lên trước nói với Tần Liệt:

“Tam gia, ngài và Công chúa cứ đi từ từ, chúng thuộc hạ đi trước đây.

Nếu không cứ với tốc độ này, đừng mong săn được con gì, lúc trở về nhất

định sẽ bị người khác cười nhạo.”

Tần Liệt lạnh lùng nhìn hắn, rồi nhìn về phía sau. Cả đám thị vệ cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của hắn.

“Cút!” Tần Liệt vừa nói, đám thi vệ như chim vỡ tổ. Đi được một đoạn không xa, đám đàn ông bật cười ha hả. Ngũ Cân không dễ dàng gì chạy từ chỗ Thanh

Nhã đến đây liếc xéo Lục Cân, mắng: “Ta đã bảo mà, ngày thường ngươi

thật thà chất phác, ai nghĩ là biết đóng kịch. Sao Thất Công chúa không

nghi chứ?”

Cả đám cười phụ họa, sau đó quay sang Lục Cân cười mắng: “Thật không ngờ

bộ dạng ngươi thật thà như vậy mà tâm địa xấu xa vô cùng.”

“Có lẽ, sau này đừng tin hắn nữa…”

“…”

Lục Cân oan ức vô cùng!

Còn Bảo Khâm, nàng thật sự không đoán được họ sẽ diễn kịch, chỉ hơi hơi

thấy không ổn. Nói gì đi nữa, bên cạnh Tần Liệt sao lại không có thị vệ

đi cùng chứ?

Nàng đang suy nghĩ chuyện này, con ngựa nhỏ cũng bắt đầu có vấn đề, xiêu vẹo một lúc thì run lên rồi ngã xuống. May mà nàng thân thủ linh hoạt, vội

vàng nhảy xuống dưới, thế mới không bị ngã.

“Sao thế?” Tần Liệt vội vàng xuống ngựa đỡ nàng dậy, ân cần hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”

Bảo Khâm lắc đầu, nhíu mày nhìn con ngựa nhỏ ngất đi, vẻ mặt khó hiểu: “Nó bị thương hay là trúng độc?”

Lúc nói chuyện, nàng không nhịn được định tiến lên xem thử, nhưng vừa bước

tới liền bị Tần Liệt kéo lại: “Đừng lộn xộn, nếu nó đột nhiên tỉnh lại

khiến nàng bị thương thì sao?”

“Nàng ra chỗ gốc cây kia ngồi nghỉ một lúc đi.” Tần Liệt nghiêm túc nói, “Để ta xem thế nào.”

Bảo Khâm không phản đối, ngoan ngoãn rời đi. Nàng dựa vào bên cạnh con ngựa của Tần Liệt, đưa tay vỗ mông nó, con ngựa thân thiết vẫy đuôi. Nàng

trở nên vui vẻ, ngứa ngáy chân tay, quay sang nhìn Tần Liệt, thấy hắn

đang quỳ dưới đất kiểm tra con ngựa bị ngã khuỵu thì không nhịn được

nữa, dắt ngựa đi.

Lúc Tần Liệt đứng dậy phát hiện không thấy bóng dáng Bảo Khâm đâu, ngựa

cũng biến mất theo. Không cần đoán cũng biết hành vi của nàng, hắn vừa

bực mình vừa buồn cười, lại lắc đầu, men theo con đường nhỏ từ từ đi về

phía trước.

Bảo Khâm đương nhiên cũng thấy ngại khi bỏ lại Tần Liệt một mình trong

rừng. Nàng dắt con ngựa dạo một vòng rồi quay trở lại, kết quả không

những không thấy Tần Liệt, ngay đến con ngựa nhỏ đang nằm dưới đất cũng

biến mất.

Lẽ nào hắn đã chữa khỏi cho con ngựa nhỏ rồi? Bảo Khâm ngờ vực, đi quanh

đó cũng không thấy Tần Liệt để lại dấu hiệu nào. Nàng cân nhắc rồi men

theo con đường nhỏ tìm hắn.

Tuy đã cuối thu nhưng khu rừng vẫn um tùm rập rạp, cành lá sum sê khó mà

trông thấy bóng người. Dù Tần Liệt có tài giỏi đến đâu, giờ trên người

không có vũ khí, khu rừng này trước giờ lại ít người lui tới, nếu gặp

phải dã thú hung ác, hắn tay không tất sắt sẽ bị thương mất.

Nghĩ vậy, Bảo Khâm thấy lo, nếu hắn xảy ra chuyện gì, nàng khó tránh khỏi

liên lụy. Nếu lỡ Tần Liệt thiếu tay thiếu chân, nàng cũng sẽ không được

yên. Tuy Bảo Khâm không sợ chết, nhưng nàng không muốn chết thảm…

“Này…” Bảo Khâm cố sức hét lớn: “Điện hạ… Điện hạ…” Lúc đầu nàng còn gọi điện

hạ cho phải phép, nhưng gọi mãi không thấy ai trả lời, nàng càng không

yên tâm, mặc kệ lễ tiết các thứ, gọi thẳng tên hắn.

“Tần Liệt… Tần Liệt…”

Giọng của nàng vang vọng, lúc gần lúc xa, nhưng vẫn không thấy ai trả lời.

Khu rừng yên tĩnh, không có gió, đến tiếng chim kêu cũng chẳng nghe

thấy. Ngoài tiếng hét đã hơi run của Bảo Khâm ra, xung quanh yên tĩnh

đến đáng sợ, sự tĩnh lặng này khiến nàng rợn tóc gáy.

Nàng chỉ muốn đùa thôi, mới đi một khắc, Tần Liệt đã chạy đi đâu rồi?

Bảo Khâm lấy cung tên dắt trên yên ngựa xuống, một tay giữ cung, một tay

giữ dây cương, đi thật chậm trong rừng. Nàng rất nhạy cảm với dã thú,

tuy hiện tại nàng không nhìn thấy con thú nào, nhưng lại cảm thấy có mùi nguy hiểm, giống như ở một nơi khuất nẻo, có thứ gì đó đáng sợ đang

nhìn chằm chằm vào nàng…

Đang trong lúc cảnh giác, trên đầu nàng có vang lên tiếng sột soạt khe khẽ,

Bảo Khâm giật mình, tay phải rút tên trong bao đựng ra, vừa ngẩng đầu

lắp cung định bắn, có bóng người cao lớn nhảy xuống từ trên cây, vươn

tay cản nàng lại…

Động tác người kia nhanh như chớp, nhưng ra tay không mẮh, chỉ gõ nhẹ lên mu bàn tay nàng một cái rồi ngừng. Là Tần Liệt! Bảo Khâm nhanh chóng phản

ứng lại, nàng không gọi thành tiếng mà chỉ nheo mắt nhìn hắn. Hắn mà lại ấu trĩ bày trò trốn đi không nói tiếng nào? Bảo Khâm nghĩ thế nào cũng

không thấy giống phong cách của hắn. Nhưng…

Tần Liệt nhìn nàng “ừ” một tiếng, sau đó cảnh giác, dựng tai lên nghe ngóng thật kỹ rồi mới đến gần Bảo Khâm, khẽ nói: “Cẩn thận chút, có hổ.”

Hổ! Bảo Khâm nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nàng lớn như vậy rồi

nhưng chưa được nhìn thấy hổ thật bao giờ. Da hổ nàng có một tấm, do phụ thân lúc còn sống mua lại từ tay bọn thợ săn, tốt thì tốt thật nhưng

không cảm thấy chút khí thế oai phong lẫm liệt nào.

Nàng kích động, trên mặt lộ ra biểu cảm khó thấy. Tần Liệt đau đầu, không

nhịn được nhắc nhở: “Hổ không giống những con dã thú bình thường, nàng

chớ khinh địch.”

“Ta biết!” Bảo Khâm vội khoát tay, “Chẳng qua chưa nhìn thấy bao giờ nên tò mò thôi.” Ngoài miệng nàng nói vậy nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến con hổ kia, nó nhất định vô cùng dũng mãnh, nếu không sao Tần Liệt lại nghiêm

túc như vậy. Dựa vào bản lĩnh của hắn, gϊếŧ một con hổ không thành vấn

đề mới phải.

Hai người cưỡi chung một con ngựa, dựa sát vào nhau, Bảo Khâm thấy không

quen muốn dịch người lên trước. Vừa chuẩn bị nhích người, Tần Liệt lại

nhẹ nhàng lùi ra sau, dịu dàng nói: “Khi nãy ta sơ ý dẫm phải mấy loại

quả thối trong rừng, cả người đầy mùi, có phải đã lây cho nàng?”

“Ha ha…”, Bảo Khâm cười thành tiếng, lắc đầu, cũng không nhích lên phía

trước nữa. Có lẽ Tần Liệt lúc nào cũng lạnh lùng nên dù nàng biết được

nguyên do cũng vẫn thấy hắn quá nghiêm túc, rất khó để liên kết hắn và

câu chuyện tức cười kia lại với nhau. Mà giờ hắn chủ động khai báo, Bảo

Khâm sao có thể không thấy buồn cười.

Hai người chỉ còn lại một con ngựa, không thể đẩy hắn xuống, trong rừng ít

nhất vẫn còn một con hổ đang rình rập, nếu Tần Liệt bị con thú kia đả

thương, lòng nàng khó mà được yên.

“Con ngựa nhỏ của ta đâu?” Bảo Khâm đột nhiên nghĩ đến chuyện này, thuận miệng hỏi.

Tần Liệt dừng lại một chút, mở mồm bịa đặt: “Chắc vẫn ở chỗ cũ. Ta xem một

lượt cũng không biết nó bị sao, nên tạm để nó lại đó. Không phải bị hổ

ăn thịt rồi chứ?”

Con ngựa đó bị Tư Đồ tẩm Thất Lý hương, Tần Liệt vừa ngồi xuống liền phát

hiện ra, hắn vờ xem xét cẩn thận chỉ để làm trò thôi. Dược tính hết, nó

sẽ cong đuôi chạy về bãi săn tìm Tư Đồ đòi thưởng, chắc chắn không ở lại đây.

Bảo Khâm nghe vậy, sắc mặt có chút khó chịu, một lúc sau mới trở lại như

cũ, nói một cách bình tĩnh: “Nếu nó thật sự bị hổ ăn thịt thì phải còn

sót lại ít dấu vết chứ. Cả đường đi ta không thấy có vết máu nào, nhất

định nó đã tỉnh lại và chuồn mất rồi.”

Tần Liệt chột dạ, không nói thêm nữa.

Hai người cưỡi ngựa đi một đoạn xa vẫn không thấy bóng dáng con hổ đâu,

nhưng Bảo Khâm vẫn cảm thấy sự yên tĩnh và áp lực xung quanh rõ ràng.

Xem ra con hổ chắc chắn không bỏ qua miếng mồi đã dâng đến miệng, chẳng

qua nó không ngờ hai người họ lại khó xơi mà thôi.

Lúc đi qua một cây nhãn cao lớn, Tần Liệt bỗng kéo dây cương, con ngựa dừng lại. Bảo Khâm căng thẳng, quay đầu nhìn hắn thắc mắc.

“Nàng leo lên cây đi.” Tần Liệt ngẩng đầu nhìn cái cây vươn lên trời thẳng

tắp, gật đầu nói: “Ở trên cây an toàn hơn, quan sát cũng dễ.”

Bảo Khâm không muốn thế, nhưng nàng biết mình bây giờ không những chẳng thể nào giúp được gì, còn khiến hắn vướng víu tay chân thêm. Mặt khác, Tần

Liệt nói cũng có lý. Ở trên cây quan sát tốt hơn, nàng có thể nhìn rõ

chỗ con hổ, thứ nhất giú báo tin cho Tần Liệt, thứ hai ngắm nhìn hắn oai phong đánh mãnh hổ cũng khá hay.

Bảo Khâm đồng ý rất thoải mái, sau đấy làm bộ làm tịch hỏi: “Ta lên kiểu gì đây?”

Tần Liệt không trả lời, cánh tay dài ôm lấy eo thon của nàng, khẽ vận khí, một phát nhảy lên cây.

Bảo Khâm cũng là người học võ, đương nhiên biết chuyện ôm một người nhảy

lên cây có bao nhiêu khó khăn, chí ít nàng cũng không làm được. Tuy

trước đây nàng đã biết bản lĩnh của hắn không thấp, nhưng vẫn xem thường danh hiệu “Chiến thần” kia, cảm thấy hắn chẳng qua dựa vào thân phận

Hoàng tử nước Tần mà có được vinh quang. Nhưng giờ xem ra hắn thật sự có bản lĩnh.

Tần Liệt tìm một chạc cây phù hợp để Bảo Khâm dựa vào, sau đó cẩn thận quan sát xung quanh một lượt mới lên tiếng: “Nàng tạm thời ngồi đợi đây,

không được lộn xộn. Đợi ta săn được con súc sinh đó sẽ tặng nàng da hổ

làm áo khoác.”

Bảo Khâm thấy buồn cười, khúc khích: “Ta là con gái, lấy da hổ làm gì? Xấu

chết đi được. Chi bằng ngài tặng ta xương hổ, ta còn có thể làm thuốc.”

Nàng không úp mở tẹo nào, vừa mở miệng đòi đã xương hổ, lúc nói ánh mắt

còn lấp lánh, dáng vẻ như thể sợ Tần Liệt không cho.

Tần Liệt nghe xong vừa thấy buồn cười lại vừa hết cách, miễn cưỡng gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn xoa đầu nàng. Hắn nghĩ rồi đưa thanh

chủy thủ giắt ở thắt lưng cho Bảo Khâm, dặn dò: “Nàng cầm lấy phòng

thân, đề phòng con hổ biết leo cây.”

Thấy sắc mặt Bảo Khâm cứng nhắc, tâm trạng Tần Liệt chợt tốt lên. Cuối cùng

hắn vẫn đưa tay ra vỗ vai nàng, sau đó nhanh chóng quay người nhảy xuống dưới, chớp mắt cả người đã mất hút giữa rừng cây rậm rạp.

Bốn bề tĩnh mịch, đến tiếng chim hót cũng không có, cũng chẳng biết do trời vào thu nên chim chóc đã bay về phương Nam hay là bị khí thế của con hổ chưa thấy mặt mũi kia dọa.

Bảo Khâm mở to mắt nhìn xung quanh thăm dò vẫn không thấy bóng con hổ đâu

cả, đến Tần Liệt cũng không biết nấp chỗ nào rồi, chỉ có con ngựa dưới

gốc cây đang vẫy đuôi chậm rãi nhai cỏ, bộ dạng bình thản trầm tĩnh, có

đôi chút giống với Tần Liệt. Đúng là chủ nào tớ nấy!

Nàng đang oán thán, bỗng từ nơi nào đó dưới kia vọng đến tiếng rống trầm

thấp, Bảo Khâm nhanh chóng nhìn theo hướng tiếng vọng, chỉ thấy có bóng

màu bạc lóe ở bụi cỏ không xa, nháy mắt đã không thấy đâu.

Không phải Tần Liệt nói là có hổ sao? Bảo Khâm nghi ngờ nhíu mày, hổ trong ấn tượng của nàng phải giống với tấm da hổ trong nhà, toàn thân màu vàng

có sọc đen, đuôi dài trông rất dũng mãnh. Nhưng sao ở đây lại là một màu trắng như tuyết?

Trừ phi, nó là Bạch Hổ trong truyền thuyết?

Nghĩ vậy, trong lòng Bảo Khâm chấn động, nếu có thể săn được…

Nhưng nàng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi. Một là sức khỏe hiện tại của nàng

không cho phép vận động mạnh, hai là Chung tiểu tướng quân có thể săn

được hổ cũng không phải chuyện quái lạ, nhưng Thất Công chúa nước Trịnh

xách một con hổ chết mang về, dù nói là mèo mù vớ cá rán thì cũng chẳng

ai tin. Tuy Tần Liệt có thể đã biết thân phận nàng từ sớm, nhưng vẫn

không chịu vạch trần, còn Bảo Khâm nghĩ cho tính mạng của mình nên vẫn

vờ ngốc nghếch, nhưng nếu như đến Tần Đế cũng nghi ngờ, cái mạng nhỏ của nàng e khó giữ nổi.

Đầu óc nàng vẫn đang nghĩ lung tung về vấn đề này, một con hổ lông trắng

vằn xám bước ra từ trong bụi cây. Con hổ đó sợ là phải dài đến sáu, bảy

thước[1], thân cao, ánh mắt hung dữ, khi Bảo Khâm còn chưa kịp phản ứng

nó đã rống lớn, dữ tợn nhào về phía nàng.

Cũng may Bảo Khâm ở trên cao, nó chỉ nhảy được vài thước ở dưới, tuy vồ hụt

nhưng cũng đủ tạo ra con gió lớn, rũ tóc nàng bay bay. Vì ở gần nên Bảo

Khâm có thể thấy rõ cái mồm đang ngoác rộng của nó, trong mồm là hàng

răng nhọn hoắt, phun ra mùi máu tanh ngòm, thật buồn nôn.

[1] Một thước bằng 0,33 mét.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con hổ còn chưa chạm đất, một chưởng từ

bên cạnh đột nhiên quất tới, hung hãn giáng lên cổ nó… Là Tần Liệt! Bảo

Khâm chợt kích động, mau chóng thay đổi vị trí, một tay bám vào cành

cây, trở mình để nhìn cho rõ cảnh đánh hổ phía dưới.

Rõ ràng trên lưng ngựa có cung tên, không biết vì sao Tần Liệt không dùng, tay không vật lộn với con hổ. Nó cực kỳ nhanh nhẹn, đặc biệt móng vuốt

sắc bén vô cùng, nó giương móng nhào về phía Tần Liệt. Hắn xoay người

nhảy một cái, nấp sau lưng nó, Bạch Hổ tát trúng thân cây Bảo Khâm đang

ngồi khiến cả cây lắc lư. May mà nàng bám chắc mới không bị ngã xuống.

Bạch Hổ không vồ được người thì càng thêm hung bạo, gầm càng lớn. Lúc này

nàng mới hiểu, tiếng gầm lúc nãy của nó còn nhỏ chán. Tiếng gầm lần này

như sấm, vang đến mức tai nàng ù ù. Bảo Khâm lại nhìn xuống Tần Liệt,

hắn vẫn bình tĩnh như cũ, mặt lạnh tanh, nhanh nhẹn né đòn tấn công của

Bạch Hổ, chớp đúng thời cơ giáng cho nó vài cú đấm, khiến con hổ tức

điên.

Rõ ràng chỉ cần một mũi tên là xong, hắn lại cố tình chậm chạp, nàng không thể hiểu hắn nghĩ cái quái gì nữa. Bảo Khâm không nhịn được hét lớn:

“Tam gia, ngài có ổn không đấy?”

Nàng vừa dứt lời, bên cạnh Tần Liệt bỗng lóe lên một luồng sáng trắng, giống như một tia chớp hướng về phía yết hầu hắn, rõ ràng là một con hổ khác!

“Cẩn thận phía sau!” Bảo Khâm hét lớn nhắc nhở, nói rồi mới phát hiện tiếng của mình run run.

Móng vuốt con hổ kia chỉ chực vồ vào yết hầu Tần Liệt, hắn bất ngờ xoay

người, cuối cùng cũng tránh thoát, nhưng phần áo trước ngực “xoẹt” một

cái đã rách một mảng lớn.

Nếu chỉ có một con thì có thể đánh tay không, nhưng nay thực lực địch và ta chênh lệch, cũng không phải lúc khoe khoang thân thủ. Bảo Khâm không

nghĩ ngợi nhiều, ném chủy thủ trong tay xuống cho Tần Liệt, lớn tiếng:

“Bắt lấy!”

Tần Liệt có binh khí trong tay, khí thế hẳn lên, hai con hổ hiển nhiên nhận thấy có điều không ổn, tấn công bắt đầu do dự, thậm chí còn có dấu hiệu muốn bỏ chạy.

Bảo Khâm ngồi trên cây không giúp được gì, chỉ lo lắng suông, hét lớn với hắn nhất định đừng để con nào thoát.

Tần Liệt không nóng vội, ra tay đúng mực, dù sao có vũ khí cũng đỡ hơn là

dùng tay không. Bảo Khâm nhận ra, dường như hắn đã ngắm trúng bộ da của

hai con hổ này nên không nỡ làm hư.

Lại đấu một trận nữa, cho đến khi hai con hổ chỉ còn thoi thóp, Tần Liệt

mới vung tay đánh chết nó. Sau khi chắc chắn hai con hổ đã đi đời, hắn

mới ngừng lại. Tần Liệt thở hắt ra một hơi, vẫy tay với Bảo Khâm, thở

hồng hộc nói: “Nàng có thể xuống được rồi.”

Nàng chớp chớp mắt, không động đậy.

Tần Liệt nhanh chóng hiểu ý, thầm mỉm cười, không nói tiếng nào phất áo

nhảy lên cây. Nhưng hắn chưa đưa nàng xuống ngay, đôi mắt đen nhìn nàng

không chớp, đến tận lúc Bảo Khâm thấy không thoải mái hắn mới đưa tay ra cho nàng, khẽ nói: “Đưa tay đây, ta dẫn nàng xuống.”

Không biết vì sao, Bảo Khâm luôn cảm thấy trong lời nói của hắn ẩn chứa ý

khác, dường như chỉ cần nàng chìa tay ra sẽ phát sinh chuyện mình không

ngờ tới. Bảo Khâm do dự, đầu óc rối bời nhưng chẳng thể nghĩ ra điều gì.

“Hửm?” Tần Liệt lại khẽ hỏi nhỏ, giọng nói rất thấp, trong thanh âm ẩn chứa hương vị mê hoặc.

Bảo Khâm nhất thời như bị sét đánh, vội vàng xua tay lắc đầu chối từ, lại

quên mất mình còn đang ở trên cây, bước chân lảo đảo, đứng không vững

nên rơi xuống dưới.

Tần Liệt nhanh như chớp bắt được nàng, tay hơi dùng sức, cả người nàng nằm trọn trong lòng hắn…

Cả người hắn toàn mồ hôi, chắc khi nãy phải tốn nhiều sức để đấu với Bạch

Hổ. Ngoài ra người hắn còn có mùi gì đó là lạ, giống mùi phân gà, thật

khó ngửi. L*иg ngực hắn rất chắc chắn, rất ấm áp…

Tần Liệt cúi đầu nhìn Bảo Khâm, thấy nàng nhíu mày, dáng vẻ không thể chịu

được nữa mới chợt nhớ, xấu hổ buông nàng ra, ngượng ngùng không để đâu

cho hết. Khó khăn lắm mới được ôm nàng, thế mà lại xảy ra chuyện xấu hổ

như thế… Tại sao ban nãy hắn lại không cẩn thận dẫm phải quả thối cơ

chứ?

Sớm biết vậy hắn đã cẩn thận hơn. Tần Liệt hối hận khôn cùng.

Lúc về, hai người vẫn cưỡi chung một con ngựa, nhưng Tần Liệt không dám nhào lên trước, sợ nhiễm mùi cho Bảo Khâm.

“Làm thế nào với hai con hổ này đây?” Lên ngựa xong, Bảo Khâm chỉ vào hai

con hổ đã chết queo dưới đất, không thể cứ vứt thế này được, chẳng may

bị người ta trộm mất thì sao.

“Để ta gọi người đến.” Tần Liệt rút một chiếc còi bạc tinh xảo từ trong

người ra, đặt lên miệng thổi. Bảo Khâm nghe kỹ âm thanh, có dài có ngắn, giống như một loại mật hiệu.

Một lúc sau, có tiếng còi từ xa vọng đến: “Huýt… Huýt huýt… Huýt huýt huýt… Huýt…”

Tần Liệt cũng đáp trả vài câu, mặt lạnh tanh không cảm xúc.

“Mọi người có thể trò chuyện ?” Bảo Khâm chợt nổi hứng thú, tò mò hỏi.

Tần Liệt không nghĩ ngợi nhiều trả lời ngay: “Đương nhiên.”

Vừa nói xong hắn liền hối hận. Quả nhiên Bảo Khâm tiếp lời: “Vậy ngài bảo họ mang cho ta một con ngựa khác tới đây nhé!”

Dù cho ngồi cách nhau, hai người chung ngựa vẫn còn hơn mỗi người một con.

Cũng may khuôn mặt hắn trước giờ không thể thay đổi cảm xúc, nếu không nhất

định bây giờ đang tái mét. Tần Liệt cắn môi oán hận một lúc, cuối cùng

đành phải đặt cái còi lên miệng thổi: “Huýt huýt… Huýt huýt huýt… Huýt

huýt…"