Khuôn mặt Lôi Tu Hành hứng thú nhìn Dung Thi Âm, nói đầy ẩn ý sâu xa: "Đúng, chỉ cần cô chịu trả giá!"
"Chịu, tôi chịu, chỉ cần Lôi tiên sinh có thể giơ cao đánh khẽ, cái gì tôi cũng có thể làm!" Dung Thi Âm cực kỳ đơn giản, cô cho rằng sự chân thành của mình đã làm cảm động người đàn ông khó hiểu ở trước mặt này.
"Được, thật sự là một cô gái ngoan làm người ta động lòng!"
Hắn dùng ngón tay thon dài, nâng cái cằm trơn mượt của cô lên, con mắt thâm thúy của hắn nổi lên du͙© vọиɠ, nhìn thẳng vào mắt cô.
Thân thể Dung Thi Âm đột nhiên run lên...
Ánh mắt của người đàn ông này làm cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái, cô quay đầu đi chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Lôi tiên sinh, hi vọng anh nói chuyện giữ lời!"
Lôi Tu Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Thi Âm tán thưởng, tuổi của cô hẳn là còn rất nhỏ, cô nhóc mới vừa bước chân vào đời lại có thể khiến du͙© vọиɠ của hắn nổi lên mãnh liệt, nhất là cô quá thuần khiết làm hắn càng khó kiềm chế bản thân.
Hắn cười cười đi tới bên cạnh tủ rượu...
"Dung tiểu thư, Lôi mỗ luôn luôn nói lời giữ lời, như vậy đi, tôi cũng không muốn làm khó dễ cô, dĩ nhiên cũng không cần cô làm thuê trả tiền cho tôi..."
Hắn vừa nói vừa thừa dịp cô chưa chuẩn bị, đổ vào ly rượu đỏ một gói bột không màu không vị.
Ngay sau đó giơ ly rượu trong tay lên...
"Chỉ cần Dung tiểu thư uống ly rượu này, xem như Lôi mỗ đã nhận ân huệ của cô, tôi có thể xóa bỏ món nợ này!"
"Uống ly rượu này?" Dung Thi Âm không ngờ Lôi Tu Hành sẽ nói như vậy, trong mắt cô hiện lên vẻ nghi ngờ.
Lôi Tu Hành chậm rãi đi về phía Dung Thi Âm, đưa ly rượu đỏ tới trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Không sai, thật ra tôi cũng không nên tuyệt tình với cửa hàng bánh ngọt đó, chỉ là cái vị tên A Nghị kia của các người đã quá kích động đánh anh em của tôi, cho nên tôi chỉ muốn răn đe cảnh cáo mà thôi, chỉ cần Dung tiểu thư uống xong ly rượu này, xem như bỏ qua mọi chuyện!"
Dung Thi Âm nhận lấy ly rượu đỏ, cô kinh ngạc nhìn vào thứ nước màu đỏ yên tĩnh bên trong, đang tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ dưới ánh đèn, mê hoặc giống như nụ cười của cô gái.
"Chỉ cần tôi uống ly rượu này, Lôi tiên sinh nhất định sẽ bỏ qua cho cửa hàng bánh ngọt, phải không?" Cô cẩn thận hỏi lại lần nữa, thật ra thì cô không quen uống rượu, hơn nữa cô còn nghe nói rượu đỏ mới vừa uống vào không có chuyện gì, nhưng dần dần rượu sẽ ngấm vào.
Lôi Tu Hành không nói gì thêm, chỉ mỉm cười gật đầu.
Dung Thi Âm hít một hơi sâu, sau đó lấy một tay bịt mũi lại, nhắm mắt đổ ly rượu đỏ vào miệng uống một hơi cạn sạch.
"Bốp, bốp, bốp!" Lôi Tu Hành nhếch môi cười thỏa mãn, ánh mắt tràn đầy hứng thú, hắn đúng là lần đầu tiên nhìn thấy một cô bé uống rượu như vậy, thú vị, thật là thú vị ...
Cũng không biết một lát ở trên giường, cô bé này có thể làm cho mình càng thêm hứng thú không, hắn thậm chí có chút không thể chờ đợi.
"Dung tiểu thư ..." Lôi Tu Hành tiến lên, một tay lấy ly rượu trong tay của cô, một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên eo nhỏ của cô...
"Tính tình của cô đúng là làm động lòng người, tôi đồng ý với cô, bỏ qua cho cửa hàng bánh ngọt!" Hơi thở nóng bỏng của hắn lướt qua bên tai Dung Thi Âm, bàn tay bắt đầu không hợp lễ dần dần dời xuống siết chặt trên eo cô...
"Lôi tiên sinh, mời tự trọng!" Dung Thi Âm đột nhiên cả kinh, đôi tay dùng sức đẩy, thoát khỏi ngực của hắn!
Người đàn ông này rất quái lạ, hơn nữa nhìn ánh mắt của hắn thì biết rõ một bộ dạng xấu xa, vì vậy, cô không nói hai lời, lập tức chạy tới cửa...
Nhưng mà, Dung Thi Âm phát hiện cánh cửa này... đã bị khóa lại rồi !
"Dung tiểu thư, tôi luôn luôn không thích ép buộc người khác, lát nữa, cô sẽ chủ động cầu xin tôi muốn cô!"
Nụ cười trên gương mặt anh tuấn của Lôi Tu Hành càng thêm tà ác, thân thể to lớn cao ngạo vẫn cứ đứng ở đó, chỉ là cực kỳ ưu nhã cởi cà vạt của mình, sau đó là áo sơ mi...
"A ..." Dung Thi Âm kinh hãi kêu lên, khi cô thấy bắp ngực săn chắc của Lôi Tu Hành, trong lòng lại dấy lên một sự rung động ...
"Anh...Anh cho tôi uống cái gì?" Cô cảm thấy trong cơ thể mình đang nổi lên một cảm giác đáng sợ, tựa như trống không càng giống như là một loại khát vọng!
Lôi Tu Hành từ từ tiến lên, bàn tay to lại đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của Dung Thi Âm, cúi người thật sâu ngửi mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người cô, sau đó dùng đầu lưỡi tham lam hôn lên vành tai nhạy cảm của cô...
"Cô gái ngoan, tôi chỉ muốn để cho cô được khoan khoái một chút thôi. . . . . ." Giọng nói trầm thấp của Lôi Tu Hành lọt vào màng nhĩ của cô, càng giống như là một loại đầu độc cùng thôi miên...
"Không ... buông tôi ra..." Trong đầu Dung Thi Âm còn sót lại một chút lý trí, cô chỉ muốn đẩy Lôi Tu Hành ra khỏi bằng mọi cách, sau khi thuốc đã bắt đầu có tác dụng, hô hấp của cô càng lúc càng trở nên dồn dập, ánh mắt cũng trở nên càng lúc càng nhu hòa yêu mị...
Cô thế nhưng khát vọng có một sức mạnh dẫn dắt, bổ sung cho mình....Trong cơ thể cô thật khó chịu!
"Cô cam lòng để cho tôi thả cô ra sao?" Bàn tay Lôi Tu Hành phác họa theo đường cong tuyệt đẹp của cô, hôn vào trên cổ cô tràn đầy kí©ɧ ŧìиɧ, nhẹ nhàng gặm cắn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đùa giỡn...
"Uhm..." Dung Thi Âm cảm thấy mình đã sắp muốn hòa tan, trong cơ thể trống không càng lúc càng nghiêm trọng, mặc dù cô biết có những chỗ nào đó không đúng, nhưng là...lại không khống chế được mình dần dần muốn nghênh hợp thân thể!
Lôi Tu Hành rất hài lòng khi thấy tình trạng này, hắn lấy một ly rượu đỏ khác, nhẹ nhàng mở đôi môi như cánh hoa của cô, chậm rãi rót vào...
Hắn vừa mới cho cô uống vị thuốc có tên là...độc chất mê hoặc, gặp rượu sẽ phát huy tác dụng lớn hơn nữa!
Hắn muốn người con gái này hoàn toàn thể hiện sự nhiệt tình của mình!
Dung Thi Âm bất lực ngồi liệt trên thảm trải sàn, tròng mắt càng thêm mê ly, cô nhìn thân thể cao lớn của Lôi Tu Hành, sau đó giơ cánh tay lên, hô hấp dồn dập...
"A Nghị. . . . . . A Nghị. . . . . ." Âm thanh của cô dịu dàng cực kỳ, làm cho đàn ông sẽ vì thế mà điên cuồng!
Ở trước mắt của cô đã đột nhiên xuất hiện Lăng Thiếu Nghị với bộ dáng....anh tuấn khôi ngô, với dung mạo đẹp như tượng tạc, cử chỉ đầy khí chất cao quý...
Tất cả điều này đều làm cô động lòng không dứt...