Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển

Chương 7

Edit: Mộc Tử Đằng

Tại sao lại có nhiều cô gái chen lấn nhau đăng ký lớp huấn luyện này ư?

Đơn giản bới vì huấn luyện viên trưởng của võ quán này là một người đàn ông đã xuất ngũ, dạy võ lại vô cùng chuyên nghiệp, và điều đặc biệt là vô cùng đẹp trai, các huấn luyện viên khác cũng đều là lính xuất ngũ.

Toàn bộ huấn luyện viên của võ quán đều có giá trị nhan sắc chuẩn đẹp. Bởi vì bọn họ đã từng là quân nhân, cho nên chỉ tùy tiện dùng một tay cũng có thể hạ gục một tên tiểu thịt tươi hay một ông chú già.

Bình thường đi đến võ quán sẽ mất 30 phút, nhưng Hứa Kiều rút ngắn lại còn 20 phút, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn đến muộn, đem xe đỗ xong, Hứa Kiều liền chạy nhanh vào.

Cô mới vừa đi vào, một chàng trai mặc đồ luyện võ màu đen liền đi đến.

"Học khóa huấn luyện kỹ thuật phòng thân cho nữ sao?"

"Đúng." Bởi vì có chút nóng vội, cho nên Hứa Kiều cũng chưa liếc nhìn chàng trai đó một cái, liền tùy ý gật đầu.

"Vậy hãy lên lầu hai, ở bên phải phòng học thứ hai."

"Được, cảm ơn."

Chàng trai đó nói xong, Hứa Kiều liền bước nhanh đi lên, còn chàng trai thì nhìn theo bóng dáng của cô cả nửa ngày.

"Đứng đó ngẩn người làm gì thế?" một người khác cũng mặc đồ huấn luyện màu đen đi đến.

Chàng trai thu hồi tầm mắt của mình, như suy tư gì đó rồi nói: "Tại sao tôi cảm thấy cô gái vừa rồi có chút quen?"

"Cậu không phải nhìn cô gái xinh đẹp nào cũng thấy quen mặt ư?" Hai người nhìn nhau một cái.

"Này, Trần Nhiên tôi là người nông cạn sao hả?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Nói xong, anh ta cũng không hề nhìn phản ứng cậu ta, mà xoay người rời đi luôn.

"Cái tên thối tha, Tống Lâm!" Trần Nhiên đi nhanh qua, dùng tay bá vai anh ta.

"Lăn đi chỗ khác!"

Hứa Kiều đi đến cửa phòng học ở lầu hai, ngẩng đầu, nhìn vào bên trong qua kính cửa sổ trong suốt.

Hứa Kiều thấy được một người đàn ông đứng ở trong phòng học, anh mặc một thân trang phục huấn luyện màu đen, cho dù lúc này đang mặc loại quần áo rộng thùng thình nhưng vẫn nhìn ra được dáng người cao ráo, eo thon chân dài, ngẫu nhiên nhìn động tác tay, cũng có thể nhìn ra cơ bắp rắn chắc lực lưỡng.

Lúc này anh đang cuối đầu đang nói gì đó với một cô gái, một vài sợi tóc rơi xuống che khuất đi đôi mắt, cô chỉ nhìn thấy cái mũi cao thẳng cùng với đôi môi xinh đẹp.

Nhìn như vậy liền cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc, tại sao cô lại cảm thấy người đàn ông này giống hàng xóm dưới lầu nhà cô thế?

Cô nhíu nhíu mày, lắc lắc đầu, cố gắng ép xuống suy nghĩ hiện ra trong đầu.

"Hẳn là sẽ không phải đâu, người đó sao có thể là huấn luyện viên võ thuật được chứ." Cô lầm bầm nói.

Cô vừa nói thầm, vừa duỗi tay ra gõ cửa.

Nghe được tiếng gõ cửa, Thẩm Lạc Dương theo bản năng ngẩng đầu lên, nói: "Vào đi."

Hứa Kiều đi vào.

Khi cô đi vào, tầm mắt của Thẩm Lạc Dương liền dừng lại trên người cô, tóc dài ngang eo, áo thun màu rượu đỏ, quần jean màu đen, khuôn mặt trang điểm tinh xảo.

Đôi mắt sâu không thấy đáy của anh bỗng động đậy một cái, nhưng rất nhanh lại quay về vẻ điềm tỉnh ban đầu.

Lần đầu tiên anh cảm thấy thế giới này nhỏ bé đến đáng sợ.

Nhưng mà lúc này, Hứa Kiều lại không bình tĩnh được.

Cô đang cảm thấy lúc này bản thân như nhìn thấy quỷ, suốt cả buổi sáng đều tìm cách né tránh người này, hiện tại người ta liền ung dung đứng trước mặt cô, lại còn trở thành người huấn luyện viên của cô!

Cô theo bản năng lại dùng tay che khuất mặt mình, chỉ lộ ra hai con mắt.

Đàm đinh đang ngồi ở bên kia không không hiểu sao bạn thân lại làm ra động tác như vậy, cô ấy phất phất tay về phía cô, nhưng Hứa Kiều cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ấy một cái.

Thẩm Lạc Dương bất động thanh sắc nhìn cô một hồi, mặt không có biểu cảm gì nói: "Cô đến muộn."

"Thật ngại quá huấn luyện viên, bởi vì có một chút chuyện, hơn nữa trời lại mưa, cho nên tôi đến muộn." Hứa Kiều mở miệng giải thích một chút.

Thẩm Lạc Dương không lập tức nói gì, Hứa Kiều cũng không rõ anh rốt cục là có ý tứ gì, đang lúc cô chuẩn bị mở miệng lại lần nữa, Thẩm Lạc Dương đã mở miệng nói.

"Tôi mặc kệ nguyên nhân cô đến trễ là gì, cô có nguyên nhân của cô, tôi có quy tắc của tôi, nếu đến muộn phải nhận hình phạt, nhảy ếch mười cái, bắt đầu ngay."

Hứa Kiều sửng sốt một chút.

WHAT!

Nhảy ếch? Mười cái?

Anh đang nói giỡn với cô sao?

Hứa Kiều không tự chủ được liền đem tay thả xuống, sau đó lại đưa lên che lại.

"Huấn luyện viên, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây học, cũng không biết quy tắc của anh là không thể đến trễ, hơn nữa hôm nay trời mưa, nói về mặt tình cảm thì nên bỏ qua cho."

"Hai mươi cái."

"Gì? Anh nói gì?"

"Ba mươi cái."

"Đệt" Hứa Kiều nhịn không được muốn muốn chửi thề.

"Nói một câu nữa thì thêm mười cái."

Đàm đinh đang còn đang ngồi liền đứng dậy chạy nhanh đến, giữ chặt Hứa Kiều lại.

"Bình tĩnh bình tĩnh."

"Bình tĩnh cái quỷ."

"Làm sao, cô có ý kiến gì sao?" Thẩm Lạc Dương trên mặt vô cùng bình tĩnh.

"Tôi..."

"9999. 9999 đó." Đàm đinh đang ở bên tai cô lặp lại mấy con số này.

Hứa Kiều chợt bình tĩnh không ít, phí học khóa này là 9999 đó, không được, cô nhịn!

Hứa Kiều nỗ lực kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Không có."

"Không có vậy bắt đầu đi." Thẩm Lạc Dương cũng không liếc nhìn cô một cái.

Hứa Kiều trợn trắng mắt.

Ôi đệt, thật đúng là hóng hách, nếu không phải cô trả phí báo danh là 9999 thì cô đã đánh chết anh rồi!

"Còn cô nhanh chóng quay về vị trí." Thẩm Lạc Dương nhìn Đàm leng keng, ngữ khí có cảm giác áp bách.

Hứa Kiều ở một bên lười nhác nhảy ếch.

Cô nghe được Thẩm Lạc Dương đứng đó tiến hành tự giới thiệu, vì thế cô liền cố ý vào lúc nhảy ếch, nhảy thật mạnh, làm toàn bộ sàn nhà đều phát ra tiếng "Bịch bịch bịch".

Nhưng Thẩm Lạc đến cả cái liếc mắt cũng không thèm tặng cô, mà là tiếp tục giới thiệu, "Tôi là Thẩm Lạc Dương, là người sẽ huấn luyện cho các cô ở khóa này, các cô có thể kêu tôi là huấn luyện viên Thẩm, hoặc là huấn luyện viên."

Thẩm Lạc Dương?

Tôi nhớ kỹ!

Hứa Kiều hung hăng nhai cái tên này ở trong miệng.

- -------------------------------------------

"Tớ phải đi học, nếu không phải bởi vì tốn 9999, tớ khẳng định sẽ đánh chết anh ta, làm cho anh ta không thể kiêu ngạo được nữa!"

Sau khi về đến nhà, Hứa Kiều còn cùng Đàm đinh đang gọi điện nói về chuyện này.

Bây giờ nhắc tới đến chuyện này, cô có cảm giác thật hoảng hốt.

"Đừng nghĩ đến 9999 nữa, đánh chết anh ta rồi bỏ thôi."

"Tớ rất quý 9999, nếu có thể rút lại tiền tớ đã bỏ học rồi."

"Tớ thật sự nhị cười không nổi."

Hứa Kiều, "..."

"Đúng rồi, anh ta không phải nhận ra tớ rồi nên mới cố ý làm vậy chứ?" Hứa Kiều đột nhiên từ trên sô pha ngồi bật dậy.

"Nhận ra cậu cái gì?"

"À, tớ quên nói với cậu, Thẩm Lạc Dương chính là người ở số nhà 503!"

"WHAT? Người ở số nhà 503! Đừng nói là cái người mà cậu bảo là mới chuyển đến, ngày hôm qua còn đối mặt nhau, cậu nói chính là người đàn ông đó thật ư?"

"Không sai, chính là anh ta."

"Ôi trời, thật hay giả? Các cậu đúng là có duyên phận mà."

"Cậu thiếu đòn à?"

"Không có, không có."

"Đúng rồi, bây giờ cậu có nói anh ta cố ý hay không thì tớ đều mặc kệ. Ngay giờ phút này tớ cảm thấy anh ta chính là cố ý!"

"Cậu đừng nghĩ quá nhiều. Có lẽ không phải đâu. Nói thêm nữa, tớ cảm thấy huấn luyện viên Thẩm nhìn không giống người tính toán chi li như vậy."

"Ha hả, tớ đã xem anh ta chính là loại người tính toán chi li như vậy đấy."

Vừa nói xong, Hứa Kiều liền nghe thấy âm thanh thở hổn hển của Đàm đinh đang.

"Này, cậu đang làm chuyện gì mờ ám đấy?" Hứa Kiều không tự chủ kéo dài âm cuối.

"Lăn đi. Thu hồi ý nghĩ màu vàng đó lại ngay, tớ đang tập duỗi cơ bụng. Ngày mai có buổi chụp ảnh, nếu mặc váy không vào Tình tỷ không xé xác tớ mới là lạ."

Bây giờ Hứa Kiều cảm thấy trong lòng thật khó chịu, trong ngực như có một đám bông bị tắc lại.

"Bây giờ cậu không cần phải lo lắng anh ta có nhận ra hay không, mặc kệ nói như thế nào, khóa học này chúng ta còn phải học cho nên cậu không cần phải náo loạn làm cho bản thân không thoải mái, đem chuyện xảy ra hôm nay quên hết đi."

"Quên cái khỉ gì, lúc đầu đối với anh ta tớ còn cảm thấy có chút ái náy, nhưng bây giờ mọi ái náy đó đều giống như rắm đánh ra "Bổng" một cái liền tan sạch trong không khí."

"Ha ha ha, Kiều Mạch, cậu thật có trí tưởng tượng, ha ha ha, không được, cười bụng đau quá, ai u Không được không được."

Điện thoại đầu bên kia Đàm đinh đang cười ha hả, nhưng mà lúc ấy cô nàng đang hít đất, vào lúc ấy kiêng kị nhất chính là cười to.

Hứa Kiều nghe Đàm đinh đang cười, khoảng vài giây sau, cô mới thật vất vả khắc chế chính mình.

"Cậu chờ đó, hiện tại tớ cùng anh ta dằn co, mà anh ta thì cao ngạo đến như thế."

"Được được được, cậu cứ tiếp tục đi, tớ chờ xem cuối cùng là ai hành hạ ai."

Cùng Đàm đinh đang nói chuyện điện thoại một lúc, điện thoại của người giao đồ ăn gọi đến, khi nói chuyện với Đàm đinh đang cô đã gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài, may mắn là cuộc nói chuyện của các cô dừng đúng lúc.

Hứa Kiều là kiểu người hoàn toàn sống nhờ vào đồ ăn gọi bên ngoài, cho nên cô đều đã nếm qua tất cả các món ăn của những hàng quán ở tiểu khu bên cạnh, chỗ nào nấu vị thiên về thanh đạm, chỗ nào nấu vị thiên mặn mà hơn cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hứa Kiều mang giày vào, sau đó liền xuống lầu lấy cơm hộp.

Bởi vì tiểu khu của cô buổi tối quản rất nghiêm. Vào buổi tối, không phải là chủ nhà trong tiểu khu thì không được đi vào, cho nên Hứa Kiều đến nơi cổng gác của bảo vệ để lấy.

Cũng may cổng bảo vệ cách khu nhà cũng không xa, chỉ mất vài phút cô đã đi đến nơi.

"Xin hỏi là giao thức ăn sao?"

"Đúng vậy, di động của cô có số đuôi là bao nhiêu?"

"1787."

Nhân viên giao hàng từ phía sau lấy ra phần đồ ăn cô đã đặt.

"Đây là đồ ăn của cô."

Hứa Kiều nhận xong đồ ăn liền chuẩn bị rời đi.

"Thật là đói mà, về nhà tao sẽ ăn sạch chúng mày."

Cô vừa đi, vừa nói, không tự giác liền bước nhanh hơn.

Trước khi ăn, Hứa Kiều từ ngăn kéo lấy ra thức ăn cho mèo đổ vào cái đĩa của Trà Sữa.

"Chị ăn cơm đây em cũng nhanh ăn đi nào." Hứa Kiều vươn tay vỗ vỗ đầu Trà Sữa.

Nhưng Hứa Kiều đã đi đến bàn ăn rồi mà Trà Sữa cũng không nhìn cái đĩa thức ăn trước mặt, mà lại chạy đến bên cạnh ban công, duỗi cổ ra nhìn ban công dưới lầu.

Hứa Kiều một bên ăn cơm một bên nhìn Trà Sữa ngồi xỏm bên cạnh ban công, không chịu được nói: "Trà Sữa, em cũng không nên cứ nhớ mãi trong lòng nữa."

"Meo~", Trà Sữa quay đầu lại nhìn cô, u oán kêu một tiếng.