Trong đôi mắt Lăng Thiếu Đường hiện lên sự tàn nhẫn: "Được, hôm nay tao muốn nhìn xem mày có thể đùa giỡn tao tới chết được không! Lăng Thiếu Nghị, từ đầu tới đuôi người mày muốn đối phó chỉ có tao mà thôi, những người khác không liên quan!"
Ý vừa rồi của anh quá rõ ràng.
"Đường..." Kỳ Hinh đau lòng nhìn Lăng Thiếu Đường, trong lòng cô vô cùng bất an.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh chăm chú, tuy không nói gì, nhưng có thể nhận ra tình yêu nồng nàn đang ẩn giấu trong đôi mắt anh.
Lăng Thiếu Nghị cười ha ha: "Anh cả, anh coi tôi là trẻ nhỏ ư? Ai chẳng biết Kỳ Hinh chính là điểm yếu của anh, còn các anh - " Hắn đưa ánh mắt sang Lãnh Thiên Dục, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước.
"Không phải bốn người các anh rất khó bị đánh bại ư? Hôm nay tôi muốn xem xem nhóm người các anh rốt cuộc có thể làm nên việc gì to lớn!"
Ba người kia đều không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Thiếu Nghị, nhất là Lãnh Thiên Dục, nếu đổi lại là người ở trong bang, hắn không nói hai lời, một phát bắn chết tên cầm thú đại nghịch bất đạo này rồi !
"Cuối cùng mày muốn thế nào?"
Lăng Thiếu Đường lạnh lùng nghiêm nghị hỏi, anh phải nhanh chóng kết thúc thì kết quả mới tốt, hiện tại điều anh lo lắng nhất chính là cơ thể Kỳ Hinh.
"Tốt, rất thẳng thắn -" Lăng Thiếu Nghị không nói hai lời, ném tài liệu ở bên cạnh cho Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường từ từ mở tài liệu, sắc mặt trở nên khó coi và nghiêm túc, lập tức anh tập trung nhìn Lăng Thiếu Nghị.
"Anh cả thân yêu, điều tôi muốn rất đơn giản, chỉ có hai thứ!" Lăng Thiếu Nghị vạch ra nụ cười nham hiểm, nhìn sắc mặt Lăng Thiếu Đường nghiêm nghị, khẽ nói.
Lăng Thiếu Đường hừ lạnh một tiếng, giơ tập tài liệu lên, nói: "Ngoại trừ muốn chuyển nhượng quyền thừa kế Lăng thị người ra, mày còn muốn cái gì nữa?"
"Đường....không cần!" Kỳ Hinh vừa nghe, lập tức thất thanh kêu lên, ngay sau đó hai tên sát thủ đằng sau ghì chặt cô, khiến cô đau đớn.
"Ngậm miệng!" Lăng Thiếu Nghị tiến lên, nắm chặt cằm Kỳ Hinh, lạnh lùng quát.
" Lăng Thiếu Nghị, không cho phép mày xúc phạm Hinh Nhi!" Âm thanh Lăng Thiếu Đường gầm thét vang vọng cả căn phòng.
Sắc mặt Lăng Thiếu Nghị dần thay đổi, hắn cười ảm đạm: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô ấy chết nhanh như vậy, Hinh Nhi ** như thế, tôi còn chưa hưởng thụ hết!"
Nói xong, hắn cười lớn.
"Lăng Thiếu Nghị, anh quá đáng rồi đấy!" Kỳ Hinh tức giận đến mức toàn thân phát run, đôi mắt đẹp khó tin nhìn Lăng Thiếu Nghị.
"Bớt nói nhảm đi -" Đột nhiên Lăng Thiếu Nghị cười u ám, nhìn Lăng Thiếu Đường nói: "Tài liệu tôi đưa cho anh, tôi muốn anh ký tên ngay lập tức."
"Thiếu Đường - " Ba người khác nhíu chặt mày nhìn Lăng Thiếu Đường.
"Được, tao ký! Nhưng trước tiên tao muốn mày thả Hinh Nhi ra!" Lăng Thiếu Đường không suy nghĩ ngợi nhanh chóng nói.
Lăng Thiếu Nghị cười đến càng thêm đáng sợ: "Anh cả, hiện tại anh không được mặc cả điều kiện, có điều anh yên tâm, chỉ cần tôi lấy được hai thứ này, tự nhiên tôi sẽ thả Kỳ Hinh!"
"Mày còn muốn gì?" Lăng Thiếu Đường bình tĩnh, trong hơi thở ngập tràn sự dũng mãnh nguy hiểm.
"Ký tài liệu, ngay lập tức!" Lăng Thiếu Nghị quát.
"Đường - " Kỳ Hinh sống chết lắc đầu, trán cô bị hai khẩu súng dí sát.
Lăng Thiếu Đường nắm chặt tay thành quả đấm, gân xanh trên cánh tay nổi rõ, bỗng anh duỗi tay, trầm giọng nói: "Bút!"
"Đường, anh không được ký tên, không được! Anh không cần lo cho em, có nghe thấy không!" Kỳ Hinh gào thảm thiết.
"Hinh Nhi, không cần nói gì hết!" Lăng Thiếu Đường nhìn về phía Kỳ Hinh, đôi mắt ngập tràn vẻ đau lòng.
Sau đó Lăng Thiếu Nghị ném chiếc bút qua chỗ Lăng Thiếu Đường, anh lật tài liệu đến tờ cuối cùng, vung bút, để lại trên mặt giấy chữ viết kiên cường.
"Được, được, ha ha!" Lăng Thiếu Nghị vừa thấy anh ký tên, vui sướиɠ cười to.
Lăng Thiếu Đường ném mạnh tài liệu ở trong tay anh, tay khác nắm chặt lại, cái bút ký tên ở lòng bàn tay vỡ tan.
Lúc này Lãnh Thiên Dục cười âm u lạnh lẽo: "Lăng Thiếu Nghị, mày cho rằng mày còn mạng để trở thành người thừa kế Lăng thị ư? Mày gϊếŧ người đứng đầu MCN, cho dù mày trở thành người thừa kế Lăng thị, tao cũng sẽ hạ lệnh truy sát!"
Lăng Thiếu Nghị nhíu mi hừ lạnh: " Nếu tôi có thể gϊếŧ một người đứng đầu, cũng có thể gϊếŧ hai, tôi muốn xem lệnh truy sát của anh nhanh hơn hay Blown Away của tôi nhanh hơn! Ha ha!"
"Tao nên bắn chết tên khốn nạn, máu lạnh như mày từ lâu rồi!" Lãnh Thiên Dục nhanh chóng nắm chặt thành quả đấm, ánh mắt ớn lạnh dường như có thể đóng băng con người!
"Đúng vậy, tôi sợ quá...Đáng tiếc, anh nên chú ý tới anh em của anh đi!" Lăng Thiếu Nghị mỉa mai nói, sau đó hắn nhìn kỹ chữ ký trên tài liệu, mãn nguyện gật đầu, đóng tài liệu, dứt khoát nói:
"Vật thứ hai tôi muốn là - tay phải của anh!"
"Lăng Thiếu Nghị, mày thật sự chán sống rồi !" Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy lạnh lẽo, trên mặt không còn vẻ tao nhã.
Mà hai người khác cũng ngập tràn vẻ đáng sợ.
Kỳ Hinh cảm thấy máu trong cơ thể như chảy ngược, cô nhìn Lăng Thiếu Đường chăm chú, trên mặt cắt không còn một giọt máu.
Lăng Thiếu Nghị hừ lạnh, rút dao găm trên người ra, ném tới dưới chân Lăng Thiếu Đường: "Tôi muốn anh tự mình cắt đứt tay phải của anh! Nếu không anh sẽ nhìn thấy tay phải của Kỳ Hinh!"
"Lăng Thiếu Nghị, anh điên rồi!" Anh ấy là anh cả của anh, sao anh có thể độc ác như thế!"
Kỳ Hinh không nhịn được, không, cô sẽ không để cho Lăng Thiếu Đường làm vậy, cô không muốn vì mình mà Lăng Thiếu Đường mất đi tay phải, cô tình nguyện mất đi tay phải của chính mình!
Lăng Thiếu Nghị không hề để ý tới sự phẫn nộ và chất vấn của Kỳ Hinh, hắn chỉ nở nụ cười tàn khốc nhất, nhẹ nhàng ép hỏi Lăng Thiếu Đường: "Anh tự cắt, hay không cắt?"
Ngay sau đó, hắn rút ra một cây dao khác, kéo tay phải của Kỳ Hinh ra, đặt mạnh lên bàn, hai mắt lạnh lẽo nhìn Lăng Thiếu Đường.