Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 3

Những vị cô nương kia đã rời đi hết, mọi người mới nhận ra không biết từ lúc nào đầu đường đã xuất hiện một đám đông khác.

Bảo Khâm vừa liếc mắt đã cảm thấy thân phận của họ khác biệt, tuy mặc trang phục màu đen bình thường, cưỡi trên con ngựa cũng màu đen nhưng lưng

thẳng, bộ mặt nghiêm túc, khắp người tỏa ra vẻ lãnh khốc, điều này nói

với nàng, họ là những quân nhân gϊếŧ người không chớp mắt.

Cả đội ngũ chỉnh tề đứng cách Bảo Khâm chưa đến một trăm bước, yên lặng

không tiếng động, ngay đến ngựa cũng không thở ra tiếng phì phì. Bảo

Khâm tai thính mắt tinh mà còn không biết họ xuất hiện từ lúc nào. Kỷ

luật nghiêm minh như vậy, trong quân Tây Bắc cũng chỉ có cận vệ quân của Chung lão Tướng quân ngày trước mới có thể sánh được.

Tần Liệt!

Khắp nước Tần này, người có thể đưa quân đến đây chỉ có mình hắn. Bảo Khâm

nheo mắt đánh giá Tần Liệt. Người này mặc trường bào màu đen trông giống thư sinh, nhưng lại có vẻ phong trần hơn nhiều. Cho dù mặc trường bào

rộng rãi vẫn cảm nhận được cơ thịt rắn rỏi, toàn thân toát ra sát khí

lạnh lẽo, khiến người khác không dám nhìn gần.

Bảo Khâm không hề lo lắng, nàng nhìn chằm chằm vào hắn. Tần Liệt và Tần Tu

có nhiều nét giống nhau, nhưng hắn đạo mạo tuấn tú hơn, có nhiều nét

giống thư sinh. Lông mi rất dày, đôi mắt vừa đen vừa sáng, không một gợn sóng, gương mặt lạnh lùng, giống như chuyện vừa xảy ra chẳng hề liên

quan đến mình.

“Tam ca đến rồi.” Tần Tu nhếch miệng cười, bộ dạng khách sáo, “Đệ còn tưởng

không gì có thể khiến huynh động lòng, thì ra đã nhầm.”

Tần Liệt không chú ý đến hắn, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Bảo Khâm

mang theo ý dò xét. Một lúc sau, hắn mới lạnh nhạt lên tiếng: “Nghe nói

có người ức hϊếp thê tử của ta, nên ta đến xem thế nào.”

Bảo Khâm trượt chân, suýt nữa ngã khỏi xe ngựa.

Tên Tần Liệt này, không nói thì thôi, vừa mở miệng ra là dọa chết người!

Khuôn mặt Tần Tu khẽ co giật, nhưng không có vẻ ngạc nhiên như Bảo Khâm, chắc hắn đã được lĩnh giáo phong cách nói chuyện của Tần Liệt từ lâu. Tần Tu bĩu môi, khẽ nói: “Tam ca yên tâm, mọi chuyện đã qua rồi, đệ đảm bảo

sau này tất cả mọi người trong Phong thành không ai dám... bắt nạt...

thê tử của huynh nữa.”

Lúc này Tần Liệt mới quay sang nhìn hắn, trong ánh mắt viết rõ ràng năm chữ từ – chối – cho – ý – kiến, hiển nhiên không hề tín nhiệm Tần Tu. Hắn

nghĩ một hồi, thúc ngựa đến gần Bảo Khâm, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng,

đến gần hơn, rồi gần hơn nữa...

Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng đây là cảnh tượng tuyệt đẹp, nhưng Tần Tu

chỉ thấy chán ghét. Hắn tự dưng có cảm giác khó chịu, nhất là với người

khoác trên mình dải áo đỏ, xinh đẹp tuyệt trần ngồi trên xe ngựa kia.

Hắn luôn được nghe người khác nói nữ nhi nước Trịnh đều mảnh khảnh đáng

yêu, dịu dàng như nước, nhưng sao nàng Thất Công chúa chết tiệt này

miệng lưỡi lại sắc bén đến vậy, không cho người ta đường lui.

“Thất Công chúa!” Tần Liệt đến gần xe ngựa mới khẽ gọi nàng.

Bảo Khâm nghĩ, nếu theo quy củ nước Trịnh, bọn họ không thể gặp nhau trước

hôn lễ, đáng lẽ nàng nên tỏ ra sợ hãi kêu lên rồi nhanh chóng nấp vào

trong xe mới đúng. Nhưng lúc này mới chạy có phải muộn quá rồi không,

không những không thể hiện được sự xấu hổ mà còn trở nên quái dị. Trong

khoảnh khắc Bảo Khâm còn đang suy nghĩ, Tần Liệt đã đứng trước mặt nàng. Mắt này, mày này, nếu không có biểu cảm lạnh nhạt xa cách, chắc chắn sẽ rất đẹp, đẹp tới rung động lòng người. Nhưng Bảo Khâm không phải là

thiếu nữ chưa trải sự đời, Tần Liệt tuy diện mạo tuấn tú nhưng chưa đến

mức “nghiêng nước nghiêng thành”, sư huynh so với hắn cũng không kém

cạnh là bao.

Cho nên nàng rất trấn tĩnh, vừa không có bộ dạng mắc cỡ lần đầu gặp phu

quân tương lai, vừa không có vẻ hoảng hốt khi đột nhiên trông thấy một

nam tử xa lạ. Bảo Khâm khách sáo gật đầu, nghĩ một hồi mới lên tiếng:

“Tam điện hạ!” Nàng vốn định nói thêm một câu “đại danh ngưỡng mộ đã

lâu”, nhưng lời vừa đến miệng thì chợt nhớ ra thân phận hiện tại của

mình nên đành nuốt xuống.

“Công chúa cát tường!” Khi Tần Liệt nói câu này rất dịu dàng, Bảo Khâm thậm

chí còn nghe thấy trong lời nói của hắn đầy sự quan tâm, chỉ có khuôn

mặt kia từ đầu đến cuối lạnh lùng không chút biểu cảm, ngay đến một nụ

cười cho phải phép cũng không có.

“Ừm...” Bảo Khâm vừa mở miệng, khuôn ngực như bị chấn động, một dòng máu tanh

nồng theo miệng trào ra, nàng nhất thời không khống chế nổi, “phụt” một

tiếng máu phun ra ngoài, đầu óc tối sầm, cả người ngã xuống. Thanh Nhã

đứng bên cạnh còn chưa kịp chạy đến, Tần Liệt đã vươn tay ra, ôm trọn

nàng vào lòng.

Tần Tu nhìn cảnh này mà muốn hộc máu. Trước mặt bao người, Tần Liệt không

hề xấu hổ ôm chặt Bảo Khâm không rời. Nhưng sau đấy, hắn còn quá đáng

hơn, nhảy lên xe ngựa, ôm Bảo Khâm vào trong, lạnh lùng nói với người

bên ngoài: “Còn nhìn cái gì, đi mau!”

Tam gia đã ra lệnh, ai dám không nghe. Thanh Nhã không dám đi, cứng đầu

chui vào trong xe, ngồi kế bên Tần Liệt khẽ cắn môi: “Tam điện hạ, Công

chúa... vẫn nên giao cho nô tỳ thì hơn.” Nói xong bày ra vẻ muốn đến đỡ

người. Tần Liệt lạnh lùng liếc nhìn Thanh Nhã rồi đổi tư thế tay, để Bảo Khâm nằm trong lòng mình dễ chịu hơn, không hề để ý đến lời Thanh Nhã.

Cho dù là tân nương của hắn, cho dù nam nữ nước Tần có thoáng đến đâu cũng

không thể thân mật như vậy chứ? Thanh Nhã gào thét trong lòng, huống hồ

Bảo Khâm còn chưa chính thức là thê tử của hắn, chuyện này nếu bị Đại

gia biết, nhất định sẽ chặt đầu nàng.

Cả đường đi đều yên lặng.

Xe ngựa đến cửa Hành cung mới dừng lại. Tần Liệt ôm Bảo Khâm, nhẹ nhàng

nhảy xuống dưới. Thanh Nhã cúi đầu theo sau, Tần Tu trầm mặc đứng ở cửa, Lý Kha Minh nhíu mày không nói lời nào. “Truyền thái y.” Tần Liệt nói,

giọng nghe có vẻ vội vàng, nhưng ngoài mặt vẫn vậy, không chút lo lắng

hoảng loạn nào.

Vương Thái y vội vã mang theo hòm thuốc chạy đến, “Lão phu đây, lão phu đây!” Tần Liệt nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên xem thường, không ngừng bước

tiếp, vừa đi vừa dặn: “Gọi Tư Đồ đến đây.” Vương Thái y bị bỏ rơi, trông có vẻ khó chịu. Ông đã ở chung với Bảo Khâm không ít ngày, nàng đối với ông rất tốt, thậm chí còn bảo vệ ông trước Lý Kha Minh. Tuy nàng không

phải Thất Công chúa thật nhưng Vương Thái y bảo vệ nàng rất chặt chẽ.

Thấy Tần Liệt không kiêng dè ôm cô nương nhà người ta, Vương Thái y nổi đóa, râu ria dựng đứng, trừng mắt nhào đến mắng: “Ngươi đang làm gì? Công

chúa nhà chúng ta... còn chưa xuất giá. Ngươi dám... không tự trọng như

vậy, thật là... không biết xấu hổ, chẳng ra thể thống gì.” Ông không

giỏi chửi mắng người khác, lắp bắp mãi mới nói ra được mấy chữ “không

biết xấu hổ, chẳng ra thể thống gì.” Tần Liệt làm như không nghe thấy,

thậm chí còn không thèm nhìn, ôm Bảo Khâm bước vào hành cung. Thanh Nhã

không kịp quay đầu an ủi Vương Thái y một câu, vội chạy theo sau Tần

Liệt. Tần Tu không còn cách nào khác, chỉ có thể dặn dò thị vệ dẫn đoàn a hoàn và tùy tùng đi an bài chỗ ở.

Không lâu sau Bảo Khâm dần tỉnh lại, nàng ho vài tiếng rồi từ từ mở mắt.

Thanh Nhã nhanh chóng chạy lên đỡ, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: “Cuối

cùng Công chúa đã tỉnh, người làm nô tỳ sợ muốn chết!” Bảo Khâm miễn

cưỡng nở nụ cười, mệt mỏi nói: “Khi nãy quá kích động, vừa đứng lâu, vừa nói nhiều nên nhất thời không chịu được, ta không sao.” Nhổ được ngụm

máu này, ngực nàng cảm thấy thoải mái hẳn. Tuy cả người không có sức lực nhưng cảm giác bị đè nén trước kia đã thuyên giảm nhiều rồi. Nàng từ từ ngẩng đầu thì thấy Tần Liệt, mặt lộ vẻ khó hiểu: “Tam điện hạ cũng ở

đây sao?”

Thanh Nhã mặt mày biến sắc, nhưng cũng không định nói gì, chỉ gật gật. Tần

Liệt chủ động lên tiếng: “Phải, khi nãy ta ôm nàng về đây.” Bảo Khâm rõ

ràng ngẩn ra một lúc. Nàng cảm thấy hình như mình đã trở nên ngốc

nghếch. Gần nửa năm trước đến tuổi cập kê, phụ thân đã định khôi phục

thân phận nữ nhi cho nàng, cũng đã lén mời một bà vυ' đến dạy nàng quy

tắc, trong đó có đạo ứng xử với phu quân, lúc nào nên nói cái gì. Nhưng

nàng không biết trong tình huống này phải đối đáp ra sao đây?

Suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra được gì, nàng đành gượng cười: “Đa tạ!”

Lúc này, Thanh Nhã chỉ muốn lao đầu vào gối cho xong. Tần Tu vừa đặt

chân vào cửa thì lảo đảo suýt ngã. Cửu Cân ở bên cạnh vội vàng chạy đến

đỡ hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngũ gia, ngài cẩn thận chút.” Chỉ có Tần

Liệt vẫn nghiêm túc đáp trả nàng: “Không cần khách khí.” Nói xong, hắn

cảm thấy vẫn còn thiếu nên bồi thêm một câu: “Đây là trách nhiệm của ta, công chúa không cần cảm ơn.”

Tần Tu quay người lao ra ngoài. Đợi đến khi Cửu Cân vội vã chạy theo sau,

Tần Tu đã ngồi trên bậc thềm ngoài hành lang ngơ ngẩn nhìn về phía cây

hoa quế trong vườn. Một lúc sau, hắn mở miệng hỏi Cửu Cân: “Ta vẫn luôn

cho rằng ‘đặc biệt’ như Lão Tam đã là hiếm có khó tìm rồi, ngươi nói xem sao còn có người ngốc y như huynh ấy vậy?” Cửu Cân không dám mở miệng,

nơi này từ trong ra ngoài đều là người của Tam gia, không nhìn thấy nên

không biết có bao nhiêu người. Ngũ gia lẩm bẩm một mình đã đành, nếu hắn còn dám phụ họa theo, lúc trở về đảm bảo sẽ bị người khác nhét vào bao

đánh cho một trận. Ai thì không biết chứ bọn Ngũ Cân, Lục Cân bên cạnh

Tam gia giỏi nhất trò này.

Cả hai ngồi dưới bậc thềm nói chuyện một lúc lại thấy có người đến, Cửu

Cân ngước lên nhìn, nhỏ giọng nói: “Là Tư Đồ.” Vẻ mặt Tần Tu tỏ rõ sự

bất mãn, phủi quần áo đứng dậy, khẽ mắng: “Cái phủ này không có lấy một

người bình thường!” Nói xong hắn không thèm quay đầu nhìn, lập tức rời

đi. Khi đi ngang qua Tư Đồ, hắn còn cố ý to tiếng: “A, chào thím!”

“Thím” Tư Đồ quay sang cười với hắn, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, khóe miệng

nhếch lên, mắt cong cong hình trăng non, giọng nói cao vυ't rõ ràng:

“Bệnh trĩ của Ngũ gia đã đỡ chưa?”

Tư Đồ đi đến cửa thì không vào vội, kéo tay một a hoàn đứng hầu bên ngoài, sử dụng mỹ nam kế, mặt mũi ôn hòa thăm dò tình hình. Tiểu a hoàn vốn là cung nữ hầu hạ trong hành cung, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ

thấy khi nãy Tam Vương gia ôm Công chúa vào trong phòng.

“Hắn... ôm Công chúa vào trong phòng?” Giọng Tư Đồ run run, kích động đến đỏ

mặt, sau đó hăng hái xoa tay, ôm hòm thuốc vào trong điện.

Trong phòng rất yên tĩnh, Thanh Nhã đang giúp Bảo Khâm uống nước, nghe thấy

tiếng động liền quay người xem. Đập vào mắt nàng là Tư Đồ đang hấp ta

hấp tấp, đôi lông mày Thanh Nhã khẽ cau lại. Tần Liệt liếc nhìn hắn,

thấy vết thương mới có trên mặt, cáu gắt mắng mỏ: “Không đánh nổi mà vẫn còn gây sự với người ta hết lần này đến lần khác, đáng đời!”

Tư Đồ bày ra bộ mặt tủi thân, cãi: “Không phải ta chọc hắn. Thôi đi, dù sao hai người cũng là huynh đệ, ngươi sẽ bênh hắn.”

Tần Liệt không để ý đến sự ai oán của Tư Đồ, vẫy tay: “Ngươi mau lại đây

xem bệnh cho Công chúa, ban nãy nàng thổ huyết ngất xỉu.”

Nghiêm trọng thế cơ à! Tư Đồ thu lại vẻ cợt nhả trên mặt. Hắn đặt hòm thuốc

xuống, cuộn tay áo tiến đến bắt mạch cho Bảo Khâm. Thanh Nhã vội vàng

chạy ra chắn trước giường, nhìn hắn thăm dò một lúc, cho đến khi nghe

thấy tiếng ho của Bảo Khâm mới từ từ tránh ra, lấy chiếc khăn lụa trong

người cẩn thận đặt lên bàn tay đang để bên ngoài của Bảo Khâm.

Tư Đồ có chút bất mãn, khẽ than phiền: “Trong kinh thành đầy mỹ nhân muốn

được ta nắm tay, ta còn không thèm. Chỉ có ngươi...” Mới nói được một

nửa, khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Khâm đã ló ra từ phía sau Thanh Nhã, Tư

Đồ ngẩn ngơ rồi tặc lưỡi, “Thảo nào hắn mới gặp đã muốn ôm về nhà. Ngày

trước còn rêu rao mình không gần nữ sắc, ta còn tưởng thật, làm ầm ĩ một hồi... thì ra là chê người ta không đủ đẹp.”

Tần Liệt đã sớm quen với tính cách này của hắn nên không có phản ứng gì,

vẫn giữ nguyên khuôn mặt trầm tĩnh nhìn lên giường. Còn Thanh Nhã đã

giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nắm chặt chiếc khăn trong tay muốn nổi

điên, nhưng thấy Bảo Khâm thản nhiên nằm trên giường nên đành cố nhịn.

Tư Đồ đưa tay bắt mạch cho Bảo Khâm, lông mày nhíu lại, một lúc sau mặt tỏ vẻ nghiêm trọng. Thanh Nhã thầm giật mình, chợt cảm thấy tên này thật

sự có chút bản lĩnh. Bắt mạch xong, Tư Đồ nhìn kỹ khuôn mặt của Bảo Khâm một lát mới cau mày nói nhỏ: “Trang điểm đậm quá!”

Thanh Nhã vừa nãy còn nghĩ hắn không phải loại tầm thường, giờ tan thành bong bóng rồi. Nhưng Tần Liệt lại làm như không nghe thấy, trầm giọng hỏi:

“Thế nào?” Thanh âm rất thấp, giọng điệu bình thản nhưng Tư Đồ vẫn nhạy

cảm nghe ra cảm xúc lo lắng từ trong lời Tần Liệt. Hắn lập tức đứng dậy, ngẩng cao đầu, cứ thế đi về phía cửa, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Thanh Nhã len lén nhìn sang Bảo Khâm, thấy khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh như

cũ, trong lòng mới yên tâm trở lại. Tần Liệt không nói gì, lập tức đứng

dậy ra ngoài. Trong phòng còn có người khác, Thanh Nhã không dám hỏi Bảo Khâm phải làm thế nào, ra sức vò chiếc khăn trong tay, lòng dạ rối bời. Sau khi đi ra sân, Tư Đồ vẫn đặc biệt dò xét bốn bề một lúc, bộ dạng

lén lút mờ ám. Tần Liệt vung tay đập vào đầu hắn, nói: “Không có người

ngoài.”

“Hừ, không có người ngoài!” Tư Đồ tức giận. “Đúng là không có người ngoài,

chỗ nào cũng đều là người của ngươi, kết quả vẫn trơ mắt nhìn ta bị Lão

Ngũ đánh. Ngươi nhìn mặt ta xem, xước da rồi. Ngày mai Tiểu Thúy nhìn

thấy sẽ ghét bỏ ta mất.” Hắn chỉ chỉ vết thương trên mặt tố cáo với Tần

Liệt, “Mấy huynh đệ nhà các ngươi đều là một lũ khốn kiếp!” Tần Liệt

không thèm để ý đến sự uất ức của hắn, trực tiếp hỏi thẳng về sức khỏe

của Bảo Khâm: “Công chúa thế nào?”

Nhắc đến bệnh nhân, khuôn mặt Tư Đồ trở nên nghiêm túc, mắt khẽ nheo lại,

nghĩ một hồi mới nghiêm mặt nói: “Không phải có bệnh, mà là trúng độc.”

Nói xong, hắn nhìn vào mặt Tần Liệt, không phát hiện ra bất cứ sự thay

đổi nào, thấy vô cùng thất vọng. Hắn vuốt vuốt cằm, nói tiếp: “Trúng

phải Đoạn trường.” Tần Liệt vẫn trầm mặc như cũ, nhưng ánh mắt dường như bén nhọn hơn rất nhiều.

“Đoạn trường là...” Tư Đồ thấy hắn không nói gì, cho rằng hắn không biết,

đang định giải thích thì bị Tần Liệt chặn họng, “Ta biết rồi.” Góc cạnh

trên khuôn mặt hắn càng sắc nét hơn. Đoạn trường là chất kịch độc không

màu không vị, còn quý giá hơn cả những vị thuốc bổ thượng hạng. Rốt cuộc hận thù sâu sắc ra sao mà lại nhẫn tâm ra tay độc ác với một cô gái yếu đuối như vậy? “Có thể trị tận gốc không?” Tư Đồ bật cười, “Ngươi tưởng

ta là thần tiên à? Đây là Đoạn trường đó. Nàng ấy có thể duy trì tính

mạng đến tận bây giờ đã là...” Hắn chưa nói hết câu đã vội ngậm miệng,

ánh mắt của Tần Liệt khiến hắn sởn gai ốc. Tư Đồ không nén được hỏi:

“Ngươi... thật sự nhìn trúng... Công chúa kia hả? Cũng có chút nhan sắc, nhưng đâu phải chưa từng nhìn thấy người đẹp như vậy!”

Tần Liệt không đôi co với hắn, chỉ thản nhiên trả lời: “Nàng ấy là thê tử

của ta.” “Vẫn còn chưa rước vào cửa mà.” Tư Đồ cười, “Hơn nữa, lúc trước chẳng phải ngươi không đồng ý sao?” Tần Liệt liếc nhìn hắn, lạnh lùng

nói: “Nếu ta không đồng ý, chẳng lẽ lại đi cưới tiểu thư họ Lưu ngu ngốc kia sao?” “Thế... Thất Công chúa thì thông minh à?” Tư Đồ nghi hoặc hỏi lại. Mới gặp, không biết Tần Liệt nhìn ra người ta thông minh chỗ nào?

Hắn không thấy nàng ngoài xinh đẹp còn có gì khác cả.

“Không thể trị tận gốc hả?” Ánh mắt Tần Liệt thoáng qua chút buồn bã, sau đó

lập tức trở về trạng thái lạnh lùng như bình thường. Tư Đồ chần chừ một

lúc mới mở miệng: “Độc nàng trúng ngày một ngày hai không hết được. Nếu

chăm sóc tĩnh dưỡng tốt, nhanh thì một năm, chậm thì ba năm mới hoàn

toàn khỏi hẳn. Có điều...” Hắn thầm quan sát sắc mặt Tần Liệt, thấy Tần

Liệt vẫn như cũ mới yên tâm nói nốt: “Có điều, độc tố còn sót lại sẽ ảnh hưởng tới con cái. Nên e trong vài năm này...”

“Ta biết rồi.” Tần Liệt mặt không đổi sắc gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa, quay người đi vào trong phòng. Tư Đồ không ngờ hắn sẽ nói vậy, ngẩn

người hồi lâu. Đợi đến khi trở lại bình thường thì trong vườn chỉ còn

lại một mình.

“Còn không mau vào đây.” Người trong phòng có vẻ tức giận, Tư Đồ cười rồi từ từ bước vào.

Thanh Nhã vẫn nhìn hắn hoài nghi. Bảo Khâm rất khách khí cười với Tư Đồ.

Trước giờ nàng vẫn luôn có thiện cảm với các đại phu. Nàng cảm thấy

những người hành y cứu đời này rất tài giỏi, nhất là lúc nàng tận mắt

chứng kiến bao nhiêu binh sĩ bị thương sắp chết sống lại nhờ bàn tay các quân y. Cho nên tuy địa vị các thầy lang ở nước Trịnh không cao nhưng

quân y Tây Bắc lại được kính trọng vô cùng.

Tư Đồ đi đến trước giường Bảo Khâm, híp mắt nhìn nàng cười, giọng nói dịu

dàng: “Cơ thể Công chúa rất yếu, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều. Lát nữa ta sẽ viết một đơn thuốc để Công chúa uống trước. Ngày mai ta đến, sẽ

dựa vào tình hình mà đổi một đơn khác.” “Nếu vậy, đa tạ Tư Đồ đại nhân

nhiều.” Bảo Khâm cười nói với hắn.

Tư Đồ mặt mày rạng rỡ, vừa xua tay vừa trả lời: “Đừng đừng, Công chúa

khách khí quá. Chút tài mọn này có gì đáng kể đâu. Hơn nữa, ta và Lão... à, Tam điện hạ có giao tình lâu năm, giúp đỡ nhau là chuyện đương

nhiên. Nhưng sau này Công chúa phải thật cẩn thận, sức khỏe của người

không cho phép vận động mạnh.”

Bảo Khâm cười khổ, bất đắc dĩ gật đầu. “Ta hiểu.” Tuy Tư Đồ chưa nói rõ,

nhưng ý của hắn nàng đã biết. Hắn tám, chín phần nhìn ra cơ thể nàng suy yếu không phải do ốm bệnh mà là trúng độc. Chuyện này, chắc cũng không

giấu nổi Tần Liệt, nhưng không biết hắn sẽ nghĩ thế nào, càng không biết có gây thêm biến cố trên con đường chạy trốn của nàng hay không?

“Tại sao nàng lại trúng Đoạn trường?” Tần Liệt hỏi, bất thình lình. Không

những Bảo Khâm và Thanh Nhã, ngay đến Tư Đồ cũng bị một lời này của hắn

dọa cho giật mình. Thuốc độc trong cung, đa phần không tránh khỏi liên

quan đến một số chuyện mờ ám, làm sao có thể nói rõ ràng. Tần Liệt lại

cứ thế hỏi thẳng, thật không biết hắn nghĩ gì nữa. Tư Đồ oán thán trong

lòng.

Thanh Nhã không dám nói gì, cúi đầu không dám thở mạnh, sợ hắn sẽ hỏi đến

mình. Bảo Khâm hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Nàng cúi

đầu cười gượng, khẽ nói: “Chung quy cũng tại thϊếp không tốt, đắc tội

người ta.”

Nàng không nói rõ ràng, nhưng cảm giác chua xót trong lời nói kia không ai

không hiểu. Thanh Nhã biết rõ câu chuyện của nàng, chợt thấy cảm thông,

cúi đầu mà nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống. Trên mặt Bảo Khâm nở

nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, như chất chứa bao nỗi cô đơn, cùng

với khuôn mặt xinh đẹp càng làm tăng thêm sự chua xót.

Tần Liệt yên lặng một lúc, không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò: “Tư Đồ nói sức

khỏe của nàng không tốt, ngắn thì một năm, dài thì ba năm mới có thể

loại bỏ hết độc tố. Nếu tinh thần không tốt, nàng cứ ở trong này đừng ra ngoài. Nếu có người đến gặp, đuổi hết đi là được.”

Bảo Khâm gật đầu đồng ý, Tần Liệt nhìn thấy ánh mắt nàng ảm đạm dần, trong

lòng biết nàng mệt rồi nên đứng dậy tạm biệt. Tư Đồ cười híp mắt chắp

tay hướng về phía Bảo Khâm, rồi theo sau Tần Liệt ra ngoài như một làn

khói. Thanh Nhã tiễn họ ra khỏi sân mới về phòng. Sau khi bảo hạ nhân

rời đi, nàng vội vàng chạy đến chỗ Bảo Khâm, không yên tâm hỏi: “Công

chúa, người nói xem liệu Tam điện hạ có phát hiện ra điều gì không?”

Bảo Khâm cụp mi nhìn xuống tay mình. Từ nhỏ nàng đã học võ, để lại nhiều

vết tích trên tay chân. Tuy không có sẹo nhưng xương cốt và những vết

chai đều cho thấy nàng khác với những thiên kim tiểu thư bình thường.

Cả đường đi, Thanh Nhã không ngừng giúp nàng chăm sóc đôi tay, nhưng có

những thứ chung quy không thể nào che đậy được. Ánh mắt Tần Liệt sắc bén như chim ưng, tuy Thanh Nhã nhanh nhạy lấy khăn che lại, nhưng nếu hắn

đã muốn nhìn, làm gì có chuyện không thấy.

“Chuyện đến đâu hay đến đó.” Bảo Khâm ngáp một cái, yếu ớt đổ xuống giường.

“Bao giờ thuốc sắc xong thì gọi ta dậy, đừng để quá.” Thanh Nhã: “...”

Do hôm nay đã tiêu tốn không ít sức lực, Bảo Khâm ngủ một mạch tới tận khi trời tối, chỉ dậy một lần để uống thuốc. Khi nàng tỉnh lại, phòng đã

lên đèn. Thanh Nhã ngồi trên ghế cạnh giường cúi đầu không biết làm gì.

Nàng thấy Bảo Khâm động đậy, bèn nhanh chóng bỏ thứ đồ trong tay xuống,

chạy qua nhẹ nhàng hỏi: “Công chúa đã tỉnh rồi? Người có đói không, nô

tỳ bảo người mang cơm tới?” Bảo Khâm “Ừm” một tiếng, xoa xoa mặt ngồi

dậy, Thanh Nhã vội vàng bảo tiểu nha hoàn bên ngoài bê nước vào, hầu

nàng rửa mặt. Thanh Nhã vừa vắt khăn vừa khẽ nói: “Khi nãy Lý đại nhân

đến, nô tỳ nói Công chúa đang ngủ và đuổi ngài ấy đi rồi. Lát nữa Công

chúa có muốn gọi Lý đại nhân tới không?”

Bảo Khâm nghe xong không nhịn được cười phá lên, liếc mắt nhìn Thanh Nhã:

“Chẳng phải ngày trước em rất sợ hắn sao? Giờ cũng to gan nhỉ?” Thanh

Nhã “hứ” một tiếng phản đối lời Bảo Khâm: “Lúc ở trên thuyền chỉ có nô

tỳ và Công chúa, đương nhiên phải ứng phó cẩn thận rồi.”

Nói vậy, xem ra sư huynh đã có chuẩn bị ở Phong thành rồi. Nhưng nơi này là hành cung, bên ngoài đều có quân lính canh gác, dù sư huynh đã có sự

chuẩn bị từ trước cũng khó mà ra vào tùy ý. Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy

tự tin của Thanh Nhã, Bảo Khâm cũng không muốn lên tiếng đả kích, chỉ

cười đón lấy khăn lau mặt.

Đợi ăn tối xong, Thanh Nhã mới sai người mời Lý Kha Minh đến. Bảo Khâm đổi

một bộ váy lụa xanh có thêu chỉ vàng, đi đôi giày màu xanh ngọc thêu hoa mai đỏ. Những sắc màu vốn lòe loẹt được mặc trên người nàng lại đem đến một cảm giác khác biệt. Người nước Trịnh không ưa màu sắc quá nổi, chỉ

thích những gì tươi mát nhã nhặn. Các cô nương ở đó phần lớn mặc y phục

nhạt màu, trang điểm nhẹ nhàng thoát tục. Người thích những bộ váy xanh

xanh đỏ đỏ như Bảo Khâm hiếm vô cùng nên khi Lý Kha Minh nhìn thấy nàng

liền bị chấn động, một lúc lâu sau mới gượng gạo hành lễ.

“Ngồi xuống đi.” Bảo Khâm rất khách khí nói với hắn, sau đó bảo Thanh Nhã dâng trà lên. “Lý đại nhân có việc gì cần nói?”

Lý Kha Minh chau mày, không hiểu nổi rốt cuộc Bảo Khâm đang nghĩ gì. Theo

lý mà nói, nàng không phải kẻ ngốc, chắc đã sớm biết ý định “qua cầu rút ván” của hắn, nhưng từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn

không có vẻ luống cuống hoảng loạn. Chẳng lẽ nàng đã có chỗ dựa?

Nghĩ đến đây, Lý Kha Minh cẩn thận quan sát Bảo Khâm, so với lần gặp đầu

tiên sắc mặt đã khá hơn nhiều. Tuy bộ trang phục dung tục nhưng vẫn

không che nổi vẻ anh khí. Nàng sở hữu một đôi mắt đặc biệt hấp dẫn người khác, không giống như những cô gái bình thường, quyến rũ mà hoạt bát

nhanh nhẹn, khiến người bên cạnh cảm thấy thoải mái rất nhiều.

“Lý đại nhân?” Bảo Khâm thấy hắn ngây ra nhìn mình, không chịu nổi khẽ gọi. Lý Kha Minh bừng tỉnh, vội vàng thu ánh mắt về, đuổi hết những thứ linh tinh trong đầu đi, nghiêm túc nói: “Hạ quan đã cùng bàn bạc với bộ Lễ,

hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày Hai mươi tám tháng này.”

Bảo Khâm “Ừm” một tiếng, quay đầu hỏi Thanh Nhã: “Hôm nay là ngày bao

nhiêu?” Thanh Nhã vội trả lời: “Thưa Công chúa, hôm nay là ngày Hai mươi mốt.” Vậy chẳng phải chỉ còn bảy ngày nữa thôi sao?

Lý Kha Minh vội nói: “Ngày do Tư Thiên Giám chọn, hạ quan tuy cảm thấy gấp gáp nhưng cũng không tiện phản đối.” Thật ra hắn cảm thấy như thế là

quá chậm. Hôm trước phía kinh thành đã truyền tin nói trong cung có sóng gió. Trịnh đế tuổi già nhiều bệnh, Thái tử yếu đuối vô năng, các Hoàng

tử khác đều có toan tính của riêng mình, cuối cùng ai thua ai thắng vẫn

chưa biết. Thời điểm mấu chốt hắn lại không ở trong kinh thành, đợi đến

khi mọi sự xong xuôi chỉ e đến canh cũng không có mà húp.

“Thôi thôi, cứ thế đi.” Bảo Khâm gật đầu không phản đối, nói như đã thông

suốt: “Lý đại nhân ra ngoài đã lâu, người nhà chắc vẫn đang mong nhớ, về sớm một chút cũng tốt. Đúng rồi...” Nàng tựa như vô tình hỏi hắn: “Ngài hình như vẫn còn một vị huynh trưởng?”

Tay Lý Kha Minh chợt run lên, không biết nàng đột nhiên hỏi chuyện đó là ý

gì, nhất thời trong đầu hiện lên vô số giả thiết, quên cả trả lời. Bảo

Khâm vốn chỉ muốn thăm dò một câu, nhìn thấy vẻ mặt này của hắn liền

hiểu ngay lập tức, không tiếp tục chủ đề này nữa mà đổi một câu hỏi

khác: “Bên bộ Lễ còn chuyện gì nữa không?”

Lúc này Lý Kha Minh mới hoàn hồn, thầm mắng bản thân vài câu rồi vội vàng

trả lời: “Trong vòng hai ngày tới bộ Lễ sẽ phái người đến hướng dẫn Công chúa về nghi thức trong hôn lễ, trong cung cũng sẽ cử nữ quan đến chỉ

dạy một vài quy củ. Lễ nghi nước Tần không rườm rà, chắc sẽ không làm

khó nổi Công chúa.”

Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác. Nếu là các thiên kim

nước Trịnh thì không có vấn đề gì, ai nấy đều thông thạo phép tắc lễ

nghĩa, nhưng vị tiểu thư Hình gia này lại không giống họ. Hắn nhớ lại

cảnh tượng nàng cầm chén trà nốc cạn ngay lần gặp đầu tiên mà thấy đau

đầu.

Ai cũng nói nữ nhi nước Trịnh dịu dàng đoan trang, hiểu biết lễ nghĩa,

nhưng hắn không hề thấy điều ấy trên người Bảo Khâm. Đương nhiên cũng

không thể nói nàng không có phép tắc, ít nhất dáng ngồi cũng đoan chính, lưng thẳng mi nghiêm, có khí thế không dọa mà uy, đám thị vệ trong cung còn phải học hỏi nhiều. Nhưng là một tiểu thư khuê các, nàng ta lại

không có chút yểu điệu thướt tha nào.

Bảo Khâm hỏi han kỹ càng chuyện sắp xếp sau đó rồi mới bảo Thanh Nhã tiễn

Lý Kha Minh về. Lúc Thanh Nhã trở lại, đang định nói chuyện thì thấy

nàng mơ màng ngủ gật. “Thuốc Tư Đồ kê đơn...” Bảo Khâm ngáp một cái nói: “Uống vào buồn ngủ”, nói xong bèn leo lên giường ngủ một giấc.

Đợi Bảo Khâm ngủ say, Thanh Nhã lo lắng chạy đi tìm Vương Thái y, đem chỗ

bã thuốc còn sót lại nhờ ông ấy xem. Vương Thái y nghe nói thuốc do đại

phu Tần Liệt mời, sắc mặt liền khó chịu, vừa khẽ làu bàu vừa lật bã

thuốc trong gói. Xem được một lúc, sắc mặt ông có vẻ nặng nề.

Thanh Nhã thấy vậy trong lòng càng thêm lo lắng, không kìm được run rẩy hỏi:

“Có vấn đề gì sao?” Vương Thái y lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là lão phu

ghen tị, vị đại phu này y thuật cao minh. Phương thuốc hắn kê thật sự

rất tốt, lão phu xin bái phục.” Nói xong, trên khuôn mặt ông có vẻ nghi

hoặc, nhìn Thanh Nhã chần chừ, muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì xin Vương Thái y cứ nói thẳng.” Vương Thái y do dự, cuối cùng cũng nói: “Chuyện này không can dự gì đến lão phu, nhưng độc Hình tiểu

thư trúng e không tầm thường chút nào.” Vốn dĩ ông ấy mới chỉ nghi ngờ,

nhưng sau khi nhìn đơn thuốc Tư Đồ kê thì hoàn toàn chắc chắn. “Lão phu

thấy hình như tiểu thư trúng độc Đoạn Trường.” “Vương Thái y!” Thanh Nhã đột nhiên hét lên, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi.

Vương Thái y thấy nàng phản ứng như vậy, đương nhiên đoán được vài phần, lập

tức lên tiếng xin lỗi: “Là lão phu nói nhầm, Thanh Nhã cô nương đừng cho là thật.” Thanh Nhã dần bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi vẫn

không biết nói sao cho phải, chỉ căn dặn: “Chuyện này đến đây thôi, ngài nhớ không được tiết lộ nửa lời, bằng không tính mạng tiểu thư e khó

giữ. Vương Thái y là người thận trọng, nên hiểu điều gì nên, điều gì

không nên nói.”

Vương Thái y nghiêm túc trả lời: “Cô nương yên tâm, cái mạng già này của lão

là do tiểu thư cứu, dù mất mạng lão cũng quyết bảo vệ tiểu thư an toàn.” Thanh Nhã cười miễn cưỡng: “Vương Thái y đừng nói vậy, tiểu thư có ta

chăm sóc, nhất định không có chuyện gì xảy ra.” Cho dù toàn bộ mật thám

trong Phong thành có bỏ mạng cũng phải bảo vệ Bảo Khâm an toàn, đó là

lời chủ nhân dặn dò trước lúc nàng đi. Nếu tiểu thư có chuyện, chủ nhân

sẽ phản ứng ra sao, Thanh Nhã đến nghĩ cũng không dám.

Hai ngày tiếp theo, quả thật có quan viên từ bộ Lễ đến, nói vài câu liền

rời đi, không thuyết giáo bất cứ lời nào. Điều này khiến Bảo Khâm vô

cùng bất ngờ. Nghe nói trong cung còn cử người đưa thiệp, mời nàng tham

dự tiệc tẩy trần. Sở dĩ chỉ là “nghe nói” bởi thiệp còn chưa đến tay Bảo Khâm thì nửa đường đã bị Tư Đồ cướp mất, nói nàng sức khỏe không tốt

nên không thể ra ngoài.

Thanh Nhã ngày càng thấy bất an. Thời điểm cử hành hôn lễ sắp tới mà người

tiếp ứng lại bặt vô âm tín, còn nàng không tìm được lý do để ra ngoài

nên sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cả ngày căng như dây đàn khiến đám a hoàn vừa trông thấy liền chạy mất. Bảo Khâm lại không thấy có chút bất

an nào. Nàng vẫn ăn tốt ngủ tốt như thường, Hoàng hậu sai người đem vải

vóc quần áo đến nàng còn hứng chí bừng bừng lôi kéo Thanh Nhã chọn lựa

cẩn thận.

Tuy nàng trước giờ giả trai nhưng rốt cuộc vẫn mang tâm hồn thiếu nữ, nhìn

thấy quần áo trang sức đẹp đẽ là vui vẻ. Ngày xưa không được phép, còn

giờ có thể đường hoàng ngắm nghía, nàng bèn chọn một đống lớn. Không

phải đỏ thì là xanh, hoặc không cũng là màu lam, màu tím, bắt mắt sáng

sủa. Thanh Nhã ở bên cạnh dở khóc dở cười, nữ quan nước Trịnh lại cười

toe toét ra sức khen: “Công chúa thật có mắt nhìn, trẻ trung nên mặc

những màu sắc tươi sáng.” Nói xong liếc qua Thanh Nhã, tỏ rõ ý xem

thường.

Bảo Khâm không ra ngoài không có nghĩa sẽ tránh được phiền phức. Dù vừa vào thành nàng đã mắng đuổi một đám cô nương đi cũng vẫn không ngăn được sự hiếu kỳ của các vị tiểu thư khuê các. Người nước Tần không quá coi

trọng lễ giáo quy củ, thậm chí đến thϊếp báo còn chưa gửi đã trực tiếp

đến nhà người ta xem mặt.

Bảo Khâm không nói nhưng Thanh Nhã không muốn bị đám đàn bà kia làm lỡ

việc, luôn viện cớ Công chúa không khỏe để ngăn cản. Có điều đám phụ nữ

kia nào dễ đuổi như vậy, họ kiên quyết đứng ngoài cửa không chịu đi,

khiến Thanh Nhã bực tức vô cùng. Bảo Khâm an ủi nàng ta: “Em giận làm

gì, người ta ở bên ngoài cho dù có xe ngựa che gió che mưa cũng không

thể nào thoải mái như chúng ta ở trong nhà được. Em mau về đây, ăn uống

nghỉ ngơi quan trọng hơn.”

Thật ra Bảo Khâm cũng không rõ vì sao Thanh Nhã lại tức giận đến vậy, bởi

ngày thường nàng rất ít khi mất bình tĩnh. Những năm tháng đánh trận ở

Tây Bắc, có bao nhiêu lần nàng suýt nữa mất mạng, buổi sáng còn sống sờ

sờ, sau khi ra trận lại trở thành cỗ thi thể lạnh ngắt. Nàng chứng kiến

sinh ly tử biệt nhiều rồi, không thể lần nào cũng đau đớn tuyệt vọng,

đành cố gắng làm cho trái tim mình ngày càng cứng cỏi kiên cường. Có lẽ

vì vậy nên nàng hiểu được sự đáng quý của sinh mạng, đối với những việc

khác cũng rộng lượng hơn nhiều. “Tiểu thư, người không lo lắng sao?”

Thanh Nhã chậm rãi ngồi xuống thở dài, dáng vẻ ủ rũ nói. “Hai ngày nữa,

qua hai ngày nữa là đến hôn lễ rồi, người thật sự muốn cứ thế gả đi?”

Bảo Khâm không nói gì, bưng tách trà hớp từng ngụm nhỏ, đến khi nước

trong tách đã cạn mới từ từ buông xuống, khẽ nói: “Em biết không, chưa

đến phút chót, ai trong chúng ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho nên dù muốn đi cũng không thể vội.” Con người khi lo lắng luôn dễ mắc

sai lầm. Nhưng có những sai lầm không được phép mắc phải. Thanh Nhã

không ngờ cuối cùng mọi việc lại phát triển thành như thế, tất cả những

lo lắng của nàng đều được giải quyết dễ dàng, tuy rằng cách giải quyết

có chút nực cười. Chiều muộn hôm nàng và Bảo Khâm nói chuyện với nhau

xong, Tần Liệt và Tư Đồ cùng đến. Tư Đồ đến khám bệnh cho Bảo Khâm không nói làm gì, nhưng Tần Liệt sắp làm tân lang mà giờ này lại đến chỗ Bảo

Khâm, quả thật có chút không hợp lý. Sắc mặt Thanh Nhã không dễ chịu

chút nào. Khi hai người kia vừa bước vào sân, nàng thật chỉ muốn đứng

lên chặn cửa.

Lời đuổi khách sắp thốt ra, cuối cùng lại không nói nữa. Chẳng phải nàng sợ Tần Liệt mà là thấy hai người này là lạ, lông mày nhíu chặt có vẻ

nghiêm trọng. Tần Liệt thì khỏi phải bàn, suốt ngày bày ra bộ mặt lạnh

lùng xa cách, nhưng Tư Đồ kia mỗi lần đến đều tươi cười vui vẻ, rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn khó xử? “Công chúa có ở đó không?” Từ xa Tư Đồ

đã lên tiếng hỏi, bộ dạng vừa lo lắng vừa sốt ruột. Thanh Nhã nhanh

chóng quên luôn cả việc đuổi khách, trong đầu bộn bề suy nghĩ, vội vã

nói: “Công chúa đã uống thuốc rồi đi nghỉ. Không biết Tư Đồ đại nhân có

việc gì?”

Tư Đồ quay sang phía Tần Liệt như muốn hỏi ý kiến, thấy hắn khẽ lắc đầu

thì miễn cưỡng cười với Thanh Nhã: “Thôi thôi, đợi Công chúa tỉnh rồi

hẵng nói.” Tuy bảo vậy nhưng hai người không hề có ý định về mà tiến

thẳng vào phòng khách. Thanh Nhã không dám ngăn, nhanh chóng chạy lên

trước sai người hầu chuẩn bị trà. Vào trong phòng, Tư Đồ tỉ mỉ hỏi thăm

tình trạng của Bảo Khâm hai hôm nay, biết tinh thần nàng đã khá lên,

trên mặt mới có chút vui vẻ, nhưng sau đấy không biết nghĩ đến điều gì

lại thở ngắn than dài. Tần Liệt ở bên cạnh không nói một lời, khuôn mặt

vẫn cứng nhắc như cũ, Thanh Nhã cũng không dám mở miệng.

Nhìn dáng vẻ hai người họ, lẽ nào đã xảy ra chuyện lớn? Thanh Nhã cẩn thận

suy nghĩ, nhưng nàng không hiểu chính sự trong triều, càng không nắm rõ

tình hình nước Tần hiện nay nên không thể đoán nổi. Bọn họ mới uống được mấy ngụm trà, bên ngoài đã có người đến báo, Lý Kha Minh cầu kiến.

Thanh Nhã vẫn chưa kịp trả lời, Tần Liệt đã mở miệng, giọng lạnh lùng

thấu xương như cơn gió mùa đông: “Cho hắn vào.” Nói rồi hắn cúi đầu đặt

tách trà xuống, khuôn mặt lạnh lẽo. Lý Kha Minh nhanh chóng đi vào như

một cơn gió, chưa thấy người đã thấy tiếng: “Mau gọi Công chúa ra đây,

xảy ra chuyện lớn rồi!” Nói xong mới bước vào trong cửa, nhìn thấy hai

vị đại thần tôn quý đang ngồi kia, Lý Kha Minh nhất thời choáng váng,

sửng sốt một chút rồi khách khí hành lễ với Tần Liệt. Tần Liệt gật đầu,

phất tay ý bảo hắn ngồi xuống, sau đấy trầm giọng hỏi: “Lý Đại nhân hớt

ha hớt hải như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trong lòng Lý Kha Minh sớm đã kinh sợ, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì nét mặt

bình thản, không để lộ ra chút manh mối nào. Hắn ổn định tinh thần, khẽ

nói: “Nước Trịnh có quốc tang, Tiên đế... băng hà.” Tin này do bồ câu

đưa thư từ trong kinh thành truyền đến, cứ nghĩ là đã đưa với tốc độ

nhanh nhất rồi, không ngờ Tần Liệt còn nhanh hơn hắn một bước, xem ra

tai mắt của nước Tần trong hoàng cung nước Trịnh quả thật nhạy bén. “Đã

biết.” Tần Liệt vẫn giữ bộ mặt thản nhiên, giống như không hề để ý gì

đến việc Trịnh đế qua đời, thanh âm trầm thấp: “Công chúa vừa mới ngủ,

đừng làm phiền đến nàng. Đợi nàng tỉnh ngươi đến bẩm báo cũng không

muộn.”

Hắn đã nói vậy, Lý Kha Minh nào dám từ chối, lòng dạ rối bời, hận không thể lập tức chạy vào phòng lôi Bảo Khâm dậy. Xảy ra chuyện lớn như thế,

việc hôn lễ khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Tuy Bảo Khâm đã đến Phong thành nhưng vẫn chưa thành hôn, theo quy tắc nàng phải chịu tang ba năm.

Nàng là một cô nương đã bị đem tặng thì không nói làm gì, nhưng Tần Liệt vẫn đang trong độ tuổi sung sức, sao đợi nổi ba năm liền? Hôn sự này, chẳng biết có thành hay không?

Bất kể thế nào, Lý Kha Minh cũng không đợi nổi nữa rồi. Hiện giờ trong kinh thành đang nổi cơn sóng gió, kết quả vẫn chưa định. Hắn phải nhanh

chóng trở về, ít nhiều còn được chia chút lợi ích, nếu trễ, e là đến cơm thừa canh cặn cũng chẳng còn. Những suy nghĩ này, hắn đâu dám để lộ ra

ngoài, chỉ có thể nhẫn nại ngồi trong phòng khách, đợi Bảo Khâm tỉnh

giấc. Trong đầu hắn đã sớm nguyền rủa nữ tử cả ngày mơ màng ngái ngủ kia biết bao nhiêu lần rồi.

Ba người chậm rãi ngồi uống trà, không nói với nhau câu nào, quả thật là

một cảnh tượng yên tĩnh mà hài hòa. Đợi hồi lâu, đến khi trong phòng có

tiếng sột soạt, cả ba mới ngẩng đầu, đồng thời nhìn về phía trong. Bảo

Khâm mới thức giấc, Thanh Nhã liền nói chuyện Hoàng đế nước Trịnh băng

hà cho nàng nghe. Mặc dù nàng bình tĩnh đến đâu, lúc này vẫn ngây ra một lúc. Lát sau, nàng mới từ từ đứng dậy, được Thanh Nhã đỡ đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ hướng về phía nước Trịnh dập đầu ba cái. Dù cho Hoàng đế

nước Trịnh có ngu dốt cũng vẫn là bậc Quân vương, Bảo Khâm dẫu có ngang

bướng thì từ trong xương tủy vẫn luôn luôn có ý niệm trung quân ái quốc.

“Lý đại nhân và Tam Vương gia đang đợi bên ngoài.” Thanh Nhã đỡ Bảo Khâm

ngồi xuống giường, rót tách trà nóng cho nàng, dịu dàng hỏi: “Công chúa

có muốn ra gặp họ không?”

Bảo Khâm nghĩ một lúc liền lắc đầu. “Nếu ta thật sự là Thất Công chúa, lúc

này ắt sẽ khóc thương đến mức ngất xỉu, làm gì còn tâm trạng đi gặp

người khác.”

Thanh Nhã cũng cảm thấy nàng nói có lý, bèn tiếp lời: “Vậy nô tỳ ra ngoài trả lời bọn họ.”

“Đợi chút!” Thanh Nhã vừa đi được vài bước, liền bị Bảo Khâm kêu lại. “Em ra ngoài nói với Lý Kha Minh, ta... muốn về nước Trịnh chịu tang.” “Sao

cơ?” Thanh Nhã trợn tròn mắt, nhìn Bảo Khâm vẻ khó tin. “Có phải Công

chúa ngủ đến mức hồ đồ rồi không? Tại sao... tại sao...?” Nàng ta quả

thực không biết nói gì cho phải. Bảo Khâm nở nụ cười lạnh lùng, “Chẳng

qua ta muốn cho hắn một lý do để quay về đó thôi.” Trong lòng nàng hiểu

rất rõ, kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, Lý Kha Minh chắc chắn chỉ

mong có thể lập tức bay về, nhưng chuyện bên này còn chưa xong, hắn

không có lý do để đi. Mà giờ Bảo Khâm vờ nói muốn về nước chịu tang,

nhưng nàng đã là Công chúa “gả cho người để hòa thân”, đến hôn lễ còn

chưa cử hành, sao có thể quay về? Chỉ là ra mặt giúp Lý Kha Minh mà

thôi.

Thanh Nhã không phải người ngốc nghếch, vừa nghe Bảo Khâm nói vậy liền hiểu

ra, lập tức có vẻ không cam lòng, khẽ nói: “Tiểu thư hà tất phải cho hắn ân huệ lớn như vậy?” Tên Lý Kha Minh đó không phải người tốt, Thanh Nhã vừa nghĩ đến những chuyện máu me trên thuyền, trong lòng lại buồn bực

sợ hãi. “Không phải ta muốn giúp đỡ hắn.” Bảo Khâm cười nói, “Nếu để hắn ở lại đây mới gọi là vướng víu tay chân.” Gã Lý Kha Minh đó thủ đoạn

hiểm độc, nếu hắn đã tức giận, ai mà biết sẽ gây ra những chuyện gì. Chi bằng sớm ngày đuổi đi, có phải ân huệ hay không không cần biết, ít nhất đỡ bị hắn ngáng đường.

Thanh Nhã lúc này mới đồng ý, cúi đầu ra ngoài. Đợi nàng đi ra, Bảo Khâm chậm rãi ngồi xuống thư án suy nghĩ rồi cầm bút viết điếu văn cho Trịnh đế.

Bức điếu văn còn chưa viết xong, Thanh Nhã đã trở lại, khẽ bẩm báo: “Quả thật như Công chúa dự tính, Lý Đại nhân lập tức tiếp nhận chuyện này,

nói tối mai sẽ lên đường về nước.” “Ừm.” Bảo Khâm không ngẩng đầu, vừa

viết vừa nói: “Một lát nữa đem bức điếu văn này gửi đi, bảo hắn đốt

trước linh vị Tiên đế.”

Thanh Nhã nghe lệnh, nhưng trong lòng không cho là đúng. Nàng im lặng một

lúc, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng nói: “Thân thể Công chúa

không tốt, hà tất phải lãng phí sức lực như thế này? Nếu không do Tiên

đế ngu dốt, người đã không phải lưu lạc đến đây.”

“Chuyện này...” Bảo Khâm bất đắc dĩ cười khổ, thu bút, trải tờ giấy Tuyên thành ra, lắc lắc đầu: “Trước kia không phải ta không oán hận, chỉ là bây giờ đã thông suốt. Chức vụ trong quân Tây Bắc của ta không quá cao, nhưng

lính ở đó phần nhiều là thuộc hạ cũ của phụ thân nên đều rất kính trọng

ta. Nhiều năm như vậy, quân Tây Bắc vẫn vững trãi, chưa từng tham gia

vào bất cứ phe phái nào trong kinh thành, sợ là từ lâu đã trở thành cái

gai trong mắt của một số người. Hai năm trở lại đây Tiên đế bệnh tật

liên miên, rất ít khi xử lý chính sự trong triều, e rằng việc hại chết

ta cũng là do một số người lén lút ra tay. Nếu ta không chết, họ làm sao có thể thu quân Tây Bắc về phía mình?”

“Ý của Công chúa là, thư tay kia chưa chắc đã là lệnh của Thánh thượng?”

Bảo Khâm gật đầu, “Tiên đế tại vị ba mươi năm, tuy không có tài cán gì

lớn lao nhưng hành sự đều rất cẩn thận, làm sao có thể chưa thẩm vấn đã

hạ độc gϊếŧ chết ta.” Dù ngài không làm thì chắc cũng là một trong số

các vị Hoàng tử. Chung gia nhiều năm nay ở trong quân doanh Tây Bắc,

chưa từng chia bè kết phái, chung quy vẫn là phạm vào cấm kỵ của họ.

Thanh Nhã mang bài điếu văn của Bảo Khâm ra ngoài, Lý Kha Minh vội vàng nhận lấy, nhanh chóng cáo từ.

Tư Đồ và Tần Liệt lại không hề có động tĩnh gì, vẫn ngồi nguyên trong

phòng khách nhìn nhau, không biết rốt cuộc đang nghĩ gì. “Công chúa...”

Cuối cùng Tư Đồ không đủ nhẫn nại mở miệng hỏi: “Thật sự không còn gì

đáng ngại nữa?” Y thuật của Tư Đồ thật sự rất giỏi, mấy hôm nay tinh

thần của Bảo Khâm đã tốt lên nhiều, vì thế Thanh Nhã đối với hắn rất

khiêm nhường, dịu dàng trả lời: “Vâng, nhưng Công chúa sau khi khóc một

hồi, lại viết thêm bài điếu văn sợ là đã mệt mỏi, nô tỳ mới dìu người

lên giường nghỉ ngơi.”

“Ừm.” Tư Đồ gật đầu đứng dậy, giống như chuẩn bị cáo từ. Hắn quay sang cười

với Thanh Nhã, đột ngột mở miệng: “Để ta vào trong xem thế nào.” Nói rồi hắn hành động nhanh như chớp, thoắt cái tránh qua Thanh Nhã đi xuyên

vào phòng. Tuy Thanh Nhã cũng biết Tư Đồ không câu nệ tiểu tiết nhưng

không ngờ hắn lại có thể vô lễ đến vậy. Nếu như ở nước Trịnh, ở nước

Trịnh... Thanh Nhã nghiến răng nhìn Tần Liệt, hắn vẫn đường hoàng ngồi

nguyên tại chỗ, khuôn mặt y như khúc gỗ, tay cầm tách trà, dường như

đang tỉ mỉ thưởng thức, có điều ánh mắt hơi lay động. Đúng là không

trông cậy được gì mà, nói không chừng Tư Đồ to gan như vậy là do hắn sai khiến.

Thanh Nhã hung hăng giậm chân, nhanh chóng đuổi theo Tư Đồ xông vào phòng.

Trong phòng yên tĩnh, Tư Đồ đứng ở cửa không bước vào trong. Thanh Nhã

nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Bảo Khâm yếu đuối nằm trên chiếc giường bên

cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần. Bởi tin tức ban nãy đến quá đột ngột, nàng

không kịp đổi áo tang nên vẫn mặc bộ trang phục màu hồng đào thêu hoa

vàng như cũ, càng làm tôn thêm nét anh khí. “Tư Đồ đại nhân!” Thanh Nhã

khẽ gọi.

Tư Đồ có chút lúng túng, xoay người cười với Thanh Nhã: “Nếu Công chúa

bình yên thì tốt rồi. Ừ, vậy không làm phiền Công chúa nghỉ ngơi nữa,

tại hạ cáo từ.” Nói xong hắn lại ra ngoài nhanh như chớp. Lúc này Thanh

Nhã mới thở phào, bước nhanh đến bên cửa sổ, định mở miệng nói gì đó với Bảo Khâm thì nhận ra nàng thật sự đã ngủ rồi. Xem ra phương thuốc của

Tư Đồ đại nhân còn có khả năng gây buồn ngủ. Trời dần chuyển lạnh. Sáng

sớm và chiều tối có vẻ rét hơn. Thanh Nhã sợ Bảo Khâm bị lạnh, quay

người tìm áo choàng trong tủ, vừa lôi ra thì nghe thấy bên ngoài ầm ĩ,

có người ra sức gọi to: “Chung Bảo Khâm! Chung Bảo Khâm!”

Thanh Nhã nghe mà giật mình kinh hãi, áo choàng theo đó rơi cả xuống đất.

Tiếng nói ầm ĩ bên ngoài không phải của ai khác, chính là Tần Tu. Từ lúc Bảo Khâm xuất hiện trước mắt hắn, Thanh Nhã đã cảm thấy không yên,

nhưng tiểu thư luôn an ủi, nói Tần Tu là kẻ không có khả năng nhớ mặt

người khác, huống hồ Bảo Khâm giờ mặc đồ nữ nhi, lại còn trang điểm, hắn chắc chắn không nhận ra nổi. Nhưng hôm nay hắn đến tận cửa tìm người,

phải làm sao đây?

Bảo Khâm cũng bị tiếng ồn đánh thức, nàng nhíu mày mơ hồ hỏi khi nãy ai đã

gọi mình? Nhưng đột nhiên nhớ đến thân phận hiện tại, nàng chợt bừng

tỉnh mở to mắt, đúng lúc đối diện với khuôn mặt hoảng hốt của Thanh Nhã. “Tiểu thư, làm thế nào bây giờ?” Bảo Khâm không nói gì, lập tức ngồi

dậy, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tần Tu vẫn ngồi trong

phòng khách réo tên nàng nhưng không hề xông vào trong. Nàng thật không

hiểu nổi, ngày trước khi ở Hồng Cốc quan, Tần Tu nổi tiếng với việc

không nhớ nổi hình dáng người khác, gây ra bao chuyện cười, vậy mà giờ

hắn có thể nhận ra nàng sau lớp son phấn dày đặc khiến Bảo Khâm không

khỏi suy nghĩ.

“Bình tĩnh!” Bảo Khâm hít một hơi dài, cố gắng làm cho mình trấn tĩnh trở

lại. “Hắn không xông vào đây, có thể chứng minh...” Sự việc có lẽ không

như hai người vẫn nghĩ. “Không được để cho mình bị loạn. Em ra ngoài dò

hỏi, ta thay y phục rồi ra sau.” Khi nãy ở trong phòng không nói làm gì, bây giờ ra ngoài gặp người ta, nếu vẫn mặc bộ đồ tươi tắn như thế này,

thật không sao giải thích nổi.

“Nhưng... nếu Ngũ gia hỏi...” “Em cứ nói là không biết gì hết.” Bảo Khâm dặn dò.

“Nói càng ít càng tốt.” Gã Tần Tu ruột để ngoài da thì không có gì đáng

ngại, nhưng hai người còn lại trong phòng đều rất nhạy bén, nếu Thanh

Nhã nói sai nửa lời cũng sẽ bị họ phát hiện, khó tránh sau này gặp rắc

rối. Thanh Nhã tuy chột dạ không yên nhưng chẳng còn cách nào khác, cắn

môi vâng dạ. Nàng hít một hơi dài, đứng dậy bình tĩnh từ từ ra ngoài

phòng khách.

Bảo Khâm sợ nàng ấy bị Tần Liệt và Tư Đồ nhìn ra sơ hở, cũng nhanh chóng

thay y phục ra theo. Sau khi vào phòng khách, chỉ thấy Thanh Nhã cúi

đầu, cung kính nói gì đó với Tần Tu. Tần Liệt và Tư Đồ ngồi uống trà, bộ dạng nhàn nhã tự nhiên. Thấy Bảo Khâm ra, Tư Đồ còn nhanh miệng chào

nàng: “Công chúa cát tường!” Tần Liệt im lặng, nhưng liếc nàng một cái

rồi nhanh chóng thu mắt về. Tần Tu thấy nàng đi ra, không quan tâm đến

lời Thanh Nhã nói nữa, nhanh chóng xông về phía nàng lớn tiếng hỏi:

“Công chúa và Chung Bảo Khâm có quan hệ gì?” Bảo Khâm nhíu mày, lạnh

lùng nhìn hắn nói: “Ngũ gia, ta không điếc, ngài có thể nói nhỏ một

chút, đừng dọa bọn người hầu trong hành cung sợ hãi được chứ?” Do tinh

thần không tốt nên những lời của nàng hơi gay gắt, tuy nhiên vẫn giữ

được giọng điệu mềm mỏng, Tần Tu nghe xong cũng không tức giận chút nào.

Nhưng hắn trước giờ tâm cao khí ngạo, chưa từng xin lỗi ai bao giờ nên chỉ

nói nhỏ lại: “Ta đã sớm thấy Công chúa quen mắt, suy nghĩ nhiều ngày

cuối cùng cũng nhớ ra cho nên mới vội vã đến hỏi. Công chúa quen biết

Chung Bảo Khâm? Nàng cùng hắn có quan hệ gì? Nếu không sao hai người lại giống nhau đến vậy?” Thanh Nhã nghe được những lời này mới cảm thấy yên lòng, đồng thời nhìn Bảo Khâm, cảm giác nàng đã sớm có dự tính rồi. Bảo Khâm nghe Tần Tu nói xong, không trả lời ngay mà nhíu mày ra vẻ suy

nghĩ, một lúc sau mới từ từ hỏi:

“Chung... Chung Bảo Khâm mà Ngũ gia nhắc đến, có phải là Chung tiểu tướng quân

trong quân Tây Bắc không? Nếu là huynh ấy thì đúng là có chút quan hệ

với ta.” Nàng dừng lại một chút, ngồi xuống, sau đó nâng tách trà lên

nhấp một ngụm, tự cảm thấy đã đánh đúng vào vấn đề của Tần Tu mới chậm

rãi lên tiếng: “Nói chính xác ra, vị Chung tiểu tướng quân kia là biểu

ca của thϊếp. Phụ thân huynh ấy, Chung lão tướng quân và mẫu phi của

thϊếp là anh em họ. Nhưng vị biểu ca kia quanh năm sống ở Tây Bắc, rất

ít khi về kinh. Thϊếp nhớ mang máng lần cuối cùng gặp huynh ấy là vào

năm Nguyên Phong thứ sáu.”

“Hắn... hắn thật sự đã chết?” Mặt Tần Tu xám ngắt, như thể nếu Bảo Khâm xác

nhận điều này, hắn sẽ lập tức xông ra ngoài gây phiền phức vậy. Bảo Khâm cúi đầu tỏ vẻ buồn bã, thanh âm vừa trầm thấp vừa mềm mỏng: “Ta sống

trong cung, nào biết được chuyện bên ngoài. Nếu mọi người xung quanh đã

nói thế, ta đương nhiên là tin.” “Làm sao hắn có thể chết được? Sao lại

chết?” Tần Tu tức giận bừng bừng mà không có chỗ trút, một bước bay qua

bàn bên cạnh, tách trà trên bàn rơi xuống vỡ tan, loảng xoảng bừa bãi.

Tư Đồ nhanh chóng tiến lên trước mặt Bảo Khâm, hướng về phía Tần Tu cao

giọng nói: “Ngũ gia, ngài thất lễ quá rồi.”

Tần Tu đang bực tức, mất hết lý trí, lại thấy bản mặt của Tư Đồ ở phía

trước, không nghĩ nhiều tiến lên đánh hắn một chưởng, miệng còn mắng

chửi: “Việc gì đến ngươi, gã đàn bà kia!” Đáng tiếc động tác tuy nhanh

nhưng người bên cạnh còn nhanh hơn, nên chưởng lực của hắn đánh vào

không trung bị Tần Liệt chế trụ không động đậy nổi. “Tần Liệt! Huynh...” Tần Tu lúc này mắt đã đỏ hoe, hét to một tiếng, bất chấp tất cả nhào về phía Tần Liệt, quyền cước lại tăng thêm. Tần Liệt lúc đầu vẫn có chỗ cố kỵ, chỉ liên tục tránh né, nhưng võ công của Tần Tu không thấp, mà hắn

như đang phát điên, nếu Tần Liệt không dốc toàn lực e rằng sẽ thua.

Đánh mấy hiệp, Tần Liệt cũng bắt đầu bực mình, không nể tình nữa mà trực

tiếp đánh trả. Hai người giằng co kịch liệt, Thanh Nhã sợ đến mức mặt

mũi trắng bệch, vội vàng nấp sau lưng Bảo Khâm, rất muốn hỏi nàng và Tần Tu rốt cuộc có giao tình gì mà hắn lại thất thố đến vậy. Nàng cũng đồng thời liếc về phía Tư Đồ, hắn mặt mày tươi cười, nhếch miệng, vẫn còn

nhẫn nhịn được. Hai huynh đệ đánh nhau một trận, cuối cùng Tần Liệt

chiếm thế thượng phong, Tần Tu bị đạp cho mấy phát vào chân không dậy

nổi, tức giận rống lên như phát điên.

Hắn tức đến thế rồi mà Tần Liệt vẫn đổ thêm dầu vào lửa, lạnh lùng mắng:

“Ta còn tưởng đệ đã tiến bộ nhiều lắm, thì ra vẫn vô dụng như trước.

Không biết học được trò hề này ở đâu, cũng không sợ mất mặt.” Thái độ

của hắn đến Bảo Khâm cũng cảm thấy quá đáng. Dù Tần Tu ra tay trước, con người hắn cũng không phải tốt đẹp gì nhưng Bảo Khâm vốn đồng cảm với kẻ yếu, thấy Tần Tu giống như đứa trẻ ngồi trên ghế, vừa khóc vừa làm

loạn, nhất thời cảm thông vài phần. Tuy khi đánh trận hai người không ít lần tính mưu với đối phương, thậm chí đến mạng cũng suýt mất, nhưng Bảo Khâm rất kính trọng đối thủ này. Thấy hắn hôm nay bị đánh thê thảm,

trong lòng nàng có chút khó chịu.

Có điều, nàng dù không hiểu quy củ đến đâu cũng biết rõ trường hợp này

mình không tiện lên tiếng. Bảo Khâm đưa mắt về phía Thanh Nhã, bảo nàng

ta đỡ Tần Tu dậy, còn mình gọi tiểu a hoàn bên ngoài vào hầu hạ hắn, sai người đi mời Vương Thái y. Biết có Tư Đồ đang ở bên cạnh nhưng nàng

hiểu, với tính khí của Tần Tu dù đau chết cũng không muốn để cho Tư Đồ

chữa trị. Lần này Tần Tu không náo loạn nữa, Thanh Nhã qua đỡ hắn, hắn

rất thông minh nương theo bậc thang đi xuống, nặng mặt ngồi xuống ghế.

Được một lúc thì Vương Thái y đến, ông đem theo hòm thuốc, vừa chạy vừa

thở phì phò, thấy trong phòng cả một đám người đang ngồi thì liếc mắt

qua một lượt, không nói nửa lời lập tức đến trước mặt Tần Tu.

“Không có gì đáng ngại!” Vương Thái y bắt mạch xong, vẻ mặt hòa nhã nói với

Tần Tu: “Trở về xoa rượu thuốc lưu thông khí huyết, hai ngày là khỏi.”

Tần Tu không gây gổ nữa, khiêm nhường cảm ơn Vương Thái y, lúc nói mắt

vẫn không quên liếc qua phía Tư Đồ với vẻ khó chịu. Tư Đồ chỉ im lặng

cười.

Bọn họ ở đây gây náo loạn một trận, trong lòng cũng thấy không được hay ho, đợi Tần Tu chữa thương xong, Tần Liệt và Tư Đồ liền đứng dậy đi về. Bảo Khâm cũng không có tâm trạng chào hỏi họ, lệnh cho Thanh Nhã tiễn

khách. Thái độ của Tần Tu có vẻ quái lạ, dùng dằng không chịu đi, đợi

bọn Tần Liệt về rồi mới hỏi nàng: “Chung Bảo Khâm, hắn chết như thế

nào?” Bảo Khâm không biết hắn lại đường đột hỏi câu này, sửng sốt một

chút mới nói: “Ta không biết.” “Ta nghe nói... bị ép uống rượu độc?” Bảo Khâm cúi đầu, không trực tiếp trả lời hắn: “Ta sống trong cung, không

rõ chuyện bên ngoài.”

“Hắn dù sao cũng là biểu ca của Công chúa, sao Công chúa lại không hề quan

tâm đến hắn chút nào?” Xem ra Tần Tu bực tức thật, bộ dạng như bất bình

thay cho nàng. Tuy họ cũng từng có lần liên thủ với nhau, nhưng đa số

đều là đối địch, có lần Bảo Khâm còn vây đánh Tần Tu ở Lưu Xuân cốc

khiến hắn suýt bỏ mạng. Hắn ở trong cốc sáu ngày, lương thực cạn kiệt,

chật vật không chịu nổi nhưng nhất quyết không chịu đầu hàng, thậm chí

còn mắng chửi và đuổi sứ thần mà Bảo Khâm cử đi khuyên hàng. Sau đó quân cứu viện đến, cuối cùng hắn cũng trốn thoát được, còn đắc ý gửi cho

nàng một bức thư cười nhạo rằng lần sau đừng có mềm lòng như đàn bà nữa.

Bảo Khâm luôn cho rằng bị nàng làm cho mất mặt như thế, Tần Tu nhất định

hận vô cùng, nhưng không ngờ khi lâm vào đường cùng hắn cũng bất bình

thay cho nàng. “Công chúa nói xem có khi nào hắn...” Tần Tu nói được một nửa, cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không có ai mới đè thanh âm

xuống, nói thật nhỏ, ra vẻ thần bí: “Có khi nào chưa chết?” Bảo Khâm

giật mình, tự nhiên có cảm giác muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Tuy Tần Tu

nói với giọng đầy nghi ngờ nhưng ánh mắt hắn không nhìn nàng, trái tim

đang treo lơ lửng của nàng mới dần dần hạ xuống. Nàng nghiêm túc hỏi:

“Sao Ngũ gia lại nói thế?”

Tần Tu khó chịu gãi gãi đầu, dáng vẻ ngại ngùng: “Ta cũng không biết nói

thế nào, nhưng ta cảm thấy người như hắn sao có thể chết như vậy được.

Hơn nữa...” Hắn dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì rồi khẽ nói tiếp:

“Hắn có một vị sư huynh rất bản lĩnh, thử nghĩ mà xem, sao sư huynh hắn

có thể trơ mắt nhìn hắn chết? Nếu là bị ép uống rượu độc, không chừng... không chừng còn có thể cứu được.” Bảo Khâm thầm kinh hãi, nhìn bên

ngoài tên hỗn thế ma vương này ngang ngạnh phóng túng, nhưng cũng có tầm nhìn. Sư huynh rất tuấn mỹ, hàng ngày đều ăn mặc giống thư sinh, mấy gã thô kệch trong doanh trại luôn xem thường kẻ đọc sách, đến Phó tướng

của nàng ban đầu cũng không hề tôn trọng huynh ấy. Còn Tần Tu, hắn cũng

có con mắt nhìn người, chỉ có điều khả năng nhớ mặt quá tệ. “Công

chúa... Công chúa thử nói xem?” Tần Tu nhìn Bảo Khâm với ánh mắt tràn

ngập hy vọng, nhưng thần sắc hơi lo lắng. Bảo Khâm nghĩ một hồi, thở

dài, dịu dàng nói: “Nếu quả thật như vậy, ông trời đúng là có mắt!” Tần

Tu cảm thấy vừa lòng, cười “ha ha” phủ bụi bặm trên quần áo, vui vẻ quay về.