Sáu năm sau ở phòng tổng giám đốc của tổng bộ tập đoàn Lăng thị
Sáu năm khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm hấp dẫn, anh ngồi ở ghế tổng giám đốc, chỉ một chiếc sơmi đơn giản cũng làm anh tỏa ra hơi thở vương giả trên người.
Phía đối diện anh chính là Cung Quý Dương, lúc này anh ta cũng vậy, chẳng qua, so với trước kia đặc biệt đen tối hơn.
Hai người đang ôn lại kỉ niệm xưa, cửa phòng tổng giám đốc lập tức được mở ra - -
Lăng Thiếu Đường vừa nhíu mày, khi thấy người tới, trên mặt lại dịu dàng, Cung Quý Dương nhìn thấy vẻ mặt đó của Lăng Thiếu Đường, quay đầu nhìn, lập tức, trên mặt cũng nở nụ cười.
"Bố - - "
"Bố - - "
Đẩy cửa vào chính là Lăng Triệt và Lăng Lạc.
"Lăng tiên sinh - - "
"Không sao, cậu ra ngoài đi!" Lăng Thiếu Đường nói với thư kí.
"Triệt Nhi, Lạc Nhi, các con lại vụиɠ ŧяộʍ chạy tới đây phải không?" Trong giọng nói trầm thấp của Lăng Thiếu Đường có phần cưng chiều.
"Bố, bố nuôi, cứu mạng!" Tiểu Lăng Triệt ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
Tiểu Lăng Triệt sáu tuổi nhưng gương mặt giống y hệt Lăng Thiếu Đường, đặc biệt anh tuấn và đẹp trai, mà Tiểu Lăng Lạc cũng xinh đẹp tuyệt mỹ, giống búp bê thủy tinh muôn người yêu mến.
Cung Quý Dương cũng vô cùng yêu thương hai bé, sống chết muốn làm bố nuôi của chúng!
Lăng Thiếu Đường và Cung Quý Dương vừa nghe Tiểu Lăng Triệt nói như vậy, chưa kịp phản ứng, cửa phòng tổng giám đốc liền bị Kỳ Hinh đẩy ra - -
Tiểu Lăng Triệt thấy Kỳ Hinh bước vào, vội vàng nói: "Bố, cứu chúng con!" Nói xong, kéo tay em gái, nhanh chóng chui vào trong lòng Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường cười ha ha, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoán được do hai tiểu gia hỏa gây ra, chắc hẳn Kỳ Hinh tới khởi binh hỏi tội!
Kỳ Hinh nhìn bộ dạng vô tội của Lăng Triệt, lại càng giận, cô nghiêm mặt nói: "Lăng Triệt, Lăng Lạc, hai đứa ra đây cho mẹ!"
Lăng Thiếu Đường bất đắc dĩ cười: "Hinh Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"
Cung Quý Dương cũng buồn cười nhìn Kỳ Hinh, cô gái này thật thú vị, kết hôn lâu rồi mà cô vẫn như trẻ con.
Kỳ Hinh chỉ tay về phía Lăng Triệt: "Em sắp bị nó làm cho tức chết rồi, nhỏ như thế mà dám lái xe trên đường phố, còn lừa dối em gái, lqd quả thật quá to gan lớn mật! Ông xã, em vừa mới nhận được điện thoại của cảnh sát giao thông điện thoại, sợ tới mức suýt ngất! Họ nói, tiểu gia hỏa này lái xe ở phía trước, cảnh sát giao thông truy đuổi ở đằng sau, chỉ vì nó, làm ách tắc giao thông, anh nói xem, em không dạy dỗ nó ư?"
Cung Quý Dương phì cười.
Lăng Thiếu Đường cũng cười cưng chiều, anh nhìn Tiểu Lăng Triệt trong lòng nhẹ giọng hỏi: "Con trai, mẹ nói có đúng không?"
Tiểu Lăng Triệt nghiêng đầu, đôi mắt đen lém lỉnh nhìn quanh, sau đó nói: "Bố, thật ra Triệt Nhi biết rõ sẽ không xảy ra sự cố!"
Lăng Thiếu Đường cười ha ha: "Vì sao?"
Tiểu Lăng Triệt chỉ thẳng tay, giải thích với Lăng Thiếu Đường: "Bố, xe của con do bố nuôi thiết kế..., chỉ thiết kế riêng cho trẻ nhỏ như chúng con, giao thông lúc đó Triệt Nhi có quan sát, xe của con chạy tới tốc độ 100, chú cảnh sát chỉ đi với tốc độ 85, đương nhiên chú ấy không đuổi kịp con, hơn nữa con biết chỉ cần đến cửa chính của Lăng thị là mình an toàn!"
Lăng Thiếu Đường nghe xong, gật đầu, hai đứa trẻ trời sinh đã thông minh, rất giống anh, nghĩ đến đây, anh cực kì kiêu ngạo.
"Nói thế cũng đúng..., Lạc Nhi, vậy con cũng tin tưởng anh trai à?" Lăng Thiếu Đường hôn Tiểu Lăng Lạc một cái, yêu thương hỏi.
"Vâng!" Tiểu Lăng Lạc khôn khéo đáp lời: "Anh trai giống bố, anh rất thông minh nên Lạc Nhi tin tưởng anh!"
"Lạc Nhi của bố rất ngoan!" Lăng Thiếu Đường lại khẽ hôn khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn như được điêu khắc.
Đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố, điều này một chút cũng không sai, cho dù đứa bé phạm sai lầm nhưng cũng không đành lòng đánh chúng.
Thế nhưng nghe hai đứa trẻ nói chuyện suýt chút nữa Kỳ Hinh té xỉu.
"Cung Quý Dương! Đều nhờ việc tốt của anh đấy!" Kỳ Hinh đẩy mọi tội lỗi lên đầu Cung Quý Dương đang ngồi ở hướng khác với vẻ mặt đã chuyển sang màu gan heo.
Trời ơi, ai tới cứu cô đi! Bây giờ Tiểu Lăng Triệt thật sự giống lời nói đùa của Lăng Thiếu Đường, ba tuổi sẽ chơi xe, sáu tuổi biết lái xe, hơn nữa, Tiểu Lăng Triệt đi đâu cũng dắt theo Tiểu Lăng Lạc, bây giờ lá gan của Tiểu Lăng Lạc cũng lớn hơn rồi.
Điều cô không thể chấp nhận được - - chiếc xe do Cung Quý Dương thiết kế riêng cho Tiểu Lăng Triệt, trời ạ!
Cung Quý Dương nghe Kỳ Hinh "gầm thét" xong, anh ta cười làm lành: "Việc này - - là hiểu lầm, ha ha!" Ngay sau đó, anh ta cố tình hung ác nói với Lăng Triệt đang ở trong lòng Lăng Thiếu Đường: "Tiểu tử kia, con bán đứng ta!"
Tiểu Lăng Triệt từ trên người Lăng Thiếu Đường nhảy xuống, chạy đến bên người Cung Quý Dương, tay nhỏ bé khẽ nắm chặt bàn tay to lớn của anh ta, điềm đạm đáng yêu nói: "Bố nuôi, đừng giận Triệt nhi, Triệt nhi không cố ý!"
Ngay sau đó, cố gắng kéo phần dưới cơ thể anh ta, Cung Quý Dương cười bái phục, cúi xuống hôn gương mặt Tiểu Lăng Triệt một cái.
Điên rồi! Thật sự Kỳ Hinh muốn phát điên rồi!
"Tôi xin các người, anh - -" Kỳ Hinh chỉ vào Lăng Thiếu Đường: "Anh không được nuông chiều Triệt nhi như vậy, anh xem gan của nó đã lớn bằng cái gì rồi! Còn anh - - "
Ngay sau đó, cô chỉ tay về phía Cung Quý Dương đang cười hề hề: "Anh là Tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt thôi, ddlqd việc gì phải chế tạo ô tô trẻ con chứ? Lại còn ốc độ cao như vậy! Làm ơn, nếu cứ tiếp tục, em nghĩ sau đó không lâu Triệt Nhi sẽ dám đi đua xe!"
Trên mặt Cung Quý Dương dần nở nụ cười đen tối: "Ừm, ý kiến hay, Triệt Nhi, Lạc Nhi, có hứng thú cùng bố nuôi học đua xe không? Bố sẽ thiết kế riêng cho hai đứa một chiếc xe...!"
Lăng Triệt vừa nghe, lập tức hoan hô, Lăng Lạc cũng vội vàng nhảy xuống khỏi lòng Lăng Thiếu Đường: "Bố nuôi, Lạc nhi cũng muốn!"
"Không được!" Kỳ Hinh bị dọa sắp ngất rồi!
"Bố, lúc khác Triệt Nhi sẽ tới tìm người..., bố nuôi, Lạc Nhi, chúng ta đi thôi!" Lăng triệt sau khi nói xong, nhanh chóng kéo tay Lăng Lạc, tay kéo lôi Cung Quý Dương, chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc.
"Các con - - Triệt Nhi, Lạc Nhi, trở về!" Kỳ Hinh vừa đuổi kịp, ngay sau đó đã bị kéo vào lòng Lăng Thiếu Đường.
"Ông xã, anh còn không quản ư!" Kỳ Hinh gấp đến mức giậm chân.
"Để cho chúng đi đi, Hinh Nhi, có Quý Dương ở đây!" Hai tay Lăng Thiếu Đường ôm ngang hông cô, môi trượt đến bên tai cô, hơi thở nam tính nóng rực bao phủ Kỳ Hinh.
"Ông xã... Thật là, nhưng hai đứa còn nhỏ..." Kỳ Hinh bắt đầu hô hấp không đều, hơi thở Lăng Thiếu Đường bao phủ trên người cô làm cô run rẩy.
Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười, đôi mắt dần dần trở nên sâu thẳm, trên người cô tản ra mùi thơm riêng biệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong anh.
Tay anh thuần thục lần vào trong vạt áo cô, giọng nói trầm thấp khàn đặc: "Hinh Nhi, chẳng lẽ em đã quên, thời điểm anh bằng Triệt nhi bây giờ, đã ở trong tổ chức Mafia tiếp nhận đặc huấn nghiêm khắc rồi!"
"Đúng là... Đúng là..." Kỳ Hinh còn muốn nói điều gì, nhưng thân thể cô càng lúc càng mềm nhũn, cuối cùng giống nước tan chảy trong lòng Lăng Thiếu Đường.
"Đừng "đúng là" như vậy nữa, Hinh Nhi, em có biết hôm nay anh nhớ em bao nhiêu không?" Lăng Thiếu Đường cúi đầu thì thầm bên tai cô, ngay lập tức, anh nở nụ cười gian tà, kéo tay cô về phía bộ phận kiêu ngạo to lớn.
Kỳ Hinh thở gấp, bởi vì tay cô cảm nhận được chỗ kia đang cứng lên nên cơ thể run rẩy, khuôn mặt đỏ ửng.
"Chỉ cần làm cô bé của anh, để cho anh tới yêu em!" Lăng Thiếu Đường nồng nàn tình cảm, sau đó, không nhịn được ôm lấy Kỳ Hinh, đi về phòng nghỉ ...
Đây đích thật là hạnh phúc nhất, không phải sao!