Dung Thi Âm nghe vậy,nghi ngờ trong mắt càng thêm sâu,ngay sau đó, cô giống như là nghĩ tới điều gì,duỗi bàn tay nhỏ bé ra, một lần nữa chạm tới thân thể Lăng Thiếu Nghị.
Nếu mình nhớ không nhầm, thời điểm anh ôm mình,l*иg ngực của anh rất ấm áp.
Lăng Thiếu Nghị buồn cười nhìn cô giống như một tiểu sắc nữ đang sờ loạn l*иg ngực mình,thậm chí vẫn chưa thỏa mãn mà còn cởϊ áσ sơ mi trên người anh ra,bàn tay mềm mại trực tiếp đặt trên da thịt cường tráng của anh,một đường hướng xuống dưới giống như đang thăm dò bảo tàng vậy.
Anh hít vào một hơi, trái tim cũng hoảng hốt một trận....cô bé này đang đùa với lửa sao? Chẳng lẽ cô không biết cứ sờ xuống dưới nữa cô sẽ rất nguy hiểm sao?
Vẻ mặt Dung Thi Âm tò mò chạm vào da thịt Lăng Thiếu Nghị,không sai, da thịt này rất ấm áp, hơn nữa...
Cô lại đυ.ng đυ.ng về phía trước,vào đầu cái viên nhỏ nhỏ dính trước ngực anh!
Khi màng nhĩ nghe được tiếng tim đập rất vững vàng của anh,cô đột nhiên lui về phía sau,ngã xuống giường!
“Âm Âm, em làm sao vậy?’’
Lăng Thiếu Nghị thấy thế, liền để nước gừng sang một bên,thân thể cao lớn cúi xuống,cánh tay có lực ôm cô lên.
Dung Thi Âm hô hấp ngày càng nhanh,cô kinh ngạc nhìn anh,thời gian trôi qua lâu như một thế kỷ,cô mới thì thầm nói:
“Thì ra anh không chết...’’
Một câu nói lại khiến Lăng Thiếu Nghị suýt nghẹn khí,coi như tối qua cô thấy được một màn khiến cô đau lòng,nhưng mà cũng không đến nỗi mong anh chết đi chứ!
Cái gì gọi là “Thì ra anh không chết...’’?
“Không sai, anh không chỉ không chết,còn sống rất khỏe mạnh,ngược lại là em,nếu không uống nước gừng và ăn cơm,chắc chắn sẽ đi gặp thượng đế đấy!’’Lăng Thiếu Nghị buồn cười nói.
Cái gì?
Dung Thi Âm lập tức phản ứng lại...
“Nói như vậy, em cũng chưa chết?’’
Giọng nói của cô có chút hưng phấn, bàn tay nhỏ bé cũng túm lấy vạt áo anh.
Lăng Thiếu Nghị nhếch môi cười yếu ớt: “Cho dù em muốn chết, anh cũng không cho phép!’’
Nụ cười nhạt lại có vẻ bá đạo,anh kéo lấy bàn tay của cô,đôi môi ấm áp nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trắng nõn của cô,hương vị tươi mát làm anh khó tự chủ.
Vào giờ phút này, tư thế hai người vô cùng mập mờ,giống như người yêu thân mật, sau đó đồng thời ngã xuống giường,
Lời nói của anh làm Dung Thi Âm cảnh giác,cô một lần nữa nhìn hoàn cảnh xung quanh,nơi này mặc dù vô cùng xa hoa, nhưng cũng không phải thiên đường,mà ở nhân gian.
“Bộp....’’
Cô đẩy Lăng Thiếu Nghị ra, ngồi dậy: “Đây là nơi nào?’’
Lăng Thiếu Nghị dựa nghiêng người trên giường,nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang khẩn trương,trong con ngươi xẹt qua một tia ẩn nhẫn,anh vươn tay khẽ vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng nói:
“ Đây là....nhà anh!’’
Cái gì?
Dung Thi Âm đột nhiên xoay đầu nhìn Lăng Thiếu Nghị,nhìn anh mạnh mẽ giống như dã thú,trong lúc nhất thời cô liền ngây ngẩn cả người.
Nơi này là nhà của A Nghị!
Làm sao có thể?
Nhà của anh xa hoa như vậy, vừa nhìn đã biết là người có tiền,như vậy làm sao có thể làm công cho ba?
Cô hoàn toàn mê muội, không biết nên hỏi anh cái gì.
“Âm Âm...’’
Lăng Thiếu Nghị nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, vẻ mặt sững sờ của cô anh đều thu vào trong mắt,tâm, như mũi khoan hung ác ghim xuống,trong nháy mắt đau đớn cơ hồ như muốn xuyên qua thân thể của anh.
Khuôn mặt anh tuấn của anh khẽ đặt lên vai cô,nghiêng mặt một chút có thể ngửi được hơi thở thơm mát của cô...
Giờ phút này, anh thật sự sợ,sợ thân phận của anh sẽ dọa đến cô,cũng sợ cô sẽ không tiếp nhận tất cả của anh.
Loại sợ hãi này anh chưa từng trải qua, cho dù đối mặt với Kỳ Hinh, anh cũng chưa bao giờ khẩn trương và sợ hãi như vậy.
Dung Thi Âm nhẹ nhàng run rẩy, cô không chết, nơi này là nhà của A Nghị,còn có một người ăn mặc như người làm gọi anh là....Nhị thiếu gia?
Hô hấp của cô ngày càng dồn dập,nhưng đầu óc lại dần bình tĩnh lại...
“Anh...Đến tột cùng là ai?’’
Giọng nói của cô trở lên lạnh lùng,nhìn thấy tất cả điều này,ai cũng sẽ có cảm giác bị lừa gạt.
Không sai, bây giờ ngay cả Dung Thi Âm cũng có loại cảm giác này!
Thì ra, A Nghị không đơn giản giống như trong tưởng tượng của mình!
“Âm Âm, anh nhất thời không biết nên giải thích với em như thế nào,nhưng mà....Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ lừa gạt em, xin em hãy tin tưởng anh,về phần nhà của anh, chỉ là nhiều hơn nhà bình thường một chút tiền thôi,em không cần suy nghĩ nhiều!’’Lăng Thiếu Nghị ôm lấy cô, dùng sức lực của mình để an ủi khẩn trương và run rẩy của cô.
Vì không muốn hù đến cô, anh chỉ có thể nhẹ nhàng hời hợt nói đến gia cảnh nhà mình thôi.
Dung Thi Âm đẩy Lăng Thiếu Nghị ra: “Anh muốn em phải tin tưởng anh như thế nào?Anh hết lần này đến lần khác lừa gạt em...’’Gương mặt cô hiện vẻ bi thương,bước xuống giường hét to.
Có lẽ thân thể quá suy yếu,cũng có lẽ là cảm xúc bị kích động quá mức,cô chỉ cảm thấy chân truyền đến một trận đau nhức,ngay sau đó, cả người giống như búp bê ngã lên trên thảm.
Hoàn hảo....cũng may là có tấm thảm mềm mại, nếu không cô nhất định bị sưng mặt sưng mũi.
“Âm Âm...’’ Lăng Thiếu Nghị thấy thế sắc mặt liền kinh hãi,anh lập tức tiến lên bế cô dậy.
“Đau....Đau quá!’’Chân của Dung Thi Âm bị chuột rút,cô đau đến chảy cả mồ hôi lạnh.
“Ngồi xuống, không nên cử động!’’
Lăng Thiếu Nghị đau lòng đặt cô lên giường,sau đó, nhẹ nhàng nâng chân cô lên,chân của cô đặt trong bàn tay to của anh càng thêm lung linh nhỏ nhắn, da thịt trắng nõn trơn bóng dần chuyển sang màu hồng phấn, rất là mê người.
Nhẹ nhàng xoa bàn chân nhỏ của cô,ngón cái cũng phối hợp với lực mát xa, dần dần, Dung Thi Âm cảm thấy,đau đớn đang từ từ biến mất theo bàn tay anh.